Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi khép mắt lại, cô không muốn đối diện với Tần Lam thêm một khắc nào nữa.
Tần Lam lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cứ như vậy, cũng không ai nói với ai điều gì.
Chỉ có điều, cách một bờ vai sao lại xa đến thế?
Đến người nào cô đơn cũng nhìn không ra.
Hai con người dối lòng
Ở trong một căn phòng
Cô độc hiển hiện...
***
Hôm nay là chủ nhật, bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn không phải đi làm. Thế nhưng vì thói quen sinh hoạt đã ăn sâu vào tiềm thức, cho nên đúng sáu giờ cô đã thức dậy.
Vừa mới bước xuống phòng ăn, lại thấy Trương Gia Nghê đang bưng chén cháo đặt tới trước mặt Tần Lam, dáng vẻ vô cùng quan tâm nhu hòa.
Ngô Cẩn Ngôn chợt muốn bật cười. Đây là kiểu tình thế gì vậy? Tiểu tam sau khi bóc phốt công khai loại quan hệ tày đình, vẫn còn có khả năng tươi cười tận tâm chăm sóc chính thê như thế này sao?
"Cẩn Ngôn, em dậy rồi? Mau tới ăn sáng đi."
Tần Lam ngước mắt nhìn cô, nàng vẫn luôn giữ riêng cho cô một tia ấm áp, thật lòng.
Ngô Cẩn Ngôn vô thức nuốt khan, sau đó lại gần ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Đợi cô an tọa đàng hoàng, Tần Lam mới thu hồi nét cười. Lạnh lùng gọi: "Trương quản gia."
Trương quản gia từ trong bếp bước tới, cung kính hỏi: "Phu nhân có gì căn dặn?"
"Bác hầu hạ ở Tần gia tới nay ước chừng đã được 30 năm rồi, phải không?" Tần Lam đột nhiên thắc mắc vô cớ.
"Vâng." Trương quản gia gật đầu.
"Vậy bác nói xem, phụ nữ mang thai ăn nhiều đu đủ xanh sẽ ra sao?"
Tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Ngô Cẩn Ngôn đều vì giọng nói bức người của nàng làm cho giật mình.
Ngô Cẩn Ngôn buông đũa, ngờ vực hỏi: "Tần Lam, cô đang yên đang lành vì sao lại hỏi câu này?"
"Bác Trương, trả lời." Tần Lam không hề để ý tới câu hỏi của cô, ánh mắt nàng lúc này vẫn tĩnh lặng như nước. Tựa hồ có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tức giận..
"Phụ nữ mang thai ăn nhiều đu đủ xanh sẽ dẫn tới việc xuất huyết nhau thai. Từ đó..."
"Sảy thai?"
"Vâng." Trương quản gia gật đầu.
Tần Lam có được câu trả lời, nàng liền vươn ngón trỏ được mài giũa cẩn thận, chỉ vào bát cháo trước mặt, cười nói: "Vậy mà mỗi ngày tôi đều được thưởng thức những bát cháo đu đủ như thế này đấy."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc, Trương quản gia kinh ngạc. Đương nhiên, Trương Gia Nghê còn kinh ngạc hơn.
"Phu nhân... ý của cô là..." Trương quản gia vô cùng sợ hãi.
"Trương tiểu thư, cô nói xem." Tần Lam đột nhiên thẳng thừng nhắc tới đích danh Trương gia nghê.
Không khí im lặng tới mức đáng sợ...
Hồi lâu sau, Trương Gia Nghê mới nặn ra được một câu: "Phu nhân... tôi không hiểu cô nói gì..."
"Đúng vậy, Trương tiểu thư đương nhiên sẽ không hiểu tôi nói gì. Bởi vì suốt năm tháng qua tôi vẫn mạnh khỏe đấy thôi." Tần Lam dáng vẻ vô cùng thản nhiên, thản nhiên tới mức chạm tới ngưỡng vô cảm.
"Tần Lam..." Ngô Cẩn Ngôn đầu xoay mòng mòng. Người phụ nữ này đến tột cùng đang muốn nói gì?
"Phu nhân, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc. Gia Nghê chắc chắn sẽ không làm hại phu nhân và đứa bé trong bụng..."
Tần Lam ngẩng đầu nhìn Trương quản gia, sau nó từ từ nở một nụ cười: "Có hay không, chi bằng xem cái này sẽ rõ thôi."
Nàng cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh lên, mở ra một loạt video rồi đặt ra giữa bàn.
Góc video ghi rõ ngày tháng năm của năm tháng trước, tức là khi Tần Lam mới mang thai không lâu. Video ghi lại toàn bộ quá trình Trương Gia Nghê lén lút tới siêu thị mua đu đủ xanh, cũng như xay nhuyễn nó ra rồi từng chút một đổ vào bát cháo.
Trương Gia Nghê sắc mặt tái dần, vì sao đến cả chuyện này Tần Lam cũng biết?
Trương quản gia cả người chết sững, đứa con gái này của bà... bà biết thế nào cũng xảy ra chuyện không hay mà...
"Có phải cô thắc mắc vì sao tôi lại biết tường tận như vậy phải không?" Tần Lam dừng video lại, nhìn thẳng vào mắt Trương Gia Nghê.
Trương Gia Nghê theo bản năng cúi đầu không dám đối mặt.
"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở trong xe của Cẩn Ngôn bước ra, tôi đã đánh giá cô là một người tâm có tâm cơ rồi." Giọng nàng bình thản giống như đang kể một câu chuyện thường nhật. "Sau đó, Cẩn Ngôn nói muốn giữ cô lại vì đôi chân của cô, tôi lại càng nghi ngờ rốt cuộc đôi chân đó vốn chỉ có một vết xước nhỏ, hay là do có người cố tình làm nó nặng thêm?"
Không biết từ bao giờ, giữa phòng ăn rộng lớn chỉ còn văng vẳng từng câu từng chữ trong lời của nàng.
"Cô có nhớ Lệ Tây không? Chính là vị đồng nghiệp thân thiết với cô ở công ty ấy." Tần Lam hứng thú quan sát từng biến đổi trên khuôn mặt của tiểu tam, cười nói tiếp. "Sự thật có hơi đáng buồn một chút, cô ấy là người của tôi."
Ngô Cẩn Ngôn ngây ra nhìn nàng. Thầm nhớ lại Lệ Tây là cô gái lần trước đã từng cùng Trương Gia Nghê chào hỏi mình và Tần Lam. Thật không ngờ...
Trương Gia Nghê càng nghe càng cảm thấy Tần Lam thật đáng sợ. Đúng, thực sự rất đáng sợ.
"Trương tiểu thư, có lẽ cô vẫn luôn quên mất một điều..." Tần Lam cầm cốc nước cam lên nhấp một ngụm. "Tôi rất yêu Cẩn Ngôn. Cho nên nếu có người động tới con bé, cũng như có những hành động tiêu cực gây ảnh hưởng tới con bé. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Tần Lam tôi là người có thể nhẫn nại hàng chục năm chỉ để chờ một cơ hội báo thù. Bởi vậy, ngay từ đầu cô vốn dĩ không nên cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính chiếm hữu trong con người tôi."
"Còn nữa, cảm ơn vì đã không quản khó khăn, ngày nào cũng đem cháo tới cho tôi. Nhưng thực xin lỗi, thứ đồ ăn không phù hợp đó đã lần lượt bị đổ đi rồi."
Nàng đứng dậy, mặc dù hiện tại sắp làm mẹ, thế nhưng dáng người vốn dĩ không thể đem ra so với những nữ nhân tầm thường như Trương Gia Nghê. Bởi nàng có một loại khí chất mà người khác không có.
Chính là đàn áp tất cả những nữ nhân kém may mắn ở xung quanh...
"Phu nhân..." Trương quản gia khốn khổ níu tay nàng. "Phu nhân, mong cô hãy bỏ qua. Gia Nghê còn trẻ... con bé không hiểu chuyện..."
"Trương quản gia." Tần Lam gạt nhẹ tay bà. "Chính vì không hiểu chuyện nên mới phải nghiêm khắc dạy cho hiểu chuyện."
Nói đoạn, nàng vươn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Trương Gia Nghê: "Trương Gia Nghê, chỉ với một chút thủ đoạn hèn mọn này... vẫn không đủ để đối phó với xã hội đâu. Lập tức thu dọn hành lí rời khỏi đây. Nội trong ngày hôm nay nếu còn để tôi nhìn thấy cô, tôi không dám bảo đảm mình sẽ nhịn nổi cục tức mà cô gây ra đâu."
"Phu nhân..."
"Bác Trương, tôi chưa bao giờ làm việc theo cảm tính. Tôi tin tưởng bác, cũng như tin tưởng con người của bác. Vì vậy tôi chắc chắn sẽ giữ bác lại. Còn Trương tiểu thư..." Nàng hơi lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Trương quản gia ánh mắt cầu cứu nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Thế nhưng cô chỉ lẳng lặng thốt ra một câu: "Tự làm tự chịu."
***
Ngô Cẩn Ngôn theo chân nàng trở về phòng ngủ,nhưng vừa mới mở cửa, lại thấy Tần Lam một thân mỏng manh ngồi ngây ngẩn trên ghế. Tựa hồ chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua cũng đủ để xô ngã nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Hồi lâu sau đôi môi mới khó khăn mấp máy, thanh âm giống như cầu xin: "Cẩn Ngôn, em có thể ôm chị được không?"
Ngô Cẩn Ngôn chợt sững người vì yêu cầu quá đỗi bất ngờ này của nàng.
Em có thể ôm chị được không?
Tần Lam thấy cô không trả lời, khẽ cay đắng nở một nụ cười rồi xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ngô Cẩn Ngôn thấy sự bất lực trong đôi mắt nàng, không hiểu vì sao trái tim vô cùng đau đớn. Rốt cuộc cô cũng tiến lại gần, lặng lẽ đem nàng ôm trọn vào lòng.
Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy cơ thể của người phụ nữ ở trong lòng mình khẽ cứng lại. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã vòng tay ôm chặt lấy cô.
"Cẩn Ngôn, hôm nay chị thực sự rất mệt mỏi..." Nàng tựa đầu lên vai cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi." Ngô Cẩn Ngôn hơi do dự, song vẫn vươn tay vỗ nhẹ lưng nàng.
"Em sẽ không trách chị chứ?"
"Không." Ngô Cẩn Ngôn thật lòng trả lời. "Chuyện này cô làm rất đúng. Là Trương Gia Nghê không biết phải trái muốn ở trong ngôi nhà này bày mưu hại cô. Hôm nay nếu như cô không dạy cô ta, thì sớm muộn gì cô ta cũng bị bên ngoài chỉnh chết thôi."
Suy qua tính lại, Ngô Cẩn Ngôn vẫn là vô cùng bội phục đầu óc tinh tường của Tần Lam. Lần trước ở Đại Liên nàng âm thầm vạch mưu trong mười năm. Còn lần này thì lẳng lặng chờ Trương Gia Nghê tự lộ cái đuôi cáo trong năm tháng, để cuối cùng vung ra một đòn đánh phủ đầu.
Thế nhưng, chí ít Tần Lam chưa từng đem những tính toán đó nhắm vào cô... Ngô Cẩn Ngôn biết, nàng cả đời này tâm niệm duy nhất chỉ là đứng đằng sau âm thầm dọn sạch cỏ dại cho mình mà thôi...