Trong Từng Khoảnh Khắc [Wenrene]

Chương 8

Joohyun đảm đang giúp tôi chuẩn bị quần áo sạch và nước nóng. Khiến tôi có chút ái ngại bởi quyết định đường đột này của mình.

"Ngày mai... chị có phải đi làm không?" Tôi hỏi. "Em thấy phiền chị quá."

"Không phiền, ngày mai chị được nghỉ." Nàng hướng tôi nở nụ cười. "Em mau đi tắm đi."

Ngoan ngoan gật đầu vâng lời. Thời điểm tôi bước vào phòng tắm, nàng vẫn còn đang tiếp tục bận rộn công việc gì đó mà chưa chịu nghỉ ngơi.

Thì ra là nấu đồ ăn khuya...

"Em tắm xong rồi à? Ngồi yên đó chờ chị một lát, chúng ta cần lấp đầy cái bụng. Chị đoán em chưa ăn tối phải không?"

Nửa giờ sau, khi tôi tắm xong và xuất hiện bên cạnh nàng, nàng sớm đã tùy tiện buộc mái tóc dài của mình lên, trên người mặc chiếc tạp dề màu xanh dương vô cùng đáng yêu. Thân hình nhỏ bé liên tục bận rộn lại dâng lên trong tôi cảm giác xao xuyến.

Joohyun giống như tình đầu bước ra từ các tác phẩm văn học. Và thực ra thì nàng cũng chính là nàng thơ đầu của tôi.

***

Hai bát cơm nóng kết hợp cùng canh kimchi và vài món ăn kèm đơn giản nhanh chóng được dọn lên. Tôi cũng không ngồi yên mà đứng dậy hỏi nàng bát đũa ở đâu, sau đó tự đi tìm và sắp xếp. Trong lòng không tránh khỏi xuất hiện cảm giác giữa chúng tôi giống như cặp vợ chồng mới cưới. Vợ nấu cơm, chồng đứng cạnh bên giúp đỡ.

Khoảnh khắc tuyệt vời ấy được gọi là yêu.

"Này, Seungwan à..."

Chẳng biết từ khi nào Joohyun đã đứng trước mặt tôi. Nàng quơ quơ đôi bàn tay nhỏ, hơn nữa còn gọi tôi bằng giọng điệu vô cùng lo lắng.

"A, em ổn." Tôi giật mình, ép bản thân phải tỉnh táo rồi nhìn nàng cười trấn an.

"Em làm chị sợ quá." Nàng vuốt ngực thở dài. "Mau lại đây ăn cơm thôi."

"Joohyun, nửa đêm chúng ta còn ăn..."

"Chị không biết. Em giảm cân thì giảm cân nhưng trước tiên phải đảm bảo sức khỏe của mình đã. Chị thừa hiểu dạo gần đây em đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn kết hợp với chị Taeyeon nên em chắc chắn sẽ đóng đô ở phòng thu mà quên ăn quên ngủ."

Nghe một tràng càm ràm liên tiếp của nàng. Tôi chẳng những không cảm thấy phiền, trái lại còn thấy vô cùng ấm áp.

"Em cười cái gì?"

"Em cười vì trông chị lúc này chẳng khác nào mẹ em cả."

Joohyun lập tức phối hợp trừng mắt đe dọa tôi: "Chị mà có đứa con như em, chị chắc chắn sẽ đánh nó một trận nên thân vì tội bỏ bữa."

Kết quả cuối cùng là kì thực tôi rất muốn nói xin lỗi với mẹ tôi vì điều này. Nhưng bữa ăn khuya hôm đó thực sự là bữa ăn ngon miệng nhất mà tôi từng được hưởng qua.

Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi nhanh chóng nhận chân rửa bát. Ban đầu Joohyun đương nhiên kiên quyết không đồng ý, có điều qua rất nhiều thời gian cò kè mặc cả, nàng rốt cuộc cũng gật đầu rồi bị tôi đẩy đi tắm.

Thời điểm nàng mang theo mái tóc còn ướt bước ra, vừa hay tôi cũng dọn dẹp xong.

"Khuya như vậy chị còn gội đầu?"

Lúc nãy là nàng, hiện tại là máu trong người tôi bởi vì hành động hại sức khỏe của nàng mà sôi lên. Tôi chống nạnh chỉ trích: "Chị có biết gội đầu ban đêm dễ cảm lạnh như thế nào không? Thậm chí nặng hơn còn thiệt hại tính mạng. Thật là... sao chị cứ làm em lo lắng thế?"

Hình như tôi lỡ miệng rồi...

Nhưng thật may mắn vì cô gái ngốc Joohyunie đang bị tôi mắng đến ngây người.

Nàng e lệ cười lấy lòng tôi, sau đó còn đỏ mặt nói: "Chị sẽ sấy tóc mà."

Rốt cuộc chẳng biết tôi là chủ nhà hay nàng mới là chủ nhà nữa.

Joohyun dẫn tôi vào phòng ngủ của nàng với lý do đồ đạc ở phòng ngủ dành cho khách đã bị nàng chất thành một quả núi để lấy chỗ tập múa.

Đương nhiên là đêm nay chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau.

Thực sự là ngủ cùng nhau.

"Em cứ tự nhiên nhé." Joohyun sau khi dặn tôi xong liền đứng dậy cầm máy sấy lên sấy khô tóc. Để mặc tôi ngây ngốc ngồi trên giường quan sát nơi nghỉ ngơi của nàng.

Ngoại trừ toàn bộ đồ sưu tập về tôi, thì giữa phòng nàng còn treo một bức ảnh với kích cỡ lớn. Đó là bức ảnh ghi lại khoảnh khắc nàng diễn vai công chúa Odette trong vở kịch Hồ Thiên Nga tại cuộc thi ballet ở Pháp. Sở dĩ tôi biết điều này, vì hôm đó tôi đã xem phát trực tiếp và si mê ngắm nàng qua màn hình điện thoại.

"Đẹp chứ?" Chẳng biết từ khi nào Joohyun đã khoanh chân ngồi cạnh tôi.

"Vâng, rất đẹp." Tôi si mê đáp. Cuối cùng mới giật mình bởi sự xuất hiện của nàng. "A... tóc chị khô từ bao giờ?"

Nom dáng vẻ cuống cuồng của tôi, nàng vụиɠ ŧяộʍ che miệng cười: "Em đoán xem."

"Không đoán. Không muốn đoán." Tôi lắc lắc đầu. "Chị làm em sợ chết khϊếp."

Nàng mân nhẹ chăn bông rồi trùm lên cơ thể mình. Kế tiếp bĩu môi nói với tôi: "Chị ngủ trước đây."

"Vâng."

"Em không định nói gì với chị sao?"

"Nói gì?" Tôi thừa biết nhưng vẫn cố tình giả ngây hỏi.

Thế rồi Joohyun giận tôi thật.

Nàng hoàn toàn mặc kệ tôi ngồi trên giường ngắm ảnh của chính mình. Chiếc chăn bông dày biến nàng thành con nhộng trắng. Có điều nói dỗi thì dỗi, ấy thế nhưng nàng lại vô tình chừa một khoảng đủ đắp cho tôi.

Tôi phì cười: "Này, dù sao em cũng là khách đấy. Chị không sợ em sẽ lấy trộm đồ của chị sao?"

"Em cứ trộm đi." Con nhộng trong chăn thờ ơ đáp.

Nghe nàng nói xong, tôi chưa kịp nghĩ đã lập tức bắt bẻ: "Em trộm cả người lẫn vật được không?"

Đương nhiên sau khi tôi vừa dứt câu, thì bầu không khí giữa chúng tôi rõ ràng đã trở nên vô cùng lúng túng.

Qua một lúc, Joohyun bỗng trở mình nhìn tôi.

"Em không định nghỉ ngơi thật đấy à?" Nàng hỏi.

Tôi hiểu nàng đang cố gắng giải vây cho mối quan hệ mập mờ không tên này, vì thế tôi lập tức nằm xuống, vươn tay tắt đèn rồi nắm lấy bàn tay nàng.

"Ngủ ngon, Joohyunie..."