*Góc trải lòng: Ai đọc fic của mị một thời gian có lẽ cũng sẽ biết mị theo đảng thanh thủy văn =))) Cho nên chương này xôi thịt có vấn đề thì kính mong chư vị thông cảm. Mị đã phải cố gắng hết sức để viết thành câu rồi :v
***
"Chị có cảm nhận được điều gì không?"
Tôn Thừa Hoan lên tiếng hỏi nàng khi cả hai đang cùng nắm tay nhau đi dạo giữa khu rừng lá phong.
"Chị..." Bùi Châu Hiền ngập ngừng, sau đó vẫn quyết định nói thật. "Chị chỉ cảm thấy lạnh thôi."
"..."
"Qua đây." Nắm tay nàng ngồi xổm xuống một gốc cây. Tôn Thừa Hoan tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng trông thấy một chiếc lá phong còn nguyên vẹn bị chôn dưới lớp tuyết. "Sờ thử đi."
Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
Không lâu sau, nàng tò mò thốt lên: "Thừa Hoan, đây là lá cây sao?"
"Ân, là lá phong. Chúng ta đang ở khu rừng lá phong." Tôn Thừa Hoan hôn lên má nàng. "Mặc dù mùa lá của nó đã qua rồi, thế nhưng may mắn, tuyết không có phá hủy hoàn toàn những chiếc lá rụng."
Bùi Châu Hiền nhoẻn miệng cười, nét cười không giấu nổi sự vui sướиɠ: "Thừa Hoan, chị có thể ép sổ không?"
"Đương nhiên." Tôn Thừa Hoan gật đầu. Rồi lại nhìn cô gái của mình đứng dậy, vui vẻ đi tìm những chiếc lá phong.
Trong thoáng chốc, dòng chảy của thời gian như ngừng lại...
Tôn Thừa Hoan cứ nhìn mãi, nhìn mãi nụ cười trên môi cô gái mình yêu.
Chưa bao giờ cô thấy nàng hạnh phúc như vậy.
Tôn Thừa Hoan, rốt cuộc ngươi cũng làm được một chuyện có ích cho nàng.
***
Tay trong tay trở về về homestay sau khi dùng xong bữa tối.
Trong khi chờ Bùi Châu Hiền tắm rửa. Tôn Thừa Hoan nhấc điện thoại gọi Khương Sáp Kỳ.
"Cái đồ vô ơn. Cậu đã ở đâu trong suốt thời gian qua? Cậu còn không chịu gọi điện hỏi thăm mình."
Vừa mới bắt máy, Khương Sáp Kỳ đã không ngừng oa oa lên án.
"Mình bận nhiều việc quá. Với lại..." Tôn Thừa Hoan thở dài. "Với lại Sáp Kỳ, cậu nói cho Bùi Tư Hiền về việc mình và Châu Hiền đang sống cùng nhau à?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó Khương Sáp Kỳ đáp: "Chị ấy dùng mối quan hệ để chèn ép việc làm ăn của mình... Hôm qua mình đã gọi điện cho cậu, vốn muốn thông báo về việc chị ấy tới Canada tìm cậu. Thế nhưng gọi thế nào cậu cũng không nghe máy. Thực xin lỗi, Thừa Hoan..."
Tối hôm qua...
Tối hôm qua, cô còn bận âu yếm cùng Bùi Châu Hiền...
Chết tiệt!
Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn trả lời: "Là lỗi của mình. Dù sao thì sáng nay tụi mình cũng đã gặp nhau rồi. Mình và chị ấy xảy ra tranh cãi."
"Vậy cậu có sao không...? Mình nghe Tú Anh nói Bùi gia nhất định sẽ không để yên việc này đâu." Khương Sáp Kỳ lo lắng.
"Lát nữa mình sẽ nhờ ba... mặc dù... điều này cũng đồng nghĩa với việc mình buộc phải comeout..."
Tôn Thừa Hoan vô thức nắm chặt tay ghế. Nếu như hiện tại thực sự comeout, liệu rằng gia đình còn tiếp tục chấp nhận cô nữa không?
Mệt mỏi khép mi. Tôn Thừa Hoan nói với Khương Sáp Kỳ: "Tiểu Kỳ, thôi nhé. Châu Hiền vừa tắm xong rồi."
"Được. Có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi cho mình."
***
Bùi Châu Hiền tìm đường về giường ngủ. Sau đó nàng khe khẽ hỏi: "Thừa Hoan, em còn ở trong phòng không?"
"Em đây." Tôn Thừa Hoan đứng dậy tiến về phía nàng.
Bùi Châu Hiền vừa mới tắm xong, trên cơ thể vẫn còn vương mùi sữa tắm thơm đến ngọt lòng.
Tôn Thừa Hoan im lặng ngắm nàng thật lâu. Sau đó cô vòng tay đỡ lấy lưng nàng, khe khẽ hỏi: "Bây giờ... em có thể không...?"
Bùi Châu Hiền ngẩng đầu, dùng đôi mắt còn vương hơi nước nhìn cô.
Chợt, nàng cắn cắn môi, sau đó chủ động vòng tay qua cổ cô. Ngượng ngùng gật đầu.
"Chị sẽ không sao chứ? Nếu không thoải mái có thể nói với em. Em..." Tôn Thừa Hoan hôn lên môi nàng. "Em sẽ không bắt ép chị giống như ngày đó..."
Bùi Châu Hiền đem trán kề lên trán cô, nàng mỉm cười đáp: "Vì yêu em nên chị nguyện ý, Thừa Hoan."
Nhận được sự chấp thuận của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan liền để nàng nằm xuống giường. Sau đó vươn lưỡi liếʍ một đường quanh đôi môi đang hé mở.
Bùi Châu Hiền cũng rất phối hợp mà đón nhận cô, nàng ngờ nghệch mυ'ŧ lấy môi Tôn Thừa Hoan. Đầu lưỡi của cả hai giống như mãng xà đang lạc trong tình ái, gắt gao quấn lấy nhau.
Tôn Thừa Hoan cởi dần đai áo ngủ của nàng. Vừa nhấm nháp đôi môi ướŧ áŧ, bàn tay cô vừa trườn lên, xô lệch áσ ɭóŧ của nàng. Cuối cùng nắn lấy một bên ngực bởi vì động tình mà đang dần săn lại.
Mỗi lần bị cô vân vê hạt đậu nhỏ, Bùi Châu Hiền đều cảm thấy toàn thân hệt như bị dòng điện xẹt qua. Cảm giác tê tê khiến nàng khó chịu, nhưng cũng khiến nàng muốn nhiều hơn nữa...
"Thừa Hoan..." Bùi Châu Hiền thở hổn hển, thanh âm cũng vì vậy mà trở nên run rẩy câu người.
"Em ở đây." Tôn Thừa Hoan dời tay xuống vùng bụng bằng phẳng, ngón trỏ vuốt ve vài đường.
Ngay lập tức, Bùi Châu Hiền có thể cảm nhận được giữa hai chân mình trở nên ướŧ áŧ. Chúng đang dần trào ra, dinh dính âm ẩm...
"Thừa Hoan, chị..." Nàng vuốt nhẹ tóc cô. Cổ họng ngăn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ. "Chị khó chịu..."
Tôn Thừa Hoan đương nhiên rất hưởng thụ trái ngọt mà bản thân vừa dưỡng thành. Vóc dáng của Bùi Châu Hiền rất tốt, hơn nữa da nàng vừa trắng lại vừa mềm, giống hệt chiếc bánh mochi khiến người khác muốn cắn thử một miếng.
Nghĩ là làm, cô vươn lưỡi, đi một đường từ bụng nàng kéo thẳng xuống dưới. Sau đó ngẩn người dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía địa phương trước đây mình từng điên cuồng khinh bạc.
"Thực đẹp..." Những lời da^ʍ mỹ rốt cuộc cũng ngăn không được mà thốt lên.
Bùi Châu Hiền ngượng ngùng cắn chặt gối ôm: "Thừa Hoan, em nhìn đi đâu?"
Sau đó, nàng trực tiếp khép chặt hai chân.
Tôn Thừa Hoan khẽ cười, một tay dùng để giữ lấy nàng, tay còn lại chạm lên vùng hoa huyệt đã sưng lên. Cảm nhận từng đợt mật dịch chạm qua ngón tay mình, cô nhận thấy Bùi Châu Hiền dường như sẵn sàng rồi.
Nơi tư mật bất ngờ bị người khác chạm đến, khiến bụng dưới của nàng càng co thắt dữ dội hơn.
"Ư... Thừa Hoan..."
Nhìn ánh mắt ngập tràn tia mê luyến của nàng, Tôn Thừa Hoan hơi dùng sức tách đôi chân trắng ngần rộng hơn một chút rồi cúi đầu, đặt lên vùng ướŧ áŧ một nụ hôn.
"Thừa Hoan..." Bùi Châu Hiền kinh ngạc. "Đừng như vậy."
Làm như không nghe những lời cảnh cáo của nàng, Tôn Thừa Hoan thậm chí còn dùng lưỡi nếm thử vài lần, tay phải của cô cũng không rảnh rỗi. Nhân cơ hội thuận tiện trượt tới trước cửa động, đem ngón giữa tiến vào bên trong.
Hạ thân bị dị vật chiếm lấy, Bùi Châu Hiền theo bản năng hơi cong người. Đau đớn lúc trước lại hiện lên trước mắt, nàng bật khóc.
"Thừa Hoan..."
Nghe tiếng nức nở của nàng, Tôn Thừa Hoan lập tức chống tay dậy.
"Đau sao? Em dừng lại nhé."
Bùi Châu Hiền xác thực cảm thấy đau. Thế nhưng nàng nghĩ nếu như dừng lại bây giờ, có phải hay không sẽ khiến Thừa Hoan chán ghét mình?
Nghĩ đến đây, Bùi Châu Hiền liền kiên quyết lắc lắc đầu. Nàng ôm lấy eo cô, đem mặt vùi vào hõm vai của người phía trên.
"Thừa Hoan, trong lúc em làm việc đó... Em có thể hôn chị không?"
Tôn Thừa Hoan đương nhiên đáp ứng.
Thời điểm môi dán môi, Bùi Châu Hiền mới cảm thấy hối hận. Hình như vừa rồi Thừa Hoan mới dùng lưỡi để...
Không sao, em ấy vui là được.
Bùi Châu Hiền khẽ siết chặt cái ôm với cô hơn.
Vừa hôn nàng, Tôn Thừa Hoan vừa cẩn thận tiến vào thêm một ngón tay. Sau đó tinh tế đem người mình yêu tiến thẳng tới cao trào của việc hoan ái.
"A... Thừa Hoan... chậm một chút..." Bùi Châu Hiền cảm thấy nếu còn tiếp tục nhanh như vậy, nàng nhất định sẽ hỏng mất.
Âu yếm lắng nghe từng thanh âm của người yêu. Tôn Thừa Hoan tinh tế đẩy tốc độ ra vào nhanh thêm vài lần.
Thẳng tới khi dừng lại, cô đã thành công đem theo từng dòng suối nhỏ tràn khỏi cửa động của nàng.
Cúi đầu nhìn thứ nước sánh nhẹ lấp lánh còn đọng lại trên phần đùi non. Tôn Thừa Hoan thầm cảm thán Bùi Châu Hiền sao có thể hoàn hảo đến vậy?
Ngay cả việc trên giường của nàng... cũng có thể khiến người khác sung sướиɠ theo.
***
Cao triều qua đi, Bùi Châu Hiền dựa vào lòng cô thở dốc. Bụng dưới khiến nàng cảm thấy đặc biệt khó chịu. Thế nhưng đồng thời cũng cảm thấy chúng thực sự thoải mái...
Lần này của nàng không còn để lại thật nhiều đau đớn giống như lần đầu nữa.
"Bảo bối, chị tuyệt lắm." Đặt xuống hõm vai nàng một nụ hôn, Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng thì thầm.
Tại thời khắc này, ngoại trừ quan tâm cảm nhận của Bùi Châu Hiền. Cô xác thực chẳng muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì khác.
Cô sẽ comeout, và mặc kệ ba mẹ phản ứng thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải cho Bùi Châu Hiền một gia đình nhỏ đúng nghĩa.
"Bảo bối, tin tưởng em, em yêu chị..."