Trong Từng Khoảnh Khắc [Wenrene]

Chương 1

Ánh đèn sân khấu vụt tắt, sau đó chầm chậm rọi lên vị trí trung tâm...

Thời điểm khúc nhạc dạo du dương vang lên, tôi khẽ nở nụ cười, ngượng ngùng nói: "Tiếng Trung của tôi không được tốt, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để dành tặng các bạn món quà hoàn hảo nhất."

Tôi vừa dứt câu, dưới khán đài lập tức vọng lại tiếng vỗ tay cùng tiếng cổ vũ của người hâm mộ.

"Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan..."

"Son Seungwan, em yêu chị..."

Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu bài hát mà bản thân đã dày công tập luyện:

"Nàng đến nghe buổi biểu diễn của tôi.

Vào buổi hẹn hò đầu tiên với mối tình năm mười bảy tuổi.

Chàng trai vì nàng mà xếp hàng cả một đêm.

Tích góp nửa năm mới mua được một đôi vé.

Tôi hát khiến nàng say đắm.

Tôi hát khiến nàng tan nát trái tim.

Tình cảm ba năm chỉ bằng một phong thư đã tan biến.

Nàng vẫn nhớ nơi sân ga với tiếng còi giục giã.

Cùng với bao người khóc vì bài hát của tôi.

Cùng với bao người rơi lệ...

Nàng đến nghe buổi biểu diễn của tôi.

Vào năm hai mươi lăm tuổi, tình yêu như ánh dương rực rỡ.

Bạn trai lại giấu nàng tặng hoa hồng cho người khác.

Nàng không nghe điện thoại... đêm đêm thức trắng nghe những khúc ca.

Tôi hát khiến nàng say đắm.

Tôi hát khiến nàng tan nát trái tim.

Người trưởng thành rồi, chia tay thôi đâu phải chuyện gì to tát?

Cùng bạn bè uống rượu, hát karaoke.

Hát bài hát của tôi rồi hòa theo cảnh tượng mà khóc.

Lại cùng nhau rơi lệ...

Tôi hát khiến nàng say đắm.

Tôi hát khiến nàng tan nát trái tim.

Lúc ba mươi tuổi tình yêu sao mà trân quý?

Nhưng cô gái trẻ lại cầu xin nàng hãy nhường một bước.

Để người đàn ông đó cùng cô cao chạy xa bay.

Ai đang cao chạy xa bay...?

Tôi hát khiến nàng say đắm.

Tôi hát khiến nàng tan nát trái tim.

Nàng gắng gượng để bản thân trông không quá mỏi mệt.

Tháng năm lặng lẽ nghe tôi hát, không oán thán, không hối hận.

Hát cho mình bật khóc trong tiếng vỗ tay.

Hát cho chính mình bật khóc..."

Trung Quốc - địa điểm thứ ba trong tour diễn kỉ niệm mười năm ra mắt công chúng của tôi. Quả thực vừa mới chớp mắt một cái thôi liền đã mười năm rồi.

Còn nhớ ngày đầu tiên ra mắt, tôi chỉ là cô bé mười bảy tuổi, đem toàn bộ nhiệt huyết của bản thân bước lên sân khấu.

Còn nhớ ngày ấy, bài hát của tôi chưa được nhiều người biết tới, thành ra mở một buổi họp fan cũng chỉ có lác đác hơn trăm người.

Còn nhớ ngày ấy, khi doanh thu vô cùng thấp, tôi đã từng khóc vì nghĩ rằng bản thân có thể sẽ phải gác lại ước mơ.

Còn nhớ ngày ấy...

Tôi theo thói quen đưa mắt trông về phía bên phải khán đài, quả nhiên người tôi cần tìm vẫn luôn ở đó. Chỉ có điều lệ quang sớm đã làm nàng ướt khóe mi.

Chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau, thế rồi nàng khẽ nở nụ cười. Nụ cười của nàng vĩnh viễn là nụ cười đẹp nhất, cũng là nguồn động viên lớn nhất của tôi.

Thu hồi tầm mắt, tôi nâng tay vẫy theo tiếng nhạc, chẳng biết từ khi nào mắt mình cũng dần trở nên rơm rớm:

"Cảm ơn mọi người vì đã luôn ở bên tôi. Cảm ơn cuộc đồng hành của chúng ta trong suốt mười năm qua. Tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, một lần nữa cảm ơn và yêu mọi người."

Tôi cúi gập người thành tâm bày tỏ toàn bộ tình cảm của bản thân. Ngần ấy năm qua, fan hâm mộ của tôi có bao nhiêu người ra đi, hay có bao nhiêu người ở lại, kì thực tôi không thể đếm hết. Chỉ là ngày hôm nay khi chúng tôi cùng xuất hiện ở đây - với buổi biểu diễn không thừa dù chỉ một vé này, tôi biết mình đã thành công rồi.

Họ đã không bỏ rơi tôi.

Phía dưới sân khấu tĩnh lặng như tờ. Và rồi một vài thanh âm nức nở vang lên, khiến buổi concert kỉ niệm trở nên nghẹn ngào.

"Tôn Thừa Hoan, em nhất định phải sống thật tốt."

"Son Seungwan, Wendy Son, mọi người luôn yêu em."

"Seungwan..."

Những người ngồi dưới đó, những người vẫn luôn ủng hộ tôi nay phần lớn đều đã lập gia đình. Bởi ngày tôi ra mắt - tôi mới chỉ là một đứa bé, còn họ đều đã là những người trưởng thành và đủ sức mạnh để dang tay che chở đứa bé đó là tôi.

"Tôi nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ cố gắng hoàn thiện ước mơ, nhất định sẽ không bao giờ phụ lòng mọi người."

Như một lời tuyên thệ hằn sâu vào cốt tủy. Tôi biết phía dưới sân khấu kia luôn có những niềm hy vọng, những niềm tin yêu mãnh liệt dành riêng cho tôi - Son Seungwan.

***

Buổi diễn kết thúc trong tiếng nấc nghẹn ngào cùng nụ cười chân thành nhất. Tôi sau khi thu dọn đồ xong liền theo quản lý ra xe, trên tay cầm chặt bó hồng lúc nãy nàng tặng.

Đúng vậy, nàng - Bae Joohyun - hội trưởng fanclub của tôi ở Hàn Quốc. Tôi đặc biệt ấn tượng về nàng, bởi cách đây mười năm nàng chính là người đầu tiên đến buổi họp fan của tôi - thời điểm tôi gần như tuyệt vọng vì tầm ảnh hưởng thấp kém của mình.

"Chị rất thích giọng hát của em." Nàng mỉm cười. "Em luôn làm rất tốt, cô bé ạ."

Joohyun thực sự rất đẹp. Đẹp tới mức khi tôi ở sát nàng, tôi còn nghĩ bản thân mình hẳn đang nằm mơ.

Ngàn ấy năm qua nàng vẫn luôn dõi theo tôi. Gần như toàn bộ chặng đường theo đuổi niềm đam mê ca hát của tôi đều có mặt nàng. Từ trong nước tới những tour diễn ngoài nước, chỉ cần nàng không vướng lịch trình, nàng chắc chắn sẽ tới ủng hộ tôi.

Joohyun là một vũ công ballet. Tôi biết điều này vào buổi kí tặng kỉ niệm 1 năm debut, bởi vì nàng đã tặng tôi chiếc tượng vũ nữ làm bằng pha lê. Món quà ấy tôi vẫn giữ tới tận bây giờ dù đã trải qua vài lần chuyển nhà.

Do bản thân nàng là trưởng fanclub nên tỉ lệ tiếp xúc giữa nàng và tôi cao hơn so với những người hâm mộ khác. Giống như lúc nãy, tôi đã đặc biệt dặn quản lý hãy để nàng vào phòng chờ của mình.

"Khi ở trên sân khấu em đã thấy chị khóc."

Tôi vừa nhận lấy bó hoa vừa tỉ mỉ quan sát nàng.

"Ừ, bởi vì lời bài hát khiến chị cảm động." Nàng gật đầu trả lời.

"Chị hiểu tiếng Trung sao? Em thực sự đã rất vất vả để học đấy." Tôi bĩu môi than thở.

Hẳn là do bản thân đặc biệt tin tưởng Joohyun, cho nên mỗi khi chúng tôi có cơ hội gặp và nói chuyện riêng với nhau. Tôi đều thao thao bất tuyệt kể với nàng về những khó khăn mà bản thân đang gặp phải.

Tôi biết Joohyun nhất định sẽ lắng nghe tôi, sau đó động viên và tiếp thêm sức mạnh để tôi chống chọi với áp lực đến từ công việc.

"Khi nghe tin em mở tour diễn ở Trung Quốc, chị đã quyết định đi học đấy. Chị muốn nghe hiểu món quà em dành tặng fan mà không cần phải chờ bản dịch." Nàng khẽ cười. "Nhưng dù sao hiện tại tour diễn đã kết thúc rồi, em nhớ trở về an toàn và nghỉ ngơi thật tốt. Chị hy vọng sẽ sớm trông thấy em, em cũng có thể tìm chị nếu cần."

"Cảm ơn chị." Tôi ngăn không được xúc động mà ôm lấy nàng.

"Không, chị phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em vì mười năm qua đã nỗ lực không ngừng nghỉ. Cảm ơn em vì đã khiến thanh xuân của chị trôi qua không uổng phí. Cảm ơn em vì đã luôn là chỗ dựa tinh thần cho chị. Cảm ơn em, Seungwannie..."

Nàng vỗ nhẹ lưng tôi. Chúng tôi cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, trước khi quản lý gõ cửa giục tôi nhanh chóng trở về.

Tái bút: Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ (⌒o⌒) Mong rằng em bé này sẽ không flop (* ̄︶ ̄*)