Chương 20: Ai cũng có những lúc cô đơn
"Nếu chị thích, tôi sẵn sàng nhường cho chị."
Lời vừa dứt, Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên cũng chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái tát tiếp theo của Xa Thi Mạn.
Thế nhưng Tần Lam nhanh hơn một bước ôm chặt lấy cô, nhíu mày quát nhẹ: "Xa Thi Mạn, cậu thôi đi."
"Lam Tử..." Xa Thi Mạn muốn phát điên. "Mình từ nước ngoài quay về chỉ vì cái đám cưới cổ quái này của cậu. Bây giờ thì sao? Cậu bị con ranh này ép thành cái dạng gì rồi? Tam Tử, cậu có biết nếu hôm nay cậu ăn nhiều thêm một chút nữa. Cậu sẽ xuất huyết dạ dày mà chết không?"
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên nở nụ cười. Sau đó đẩy Tần Lam sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Xa Thi Mạn hỏi: "Trong mắt chị, Tần Lam là một kẻ dễ khiến người ta bắt nạt thế sao?"
"Đương nhiên là không..." Xa Thi Mạn vô thức trả lời. Sau đó mới nhận ra sự lỡ miệng của mình, đành phải bào chữa. "Nhưng cô là người Lam Tử dùng nửa đời để bảo vệ, cô khác với người ngoài. Lẽ nào cô không nhìn ra tâm tình của cậu ấy? Cô đối xử với Tần Lam như vậy không thấy thẹn với chính bản thân mình ư?"
"Thẹn với chính bản thân mình?" Ngô Cẩn Ngôn lặp lại câu nói của Xa Thi Mạn, sau đó thiếu điều mà cười chảy cả nước mắt. "Ôi, Mạn tiểu thư, năm năm trước người tôi yêu nhất trên đời bị độc phụ này bắt cóc, lúc đó chân cô ấy còn đang bị liệt. Độc phụ vì muốn tôi qua nước ngoài du học mà không tiếc lời để thuộc hạ khích bác cô ấy. Cuối cùng cô ấy vì quá ủy khuất mà thả mình từ trên chiếc ô tô đang chạy xuống. Cô ấy chết."
Ngô Cẩn Ngôn càng nói càng hăng: "Hình như ai ở bên cạnh cô ta đều không có kết cục tốt đẹp. Mạn tiểu thư, nghe nói hai người tình như tỷ muội. Bởi vậy hai người cứ ở đây mà thêu hoa dệt chuyện với nhau đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Cáo từ trước."
Nói đoạn, Ngô Cẩn Ngôn quay sang nhìn Tần Lam: "Độc phụ, cô chưa chết thì mau xuất viện quay về Tần gia. Ở đây ngộ nhỡ bị ám sát thì người nằm trên như tôi cảm thấy phiền phức lắm."
Một tràng sỉ vả hết lời được xuất khẩu qua đường âm thanh. Ngô Cẩn Ngôn nói xong, còn chẳng thèm để ý tới Xa Thi Mạn đang giận đến tím cả mặt. Lạnh lùng ưỡn ngực rời đi.
***
"Cậu định sống như vậy cả đời sao?"
Bóng người vừa hùng hổ biến mất, Xa Thi Mạn lập tức lại gần đỡ lấy Tần Lam như sắp ngã xuống đất tới nơi...
"Mình không sống như vậy, thì ai sống cho mình?" Tần Lam cười khổ. "Mình gặp Cẩn Ngôn vào cái năm em ấy còn đang ở lứa tuổi đẹp nhất. Là do mình đoạt mất sự tự do của em ấy. Cẩn Ngôn hận mình cũng không có gì lạ."
"Ngô Cẩn Ngôn có biết bây giờ cậu vừa phải chữa vết thuơng, vừa phải trị tâm lí không?" Xa Thi Mạn có chút chua xót chạm lên gương mặt xinh đẹp. Nhưng mà nhìn đi, nhìn cái đống quầng thâm này xem.
"Mình muốn em ấy không biết, tốt nhất là cả đời này không nên biết. Sau này Chấn Hưng sẽ là của em ấy, mình..."
"Tần Lam, cậu thực sự muốn giao Chấn Hưng cho họ Ngô đó sao?" Xa Thi Mạn kinh ngạc ngắt lời nàng. "Cậu điên rồi."
"Mạn, hiện giờ Tần gia chỉ còn lại mình. Mình chưa có con, nhưng mình tin Cẩn Ngôn, tin vào năng lực của em ấy, sự trung thành của em ấy. Bởi vậy ngay từ ban đầu mình đã cố ý nhắm trúng Cẩn Ngôn." Tần Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng thực sự rất mệt mỏi.
Xa Thi Mạn thấy đại tiểu thư trước mặt không muốn tiếp chuyện mình nữa. Đành khom người đắp chăn cho nàng: "Ngủ một giấc đi. Lúc nãy cậu nhập viện mình còn tưởng cậu chết đến nơi rồi."
Tần Lam khẽ cười. Sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
***
Ngô Cẩn Ngôn kết thúc cuộc họp vào lúc sáu giờ tối. Cô không tới bệnh viện, cũng không quay về Tần gia mà một mực ở lại Chấn Hưng tăng ca.
"Ngô tổng."
Cửa gõ nhẹ vài cái, sau đó Bùi Khả Nhi lách người bước vào.
"Bây giờ đã là giờ nào rồi mà cô không chịu quay về?" Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhíu mày nhìn nữ nhân đang e lệ cười trước mặt. Không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Tôi thấy Ngô tổng tăng ca vất vả nên đặc biệt hầm một bát canh nóng mang tới cho cô."
Không hiểu sao Ngô Cẩn Ngôn vừa nghe thấy từ canh liền vô cùng chướng tai.
Lẽ nào vì trưa nay Tần Lam cũng ăn canh?
Chính xác, chính vì cô ta nên mình cũng mất khẩu vị lây.
"Mang về ngay, trước khi tôi kêu bảo vệ xách cổ cô ra khỏi nơi này."
Bùi Khả Nhi khóe miệng giật giật. Song vẫn kiên trì nói: "Nhưng Ngô tổng, cô từ trưa đến giờ vẫn chưa có thứ gì bỏ bụng."
"Thì sao?" Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta cảm thấy hóa đá.
"Thì... tôi hầm canh cho cô." Bùi Khả Nhi giống như thiếu nữ vừa mới tỏ tình nhưng bị người ta từ chối. Cúi đầu lí nhí nói nhỏ tới mức thoạt nghe qua còn tưởng tiếng muỗi kêu.
Ngô Cẩn Ngôn đối với hành động này đột nhiên nở nụ cười. Cô hơi lắc đầu, sau đó thỏa hiệp trả lời: "Được rồi, cứ để đó đi. Lát nữa tôi sẽ ăn."
"Ngô tổng như vậy thật phi thường đáng yêu." Bùi Khả Nhi vươn tay véo nhẹ mũi nàng, sau đó ngượng ngùng chạy mất dạng.
Ngô Cẩn Ngôn chợt ngây người.
Đã bao lâu rồi nàng không còn được thấy hành động véo mũi đó nữa?
Tiểu Tân... cậu hiện tại đang ở nơi nào? Có đang hạnh phúc không?
***
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Ngô Cẩn Ngôn hơi vặn người, ngồi nhiều thật đúng là mệt mỏi.
Lại gần tủ rượu nhỏ, Ngô Cẩn Ngôn rót một ly whisky, sau đó dựa lưng vào cửa kính nhìn xuống thành phố.
Cứ đứng như vậy một lúc lâu. Cho tới khi dường như nghĩ ra điều gì đó. Ngô Cẩn Ngôn mới vô thức xoay người bước tới gần cặp l*иg canh đang để trên bàn. Chậm rãi đổ ra uống một ngụm.
Sao đột nhiên lại có cảm giác ấm áp như vậy? Cảm giác này đã bao lâu rồi không xuất hiện trong con người đã chết tâm giống như cô?
Ngô Cẩn Ngôn ngồi phịch xuống sofa. Dùng hai tay ôm đầu, giọt nước mắt vô thức chảy dài trên gò má.
Dù có vô cảm đến đâu, nhưng hình như ai cũng có những lúc cô đơn...