Son Seungwan ngủ một giấc tới tận 8 giờ sáng.
Mua tạm một chiếc bánh mì nhét vào miệng. Cô vừa sắp xếp hành lý lên taxi, vừa mang theo Babo để đem đến nhà Kang Seulgi ăn vạ.
"Cậu lại đi đâu vậy?"
Thời điểm trông thấy cô, Kang Seulgi không khỏi tò mò hỏi.
Gần một tháng trước, Son Seungwan bất ngờ tìm đến cậu và nói rằng cô phải tới Canada có việc gấp cần phải giải quyết. Seulgi hỏi việc gấp gì, thì Seungwan chỉ lắc đầu và nói rằng cậu cứ chăm Babo giúp cô. Rất nhanh cô sẽ về đón thằng bé.
Seulgi còn nghe trợ lý của Son Seungwan kể: cô đã xin nghỉ phép với lý do bị ốm.
"Yah Son Seungwan, cậu khả nghi lắm đấy nhé." Tổng kết lại một lượt, con gấu ngu ngơ Ddeulgi Kang đã có thể khai thông đầu óc và kết luận vấn đề nằm ở đạo diễn Son.
"Khả nghi cái em gái cậu." Son Seungwan chột dạ lẩn tránh. "Thôi, mình đi đây. Babo ah, con nhớ ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi nhé."
***
Xuống xe, cẩn thận gửi cho Bae Joohyun một tin nhắn báo rằng mình đang chuẩn bị lên máy bay. Chưa tới ba phút, đạo diễn Son đã nhận được hồi âm từ nữ thần.
"Ừ."
Son Seungwan:Thật sự nhắn dài thêm chút nữa thì sẽ gây chết người sao? Cần phải tiết kiệm ngôn từ đến mức vậy sao?
Hảo cảm vừa mới tăng thêm vào ngày hôm qua. Thoáng chốc đã tụt xuống ba chữ âm vô cực.
***
Kết thúc gần mười giờ bay. Son Seungwan vì lại dỗi nên cũng không buồn gọi điện thoại cho Bae Joohyun nữa.
Người ta có chân, người ta tự túc.
Thời điểm từ taxi bước xuống. Cô không thể không công nhận Florence là nơi phù hợp để tận hưởng kì nghỉ tuần trăng mật.
Bệnh nghề nghiệp ăn sâu vào máu nhanh chóng nổi lên. Đạo diễn Son nhiệt huyết lập tức mang chiếc máy cơ từ trong balo ra. Hướng xung quanh 'tách tách' liên tục.
Hiện tại ở đây đang gần 6 giờ tối. Son Seungwan cứ như vậy đắm chìm vào cảnh đẹp mà đi bộ tới tận cây Cầu Cũ.
"Tuyệt vời. Tuyệt vời..." Bạn nhỏ Seungwannie vừa cảm thán. Ánh mắt vừa liên tục lấp lánh như muốn nuốt trọn toàn bộ Florence.
Biểu cảm thú vị của cô đương nhiên đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Son Seungwan's emotion.Bae Joohyun after that...***
Qua một lúc...
"Đây là lần đầu tiên cô tới Florence du lịch ư?"
Anh chàng châu Âu lại gần cô mỉm cười.
"Vâng." Son Seungwan lịch sự đáp.
"Vậy chúng ta có thể làm quen không? Tôi tên Bob, tôi sống ở nơi này 4 năm rồi. Nếu cô cần, tôi nhất định sẽ là hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhất của cô."
"Chờ tôi một lát." Son Seungwan hạ máy ảnh xuống rồi lục lọi trong túi xách. Lát sau cô lấy ra chiếc nhẫn cưới bị vứt thảm thương trong góc.
Thanh lịch đeo vào tay. Đạo diễn Son nhoẻn miệng cười, ý muốn nói: "Chị đây có gia đình rồi."
Người đàn ông nọ cơ mặt dần trở nên cứng đờ.
"Tôi cần không gian yên tĩnh. Cảm phiền anh." Son Seungwan khom lưng tặng hắn một cái chào hỏi rồi rời đi.
Khi Bae Joohyun ngăn không được mà gọi điện thoại cho cô. Thì đạo diễn Son của chúng ta trên tay vẫn đang cầm bánh mì kẹp thịt nguội, ăn đến phi thường vui vẻ.
À, quên mất, mình đang đi hưởng tuần trăng mật cơ mà...
Seungwannie bé bỏng vì mải chụp hình. Cho nên bây giờ mới nhớ tới sự tồn tại của ảnh hậu.
"Bae sunbae-nim~"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát. Sau đó Bae Joohyun hỏi: "Em đến Florence chưa?"
"Thật ngại quá. Tôi đến cách đây gần một tiếng nhưng bận đi chụp hình. Chị nhắn địa chỉ khách sạn cho tôi, tôi sẽ bắt taxi qua ngay."
Lời vừa dứt, cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng...
Đặc biệt là tiếng ngắt thuê bao của người phụ nữ họ Bae...
Vô thức nuốt khan một cái. Đạo diễn Son đành theo địa chỉ nàng gửi mà cun cút chuẩn bị tìm taxi.
Mất gần nửa tiếng để di chuyển. Son Seungwan nhận ra nơi hai người dùng để nghĩ dưỡng, không phải khách sạn mà là một căn hộ tư nhân.
Bae Joohyun đang ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa đọc báo. Thấy cô xách theo vali xuống. Nàng chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đã ăn tối chưa?"
"Nhà ở đâu vậy?" Son Seungwan cũng đồng thời thắc mắc.
"Đây là căn hộ riêng của một cổ đông trong công ty." Bae Joohyun chậm rãi giúp cô giải đáp.
Bạn nhỏ Seungwan "à" một tiếng. Sau đó trả lời: "Lúc chị gọi điện thì tôi đang ăn tạm bánh mì."
Bae nữ thần cười nhạt: "Tôi định chờ em xuống máy bay thì cùng nhau đi ăn tối. Dù sao cũng kịp giờ."
Son Seungwan chột dạ: "Vậy là... chị vẫn chưa ăn tối...?"
Bae Joohyun gật đầu.
"Ô, nhưng cũng không phải là lỗi của tôi nha." Đạo diễn Son lắc lắc điện thoại trong tay. "Ai bảo khi tôi nhắn tin với chị, chị chỉ trả lời một từ Ừ cộc lốc? Tôi nghĩ chị đang giận dỗi tôi điều gì đó. Cho nên tôi mới không dám gọi điện lại cho chị."
"Ý em là toàn bộ lỗi lầm đều nằm trên người tôi?" Không hề kích động như cô tưởng. Bae Joohyun chỉ thản nhiên nhìn cô chằm chằm.
Đúng là ảnh hậu, phản ứng với công chúng cũng thật tốt - Son Seungwan nghĩ thầm.
Đạo diễn Son mặt ngoài giải thích: "Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là lần sau chị có thể trả lời thân thiện hơn được không? Bởi vì trước nay xung quanh tôi đều là những người nhiệt tình bày tỏ tình cảm. Chúng tôi nhắn tin với nhau không bao giờ dưới một chữ."
"Dae~. Lần sau tôi sẽ chú ý rút kinh nghiệm." Nàng nhàn nhạt trả lời cô. Sau đó xoay người bước chân vào nhà.
Ủa ủa?
Son Seungwan kéo vali theo sau. Nghĩ thế nào cũng có cảm giác nàng vẫn đang giận lẫy với mình.
Đạo diễn Seungwannie bé bỏng không hề biết rằng, đây mới chỉ là mở đầu cho một kì nghỉ tuần trăng mật băng giá...
Những mẩu chuyện ngắn đi kèm:
Một ngày nào đó sau lần cãi nhau vì việc trả lời tin nhắn bằng một chữ...
🐹 Mọi người à, bây giờ mị bỏ vợ vẫn kịp phải không?
🐹 Hôm qua mị lại nhắn tin cho con thỏ nhà mị. Và mẻ quả thực đã không trả lời mị bằng một từ "Ừ" nữa. Nhưng mà...
🐹 *bất lực* Nhưng mà, tin nhắn của mẻ như thế này!!! *giơ điện thoại*
[My Baeby] Ok, ừ!!!!
Ngày đăng: 05.07.2019