Những ngày đi diễn không có nàng ở dưới sân khấu cổ vũ là những ngày tôi cảm thấy nặng nề nhất. Nhưng thật may mắn vì đây chỉ là những chương trình nhỏ, cho nên tôi hát khoảng hai bài xong liền tan ca.
Rảnh rỗi, tôi lại kể cho các bạn nghe diễn biến tiếp theo của lần gọi điện thoại hôm trước...
Chẳng là chuông đổ gần hết Joohyun mới chịu bắt máy. Có điều nàng không hề lên tiếng nói gì cả.
"Chị Joohyun... là em, Seungwan đây." Tôi ngập ngừng giới thiệu.
"..."
"Có phải số của chị Joohyun không ạ? Em là Seungwan."
"..."
"Chị..."
"Seungwan à, em làm ơn đợi chị một lát. Để chị ra ngoài hét vài tiếng cho vơi bớt sự sung sướиɠ đã."
Thanh âm kìm nén từ đầu dây bên kia vang lên khiến tôi không khỏi bật cười.
"Chị đang làm gì vậy?"
"Đang hoảng hốt vì nhận được điện thoại của em." Joohyun hưng phấn trả lời.
Ngừng vài giây, nàng tiếp tục xao xuyến nói: "Seungwan à, là em thật sao?"
Tôi lại cười, cũng không phát giác ra ánh mắt của mình đã trở nên nhu hòa đi rất nhiều: "Nếu chị không tin, em có thể chứng minh."
Joohyun tinh nghịch đáp: "Ừ, chị không tin đâu, phải nghe Seungwan hát thì chị mới tin."
"Vậy chị muốn nghe bài gì?"
"Bài gì cũng được, miễn em hát là được."
"Vậy em hát nhé."
"Vâng..."
Không để nàng chờ lâu. Tôi lập tức lấy hơi, khe khẽ hát:
"Tell me something, boy
(Nói em nghe nào, chàng trai)
Aren't you tired tryin' to fill that void?
(Anh mệt mỏi lắm không khi cứ cố gắng lấp đầy từng khoảng trống?)
Or do you need more?
(Hay anh cần điều tuyệt vời hơn?)
Ain't it hard keeping it so hardcore?
(Giữ điều đó trong lòng mãi có khó khăn không?)
I'm falling
(Em đang dần gục ngã)
In all the good times I find myself longing for change
(Trong toàn bộ khoảnh khắc tuyệt vời ấy, em khát khao rằng mình sẽ được đổi thay)
And in the bad times I fear myself...
(Và những khi cảm thấy tồi tệ, em sợ hãi chính mình...)"
Tôi ngừng dần bài hát, lại nghe thấy người ở bên kia đã chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ phảng phất bên tai.
"Joohyun..." Tôi gọi.
Nàng không lên tiếng. Phỏng chừng đã ngủ mất rồi.
Cứ như vậy thực sự ngủ sao?
Cô gái ngốc nghếch này.
"Em cúp máy đây. Chị ngủ ngon và mơ thật đẹp nhé."
***
Kể từ sau ngày tôi chủ động tìm cách liên lạc, quả nhiên giữa tôi và nàng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Tôi không nói về phương diện gắn bó giữa idol và fan, mà là về phương diện tình yêu thuần túy.
Tôi biết trái tim luôn là câu trả lời chắc chắn nhất.
Vào buổi sáng sau hai tuần ở nước ngoài, Joohyun bất ngờ gọi cho tôi.
"Em đây."
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm ôn hòa của nàng: "Em đang làm gì vậy?"
"Em vừa từ studio trở về, định chuẩn bị đi tắm."
"Chị quấy rầy em sao?"
"Chị nói gì thế? Đương nhiên là không rồi."
"Chị nhớ em." Nàng bỗng nói, thanh âm rất nhỏ, tựa hồ chỉ cần tôi không để ý thì chắc chắn sẽ để lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Đầu và tai nhanh chóng tê dại rồi ù đi. Tôi xoa xoa đôi gò má nóng hổi của mình, cứng miệng đùa dai: "Chị vừa nói gì cơ? Vừa rồi sóng yếu quá."
"Không có gì."
"Joohyun à, em cũng nhớ chị. Rất nhớ."
Vừa nói lời ngọt ngào vừa vô thức vươn tay quấn quấn rèm cửa. Nhìn những ánh nắng ấm áp rọi vào tay mình, tôi chợt nhớ ra hình như bên nàng đang là nửa đêm.
Joohyun im lặng, chỉ để lại cho tôi tiếng hít thở đều đều hệt như lần đầu tiên.
"Chị ngủ rồi à?" Tôi hỏi.
"Vẫn chưa..."
"Kì thi của chị thế nào? Diễn ra thuận lợi chứ?"
"Ừm."
"Em nghe giọng chị có vẻ mệt mỏi. Chị vẫn ổn thật đấy chứ? Này, đừng cố ý tìm cách che giấu em nha, bởi vì em có mắt thần đấy."
Nàng dường như bị lời quan tâm của tôi làm cho nghẹn ngào. Bởi vì tôi có thể cảm nhận được thanh âm nàng khẽ run.
"Seungwan à... ngày hôm nay trong vũ đoàn của chị xảy ra sơ xuất khiến một học sinh gặp chấn thương ở cánh tay. Em ấy đã phải hy sinh cơ hội thi đấu của mình."
Cô gái ngốc nghếch của tôi, cứ như vậy liền tự mình suy nghĩ rồi lại làm mình buồn ư?
Khẽ thở dài, tôi ở bên tai nàng ra sức dỗ ngọt: "Em nghĩ đó là do thời cơ của em ấy chưa đến mà thôi. Về sau nhất định sẽ còn rất nhiều cơ hội khác, miễn là em ấy vẫn yêu ballet - giống như tâm huyết của chị dành cho nghề. Còn nữa, hãy nhớ rằng đó chắc chắn không phải lỗi của chị."
"Cho nên Joohyun, bây giờ chị hãy ngủ thật ngon, đừng quá bận tâm đến cảm xúc của người khác mà tự làm bản thân đau lòng. Em..."
"Chị nhớ em..." Chưa để tôi nói hết, nàng đã nhỏ giọng lặp lại lần hai.
"Em biết. Em sẽ tới sân bay đón chị khi chị trở về."
"Thật sao?"
"Ừm, nhưng em không thể công khai xuất hiện. Cho nên ủy khuất chị đi bộ một đoạn tới xe của em nhé."
"Seungwan à, cảm ơn em."
"Em sẽ nhận lời cảm ơn này của chị. Giờ thì thỉnh cầu quý cô Joohyun hãy mau chóng nghỉ ngơi."
"Chị biết rồi, em ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Joohyun."
Tuy nói thì nói vậy nhưng chúng tôi không ai chịu chủ động tắt điện thoại. Đương nhiên do cuộc gọi này là miễn phí vì cả hai dùng mạng xã hội gọi cho nhau.
Thẳng tới khi đầu dây bên kia không còn chút ồn ào nữa, tôi mới khe khẽ gọi: "Joohyun."
"Joohyun..."
Nàng không đáp.
"Ngủ ngon, em thương và nhớ chị."
Tôi dám thề đó là hành động nhất thời xuất phát từ nội tâm của tôi. Về sau khi chúng tôi yêu nhau, Joohyun mới nói sự thật rằng thực ra lúc ấy nàng chỉ đang lơ mơ ngủ, và đương nhiên nàng đã nghe hiểu toàn bộ những lời đường mật khiến người khác mặt đỏ tai hồng của tôi.
Thế là không còn lần sau nữa. Dù có cạy miệng tôi, tôi cũng không bao giờ vụиɠ ŧяộʍ nói lời yêu đương nữa.
Mà tôi quyết định nói thẳng luôn.