Ngày Joohyun trở về Hàn Quốc, trời âm u.
Tôi ngồi trong xe bật sẵn máy sưởi. Thậm chí còn trang bị đầy đủ kính đen, mũ lưỡi trai, khẩu trang. Bởi vì tôi không muốn ngày mai khuôn mặt này của mình sẽ lên báo với tin tức nghi thần nghi quỷ mà truyền thông đặt ra.
Chừng 10 giờ tối, tôi trông thấy bóng dáng nhỏ bé kéo vali về phía mình. Trong khoảnh khắc chứng kiến nàng vất vả mang theo thật nhiều đồ đạc ấy, tôi đã không cần nghĩ nhiều mà quyết định mở cửa bước xuống giúp nàng.
"Sao chị mang lỉnh kỉnh đồ thế?" Đây là câu nói đầu tiên sau khi chúng tôi gặp nhau.
Joohyun ngượng ngùng đáp: "Chị có thói quen mua quà về cho mọi người. Chị xin lỗi..."
"A... em không phải ý đó." Tôi hoảng hốt giải thích. "Chỉ là em sợ chị di chuyển quá nhiều đồ sẽ mệt mỏi. Thôi, chị mau lên xe đi, việc còn lại cứ để em lo."
"Seungwan à..." Nàng khẽ gọi tên tôi.
"Vâng." Tôi vừa đem vali cùng túi to túi nhỏ của nàng cất vào cốp vừa trả lời.
Vài giây kế tiếp, sau lưng tôi bỗng bị người ta ôm lấy.
Lại thêm một khoảnh khắc vi diệu...
Ấm áp mà Joohyun bất ngờ mang đến khác hẳn với những loại ấm áp mà nhân sinh tôi từng được nghiệm qua.
Trái tim tôi run lên. Cuối cùng tôi cũng đánh liều xoay người ôm chặt lấy nàng.
Chúng tôi cứ như vậy gắt gao ôm nhau. Mặc kệ trời đêm rất lạnh, mặc kệ xung quanh có máy quay hay không.
"Chị nhớ em." Nàng vùi mặt vào bờ vai tôi, ấm ức nói: "Chị nhớ em lắm."
"Ngoan, em cũng rất nhớ chị." Tôi vuốt ve mái tóc dài của nàng, ở bên tai nàng thì thầm. "Bây giờ em đưa chị về nhé. Lúc nãy em đã dặn chị vào trong xe trước rồi cơ mà."
"Không muốn." Joohyun ương bướng chống đối tôi.
"Không muốn em liền để chị đứng ngoài này đấy."
Chúng tôi vừa nhìn nhau cười vừa luyến tiếc tách khỏi cái ôm. Tôi giả bộ cảnh cáo rồi giúp nàng mở cửa xe, còn mình thì vòng qua ghế lái chuẩn bị hộ tống nữ vương về nhà.
Trên đường đi, dường như vì quá mệt mỏi nên Joohyun cũng không nói chuyện mà dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi ở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ giúp nàng chỉnh lại tấm thảm đang đắp trên đùi, rồi lại chọn list nhạc hòa tấu nhẹ giúp nàng an tĩnh.
Cô gái của tôi hẳn đã phải cố gắng nhiều lắm, bởi vì tôi thấy bọng mắt cùng quầng thâm mơ hồ ẩn hiện dưới lớp trang điểm của nàng.
Hơn một tiếng sau thì về đến tiểu khu.
Nghiêng đầu nhìn mỹ nhân vẫn đang an tĩnh ngủ say. Tôi khẽ thở dài, thực tình chẳng muốn đánh thức nàng chút nào.
Điều đáng ngạc nhiên là Joohyun bỗng giật mình tỉnh giấc.
Và chúng tôi lúng túng nhìn nhau.
"Đến... đến nhà chị rồi..." Tôi lập tức ấp úng giải thích.
"Vậy sao?" Nàng ngơ ngác dụi dụi mắt, đương nhiên hành động này đã triệt để mềm mại hóa trái tim tôi.
"Chị chờ tỉnh hẳn rồi hẵng xuống nhé, tránh bị cảm lạnh."
Tôi vừa nói vừa xoay người mở cửa xe chuẩn bị giúp nàng lấy hành lý. Đồng thời để trốn tránh việc gò má mình đang trở nên nóng bừng.
Thật may mắn vì Joohyun quả thực đã nghe lời tôi. Nàng dịu ngoan chờ tới khi tôi gõ gõ lên cửa sổ xe và ra hiệu ok mới bước xuống.
"Lạnh quá." Nàng nhăn mặt.
"Em đã nói rồi mà." Tôi bắt đầu lên tiếng càu nhàu, như một loại bản năng đặc biệt muốn che chở cho người thương mà cởi chiếc áo phao của mình xuống đem khoác lên vai nàng.
"Seung... Seungwan à..." Joohyun kinh ngạc nhìn tôi. "Em đừng làm thế, mau mặc thêm áo vào đi."
"Chị đừng lo, em rất ổn. Ở nhà mẹ em thường gọi em là cái máy sưởi di động đấy." Tôi ngây ngốc nhe răng cười. Thầm đoán dáng vẻ mình khi ấy chắc phải hài hước lắm.
Đôi gò má của Joohyun dần ửng đỏ.
"Cảm ơn em." Nàng nói.
Tôi ngơ ngác há miệng cảm thán: "Hả? Vì điều gì?"
"Cảm ơn em vì đã xuất hiện trên thế giới này, Seungwannie."
Joohyun bỗng nép sát vào người tôi, và thế là chúng tôi đã một trước một sau tìm đến căn hộ của nàng.
***
Đây là lần thứ nhất tôi đến nhà Joohyun. Bên trong được bài trí vô cùng ấm áp, cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
Điều đặc biệt nhất khiến tôi càng thêm bất ngờ về độ hâm mộ của nàng, đó chính là ảnh của tôi được nàng treo từ huyền quan vào tận phòng khách. Mỗi bức ảnh đều đã được tôi kí tên, từ khi tôi còn là một cô bé cho tới tận bây giờ.
Cô gái ngốc bỗng khom lưng lấy từ tủ giày ra một đôi dép hình sóc chuột đưa tới trước chân tôi.
"Cái này..." Tôi ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng.
"Lần trước nhân cơ hội đi mua một bé Manen mini để tặng em, chị đã thuận tay mua nó." Joohyun cười. "Chị định để tới buổi họp fan cuối năm sẽ đem đến cho em, nhưng hiện tại em lại bất ngờ ở đây rồi."
Tôi chợt nảy sinh một kế hay. Vô cùng giảo hoạt che miệng cười: "Hay là em về nhé, em sẽ làm như không biết gì để nhận món quà đáng yêu này sau."
"Cũng khuya thế này..." Ấy thế mà nàng tưởng thật. Bởi vì dáng vẻ nàng dần trở nên đắn đo như có điều muốn nói.
"Vâng?" Tôi dần ngừng lại trò đùa nhàm chán của mình.
"Cũng khuya thế này... chi bằng hôm nay em ở lại đây nghỉ ngơi đi..."
Thực ra thì đây vốn chỉ là một lời đề nghị hết sức thân thiện giữa hai người bạn, bởi Seulgi cũng thường nói với tôi như vậy. Thế nhưng hôm nay khi lọt vào tai tôi, nó lại mang một ý nghĩa khác.
Tôi ho nhẹ một tiếng: "Em... em á?"
"Ừ." Joohyun kiên định đáp. "Đã khuya thế này còn để em về, chị lo."
Chúng tôi mất vài phút để dùng dằng với nhau. Tôi thì đắn đo mãi, còn nàng thì vẫn đứng trước mặt chờ đợi câu trả lời.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm đáp: "Được, em làm phiền chị rồi."
P.S: Happy Wenrene's day 💜❤💙 🐹❤🐰