Một tuần kể từ sau ngày giỗ của Khương Tử Tân, Ngô Cẩn Ngôn không hề quay trở lại Tần gia. Cô tới khách sạn mà mình đã mua lại từ năm ngoái, tất cả sinh hoạt đều diễn ra ở đó.
Ngô Cẩn Ngôn không muốn nhìn thấy Tần Lam, càng không muốn đối diện với câu chuyện đau lòng mình từng trải qua mà do chính người đàn bà đó làm đạo diễn...
Tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn những suy nghĩ còn đang giang dở. Ngô Cẩn Ngôn lười biếng đứng dậy nhìn qua mắt mèo. Là Bùi Khả Nhi.
"Mới sáng sớm có chuyện gì?" Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt hờ hững quét qua cặp l*иg thức ăn mà Bùi Khả Nhi đang xách. Bùi Khả Nhi mím môi nhìn cô thật lâu, rốt cuộc cũng quan tâm nói.
"Hôm nay tôi hầm chút canh cho Ngô tổng."
"Không ăn." Ngô Cẩn Ngôn chán ghét muốn đóng cửa, thế nhưng Bùi Khả Nhi nhanh hơn một bước, lập tức cứng đầu lách vào bên trong.
"Cô rốt cuộc là muốn gì?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn nữ nhân đang thoăn thoắt rót canh, không nhịn được mà quát lên một tiếng.
"Tôi đã nói chỉ muốn hầm canh cho Ngô tổng thôi mà." Bùi Khả Nhi hơi bĩu môi. "Đừng giả bộ nữa, thứ lỗi cho tôi to gan nói ra điều này. Nhưng chẳng phải lần trước cô cũng ăn hết canh tôi nấu đó thôi."
Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng: "Chẳng nhẽ lúc nhỏ cô không được người lớn dạy sao? Phí phạm đồ ăn là một tội ác."
"Vâng vâng vâng, là Ngô tổng của chúng ta tinh tế sáng dạ. Khả Nhi này cù lần ngốc nghếch." Bùi Khả Nhi gật đầu lia lịa. Sau đó đem bát canh nóng hướng về phía cô. "Nào, uống đi."
Ngô Cẩn Ngôn thực ra không chê tài nấu nướng của Bùi Khả Nhi. Thậm chí cô còn có cảm giác mỗi lần uống bát canh đó đều rất ấm áp. Bởi vậy cũng không làm khó Bùi Khả Nhi nữa, Ngô Cẩn Ngôn đón lấy bát canh nhỏ, mỉm cười cầm thìa nếm vài ngụm.
"Thế nào?" Bùi Khả Nhi hai mắt sáng long lanh, háo hức giống như đứa trẻ vừa làm được việc tốt muốn người lớn khen ngợi.
"Ngon lắm." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu, sau đó đặt bát canh xuống bàn, khéo léo chuyển chủ đề. "Hai ngày nữa là diễn ra cuộc họp dự án rồi, phía các công ty khác thế nào?"
"Cô muốn hỏi về Vương Gia?" Bùi Khả Nhi thừa hiểu nữ nhân trước mặt này không muốn nói thẳng, đành tự mình dẫn dắt vậy.
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu.
"Vương Gia dạo này cũng không tham gia vào những dự án đầu tư kinh tế trong nước nữa, tôi đã cho người điều tra. Bọn họ quả thực chuyển hướng đầu tư sang thị trường Hàn Quốc."
"Thị trường Hàn Quốc...?" Ngô Cẩn Ngôn hơi nhíu mày. "Bọn họ muốn làm gì?"
"Thay vì tranh chấp dự án cảng A ở Đại Liên lần này, thì Vương Gia đã chuyển hướng sang lĩnh vực y học đang phất lên ở Hàn Quốc. Chính là thẩm mĩ."
"Haha..." Ngô Cẩn Ngôn chợt phá lên cười. "Thảo nào tên tra nam Vương Viện Chỉ lại có nhã hứng tới tìm tôi."
Nghĩ một lúc, cô nói tiếp: "Đáng tiếc là khi Tần Lam còn đương chức, hạng mục thẩm mĩ đã được cô ta đầu quân vào đó không ít rồi."
Ngô Cẩn Ngôn vừa dứt lời liền ngậm chặt miệng. Tần Lam? Đột nhiên cô nhắc tới Tần Lam làm gì?
Thấy sắc mặt từ vui vẻ dần chuyển sang lầm lì của Ngô Cẩn Ngôn, Bùi Khả Nhi đứng bên cạnh lặng lẽ nói: "Quả thực Tần tổng đã đi trước một bước. Ngô tổng, cô không cần phải lo."
Ngô Cẩn Ngôn tâm tình chùng xuống, trong lòng vẫn canh cánh lí do vì sao mình cứ lơ đãng một chút là lại buột miệng nhắc tới Tần Lam.
***
"Con ranh đó gây chuyện chán với cậu xong liền bỏ đi biệt tích một tuần ư?"
Xa Thi Mạn tức phát nghẹn. Tuần trước nàng có lệnh khẩn phải đi công tác. Nào ngờ đến khi quay về lại thấy đại tiểu thư nhà mình chân tay tiếp tục tím bầm. Thậm chí mắt còn sưng to như quả ổi vì khóc nhiều.
"Tiểu Lam Tử, nói mình nghe đi, cậu có muốn chết sớm không?"
Tần Lam lắc đầu: "Không phải Cẩn Ngôn bỏ đi, mà hai ngày nữa em ấy phải tới Đại Liên tham gia cuộc họp dự án. Bởi vậy phần lớn thời gian đều rất bận."
"Thiên a." Xa Thi Mạn khinh khỉnh nhìn nữ nhân mù quáng vì tình yêu, rốt cuộc đành hung hăng cầm ly rượu lên tu một hơi dài.
"Còn nữa, Mạn Mạn, mình sắp báo được thù cho ba mẹ rồi." Tần Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Xa Thi Mạn. Hàng mi dài khẽ rung.
"Ý cậu là... Lam Tử, cậu vạn nhất đừng có hành động lỗ mãng."
"Hai ngày nữa lão già Vương Viện Kháng sẽ đích thân tới Đại Liên..." Tần Lam không hề để những lời của Xa Thi Mạn vào tai, nàng chỉ chăm chăm tiếp tục câu chuyện của mình.
"Tần Lam, đừng có làm bừa." Xa Thi Mạn thiếu điều nhảy cẫng lên sofa, nàng giữ chặt hai vai Tần Lam, gằn lên từng từ. "KHÔNG ĐƯỢC LÀM BỪA."
"Chúng ta biết nhau từ nhỏ, cậu hiểu mình chưa bao giờ hành sự theo cảm tính mà." Tần Lam cười đáp. "Chỉ có điều..."
Xa Thi Mạn thấy mắt nàng dần đỏ lên, rất nhanh sau đó, bên tai văng vẳng giọng nói ngọt ngào của nàng: "Lần này có lẽ mình buộc phải lợi dụng Cẩn Ngôn..."
"Lam Tử..." Xa Thi Mạn kinh ngạc nhìn nàng. "Cậu điên rồi. Nếu để Ngô Cẩn Ngôn biết cậu lợi dụng cô ta, e rằng cô ta sẽ chôn sống cậu mất."
"Muốn chỉ trong một lần lật đổ lão già Vương Viện Kháng, thì đây là cách duy nhất, và cũng là cách cuối cùng..." Tần Lam đứng dậy hít sâu một hơi. "Sau này mình sẽ từ từ bồi đắp tất cả những tổn thương mình đã tạo ra cho em ấy."
Xa Thi Mạn đột nhiên cảm thấy l*иg ngực đau nhói. Tần Lam, cậu như vậy có phải đang tự hành hạ bản thân mình hay không?
***
Đầu giờ chiều ngày hôm sau.
Ngô Cẩn Ngôn trong bộ vest công sở màu trắng, lạnh lùng đứng trước đại sảnh rộng lớn. Cô vừa đáp chuyến bay từ Bắc Kinh tới Đại Liên, tâm tình phi thường mệt mỏi.
"Ngô tổng, tối nay sẽ có buổi tiệc gặp gỡ trước khi bắt đầu cuộc họp ngày mai. Bởi vậy bây giờ chúng ta cứ tạm thời tới khách sạn nghỉ ngơi. Dạo này Ngô tổng cũng làm việc cực khổ rồi."
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu, chờ chiếc xe chuyện dụng từ từ đỗ xuống trước mặt, cô khom người bước vào bên trong. Đoàn người nối tiếp nhau di chuyển tới khách sạn.
***
Ngô Cẩn Ngôn vừa mới nhận phòng không lâu, chuông điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên. Cô nhàn nhạt đưa mắt liếc qua, đắn đo một hồi lâu mới quyết định nhấc máy: "Là tôi."
"Em đã tới nơi chưa?" Đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói mị người của Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: "Vừa mới tới. Nếu cô gọi chỉ vì như vậy thì tôi cúp máy đây. Tạm biệt."
Nói xong liền không kiêng nể mà cúp máy cái rụp.
Ngả lưng xuống chiếc giường cỡ lớn, cô mệt mỏi thϊếp đi từ lúc nào không hay...
***
8 giờ tối...
Ngồi trong chiếc xe Limo dành riêng cho thượng khách, Ngô Cẩn Ngôn dựa đầu vào cửa sổ nghe Bùi Khả Nhi báo cáo lịch trình cho vài ngày tới.
"Ngô tổng, chuyến này đi chắc chắn chúng ta sẽ không thiệt." Bùi Khả Nhi đột nhiên vui mừng, hắc hắc cười.
"Cô dựa vào đâu?" Ngô Cẩn Ngôn khuỷu tay chống lên cửa sổ, nửa còn lại chống lên má, nhàn nhạt hỏi.
"Tần..." Bùi Khả Nhi nói được một nửa liền phát hiện ra mình buột miệng. Đành cười gượng chữa lại. "Vì em tin là như thế."
"Ấu trĩ." Ngô Cẩn Ngôn búng nhẹ lên trán nàng một cái, nụ cười có tới sáu phần dung túng. "Tới nơi rồi, chúng ta vào thôi."
Bùi Khả Nhi gật đầu, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người sánh vai nhau bước vào bên trong.