*Đẫn lang nhập thất: Dẫn sói vào nhà.
---
Ngô Cẩn Ngôn dám thề mình đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, tựa hồ đã xuất hiện bóng hình quen thuộc vất vả đỡ cô vào phòng ngủ. Thế rồi cô vừa giãy giụa vừa lôi kéo nàng ngã xuống giường, cuối cùng hung hăng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Kết quả không ngoài dự đoán, là một đêm triền miên không dứt...
---
Ngô Cẩn Ngôn mơ màng tỉnh giấc khi tiếng chuông điện thoại liên tục réo bên tai.
Vừa mới ngồi dậy, còn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên trông thấy một cái 'tiểu màn thầu' đang ngoan ngoãn khoanh chân nhìn mình chằm chằm.
Sở dĩ gọi là 'tiểu màn thầu', là do tiểu cô nương trước mặt này nom vô cùng trắng trẻo. Tóc tơ được búi cao sang hai bên, mi mục như họa, đặc biệt là đôi mắt to tròn ngập nước.
Tương lai, nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi. Bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới giật mình nhận ra... nếu như giấc mơ vừa rồi là thật, thì chẳng phải ôn hương nhuyễn ngọc cùng cô dây dưa đêm qua chính là Tần Lam sao...?
Có tật giật mình vén chăn ra xem, Ngô Cẩn Ngôn lại thấy bản thân đã được thay một bộ quần áo ngủ thoải mái.
Là thật?
Là sự thật?
Người đó là Lam Lam của cô?
Khóe môi đột nhiên nở nụ cười đê tiện. Ngô tổng giám đốc chỉ thiếu chút nữa là xoa xoa tay giống yêu râu xanh...
Chờ đã, bé con vẫn đang nhìn cô.
Híp mắt khom người về phía trước, Ngô Cẩn Ngôn lục theo trí nhớ, dò xét hỏi:
"Con là... Nhan Nhan...?"
"Vâng, con là Tần Nhan." Bé con nghiêng đầu, đôi con ngươi sáng ngời dán vào cô giống như lắp tia laze. "A di, dì đang ngủ trên giường của mẹ..."
Í cha...
Ngô Cẩn Ngôn vô cùng thỏa mãn. Một loại kiêu hãnh tự hào xuất phát từ sâu trong cốt tủy không ngừng quấn lấy cô.
"Vậy... Bình thường mẹ con ngủ một mình sao Nhan Nhan...?"
Không phải là do cô không tin tưởng Tần Lam, mà là hỏi để tiếp tục khẳng định cho sự tự hào của mình.
Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan mím môi, sau đó lắc đầu: "Chuyện này con từ chối trả lời."
"Vì sao?"
"A di, dì giống sói."
Ngô Cẩn Ngôn: "..."
Cái gì cái gì? Đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như ta, ngoại trừ những lúc làm mặt lạnh, còn lại cười một cái liền giống như mặt trời tỏa sáng. Thế mà đứa nhỏ kia lại dám nói ta giống sói sao...?
Ngô Cẩn Ngôn không cam lòng.
"Nhan Nhan, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Con bốn tuổi rồi." Nhan Nhan tiểu thư trả lời rồi tiếp tục đánh giá cô. "A di, dì là bạn của mẹ con à?"
Ừ, bạn gái, bạn để yêu, bạn lăn giường...
Ngô Cẩn Ngôn thật muốn trả lời như vậy, song chung quy trước mắt cô vẫn là tiểu hài tử ngoan ngoãn thuần khiết. Bởi vậy, Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, giả bộ thừa nhận: "Ừ, dì là bạn thân của mẹ con. Dì tên Ngô Cẩn Ngôn, sau này con có thể gọi dì là dì Cẩn Ngôn."
Ngô Cẩn Ngôn phát hiện, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ làm rùm beng lên rồi hắt hủi đứa trẻ trước mặt này. Thế nhưng hiện tại, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy tiểu Tần Nhan này rất thuận mắt. Hoặc cũng có thể là bị sắc đẹp của cô bé mê hoặc rồi đi...
Nhưng xin mọi người đừng hiểu lầm, Ngô tổng giám đốc không phải biếи ŧɦái luyến đồng*.
*Luyến đồng: Yêu trẻ con. =))))
Tần Nhan gật gù, cũng không có hỏi gì thêm.
"Mẹ con đâu rồi Nhan Nhan?" Ngô Cẩn Ngôn lúc này mới sực nhớ đến người cùng mình đốt lửa đêm qua.
Nhất định không phải mộng xuân!!!
Tiểu Tần Nhan đáp: "Mẹ ở bên ngoài nấu bữa sáng, mẹ nói con vào gọi dì dậy. Nhưng con thấy dì ngủ ngon, con ngại..."
"Giữa chúng ta không cần phải ngại." Ngô Cẩn Ngôn hào phóng phất tay. "Nhan Nhan, chúng ta rồi sẽ trở thành người một nhà a..."
"A di, dì nên đánh răng đi thôi. Con thường đánh răng chỉ sau năm phút tỉnh dậy, nhưng hiện tại đã là mười phút rồi..." Bé con rất tự nhiên không đề cập đến câu chuyện 'người nhà' trong miệng Ngô Cẩn Ngôn. Chậm rãi nhảy xuống giường rồi ngúng nguẩy rời khỏi phòng.
---
Ngô Cẩn Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất để làm vệ sinh cá nhân. Sau đó khoan khoái quan sát xung quanh phòng ngủ.
Phòng ngủ được thiết kế theo phong cách châu Âu, bên cạnh cửa sổ còn có một kệ sách nhỏ chất đầy tiểu thuyết kinh điển. Cô biết đó là thói quen của Tần Lam. Nàng thường hay đọc sách trước khi đi ngủ.
Nhìn thêm một lượt, tầm mắt dần dừng lại ở phía tủ đầu giường. Bởi xuất hiện trước mắt cô là năm khung ảnh của nàng và Nhan Nhan. Toàn bộ những bức hình đều là hai mẹ con chụp chung với nhau, duy chỉ có một bức chụp riêng Nhan Nhan là khi bé chừng sáu tháng tuổi.
Ngô Cẩn Ngôn không biết giải thích mớ cảm xúc hỗn độn trong người mình lúc này thế nào. Rõ ràng cô cảm thấy rất hả hê khi nàng không cùng chồng cũ chụp ảnh. Thế nhưng cũng vô cùng thất vọng khi nhận ra suốt những năm tháng qua... nàng không hề hạnh phúc...
Tiếng mở cửa kéo cô về thực tại. Tần Lam trông thấy Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người đứng giữa phòng, hơi đắn đo nhưng cũng chầm chậm lên tiếng.
"Cẩn Ngôn. Quần áo của em chị đã giặt sạch rồi, lát nữa ăn sáng xong em có thể thay."
Ngô Cẩn Ngôn mím môi, rốt cuộc vẫn thẳng thắn dứt khoát với bản thân, cô xoay người ôm nàng thật chặt.
"Lam Lam, chị vẫn còn tình cảm với em, phải không...?"
Tần Lam im lặng.
"Chị trả lời em đi. Bằng không tại sao đêm hôm qua..."
"Đủ rồi Cẩn Ngôn." Nàng cắt ngang lời cô, sau đó từ trong cái ôm của cô thoát ra. "Mau ra ngoài dùng bữa đi."
Mắt thấy thần sắc nàng đang dần trở nên ảm đạm, Ngô Cẩn Ngôn thở dài, hai tay siết chặt thành quyền.
"Em xin lỗi, là do em khiến chị không hạnh phúc."
"Chị đã trả lời em rất nhiều về vấn đề này rồi. Em không có lỗi, Cẩn Ngôn..."
Ngô Cẩn Ngôn vẫn cố gắng níu kéo: "Trước khi ly hôn, hắn đối xử với chị có tốt không?"
Tần Lam hít sâu một hơi, giọng nói xen lẫn run rẩy: "Cẩn Ngôn, làm ơn..."
Ngô Cẩn Ngôn lòng nặng trĩu, cô vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng, sau đó mang theo một bụng khó chịu bước ra ngoài.
---
Tần Nhan đang ngồi trước bàn ăn. Vừa cắn một miếng bánh mì vừa đung đưa cái chân nhỏ.
"A di, mời dì dùng bữa."
Thấy cô xuất hiện, bé con híp mắt cười thật tươi.
"Cảm ơn con, Nhan Nhan." Ngô Cẩn Ngôn không hiểu vì sao Tần Nhan đối với mình không hề bài xích, trái lại lại mang tới cho cô cảm giác rất giống gia đình.
Có thể là do bé thừa hưởng phần tính cách điềm đạm của mẹ đi. - Ngô Cẩn Ngôn đã tự nghĩ như vậy.
Im lặng ngồi chừng mười phút, Tần Lam rốt cuộc cũng từ phòng ngủ bước ra.
Nàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Nhan Nhan.
"Sao em còn chưa ăn?" Ở trước mặt con trẻ, nàng sớm đã khôi phục nét mặt bình thản thường ngày, dường như lúc nãy giữa cô và nàng chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
"Em chờ chị." Ngô Cẩn Ngôn trả lời.
Tần Lam hơi rũ mi, sau đó nàng cầm giấy ăn, vừa lau đi vụn bánh mì cho con gái vừa nói: "Nhan Nhan, khi ăn uống đừng mất tập trung như vậy. Mau ăn sáng đi rồi mẹ đưa con tới trường."
Hôm nay vốn là thứ bảy, thế nhưng do trường mầm non Nhan Nhan đang theo học là trường tư. Bởi vậy bé vẫn phải đến lớp.
Tần Nhan ngẩng đầu nhìn cô: "Sói xám a di, dì cũng đừng mất tập trung."
Cái gì?
Sói xám...?
Ngô Cẩn Ngôn thiếu chút nữa là nghẹn chết. Mà Tần Lam ở một bên cũng vô cùng nghiêm khắc dạy dỗ.
"Nhan Nhan, không được nói với dì như vậy. Người lớn sẽ đánh giá con là đứa trẻ hư."
"Không sao không sao, đồng ngôn vô kỵ*." Ngô Cẩn Ngôn xuề xòa cười. "Nhan Nhan, đây cũng là một biệt danh phải không?"
*Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ con không có cố kỵ.
Tần Nhan bị mẹ mắng, sắc mặt vốn còn ỉu xìu. Song thấy Ngô Cẩn Ngôn không tức giận, cô bé liền vui vẻ trả lời: "Vâng ạ."
"Được, nếu con muốn a di làm sói xám, a di liền làm sói xám cho con xem..."
Ngô Cẩn Ngôn khoa trương nhe răng, giả bộ muốn lao tới cắn cắn tiểu Tần Nhan.
Bé con thích chí cười vui vẻ.
Tần Lam im lặng nhìn một lớn một nhỏ đùa giỡn. Cuối cùng sâu kín thở dài.
Nàng cũng không biết đưa Ngô Cẩn Ngôn về đây hôm nay, có phải là quyết định đúng đắn hay không...?
Mà lúc này, Ngô tổng giám đã bắt được thỏ con Nhan Nhan, để bé ngồi lên đùi.
"Ta là sói xám, ta là sói xám đến bắt thỏ con a..." Cô thì thầm, ngón tay chọc nhẹ vào cổ Nhan Nhan khiến cô bé cười đến vui vẻ.
---
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng thầm nghĩ:
Thực tình muốn thu phục thỏ mẹ, trước hết phải bắt sống tiểu thỏ con...
Ngày đăng: 05.05.2019
Tác giả có lời muốn nói: Luật sư Tần dẫn lang nhập thất \( ̄▽ ̄;)/ Tiểu Nhan Nhan tin người đáng thương.