"Lam Tử, cô ta lại tìm cách hành hạ cậu ư?"
Nữ nhân mặc blouse trắng bởi vì tức giận mà đôi mắt vằn lên những tia máu, cô đau lòng nhìn từng mảnh thủy tinh nhỏ cắm ngập trong da thịt mỏng manh của Tần Lam. Nghiến răng nói.
"Không có, là do mình bất cẩn trượt ngã nên đè vào tủ rượu thôi." Tần Lam lắc đầu. "Ngôn Ngôn đã hơn một tháng không về nhà, làm sao có thể khi dễ mình được?"
Xa Thi Mạn thừa biết nàng đang nói dối nhưng cũng không buồn vạch trần. Cô nhanh chóng sát trùng vết thương rồi dùng nhíp gắp từng mảnh thủy tinh sắc lẹm kia ra.
Tần Lam gắt gao cắn chặt môi dưới, đau đến mức mồ hôi chảy xuống thành từng giọt.
"Lam Tử, hành vi của cô ta chính là phạm tội đấy. Hứa Khải có biết chuyện này không?" Xa Thi Mạn thầm cảm thấy kinh ngạc. Ngô Cẩn Ngôn trở về Trung Quốc đã được 5 năm, 5 năm này kì thực đã xảy ra rất nhiều chuyện...
Đàu tiên là chuyện Ngô Cẩn Ngôn du học ở Mỹ ba năm thì quay về Đại Lục.
Năm thứ nhất sau khi Ngô Cẩn Ngôn trở về, chính là lập tức đám cưới với Tần Lam. Không biết vì lí do gì mà Ngô Cẩn Ngôn đồng ý cưới nàng.
Năm thứ hai. Tần Lam mặc kệ sự phản đối của các cổ đông lớn. Một bước giao cả Chấn Hưng vào tay Ngô Cẩn Ngôn. Ngô Cẩn Ngôn kế nhiệm chức Đổng sự trưởng khi mới 23 tuổi, trở thành cái tên nóng trên các trang báo tài chính trong suốt thời gian dài.
Mà điều đặc biệt là... người phụ nữ tâm cơ sâu xa Tần Lam - nữ vương trong ngành kinh doanh lại đột ngột tuyên bố rút khỏi thương trường, lui về Tần gia ở ẩn. Im hơi lặng tiếng trở thành một người vợ hiền của Ngô Cẩn Ngôn.
Cuối cùng không ai biết rằng, Tần Lam độc đoán kiêu ngạo, sau ba năm kết hôn, hiện tại đã bị người ta dày xéo thành cái dạng gì...
"Hứa Khải dạo này đang đi Thượng Hải công tác." Tần Lam cười nhạt, nét cười trên khuôn mặt mỏng manh khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Xa Thi Mạn băng bó vết thương cho nàng. Lại nhìn sang vết bỏng bên phía bên tay trái, rốt cuộc không nhịn được mà nói: "Đây là lần thứ tư cậu tới tìm mình trong tháng này rồi đấy. Lam Tử, nếu cậu còn muốn sống thì bỏ Ngô Cẩn Ngôn mau đi. Cô ta sẽ gϊếŧ chết cậu mất."
"Ngôn Ngôn sẽ không gϊếŧ mình đâu." Tần Lam nói ra lời này vô cùng tự tin. "Đây là những gì mình phải trả cho em ấy thôi..."
"Tần Lam... cậu làm ơn hãy tỉnh táo lại đi. Cậu thực sự muốn giao Chấn Hưng - tâm huyết cả đời của chú Tần và nửa đời của cậu cho một kẻ khác máu tanh lòng sao?"
"Cậu thấy hai năm kể từ ngày nhận chức, Ngôn Ngôn vẫn luôn quản lí tốt Chấn Hưng còn gì." Tần Lam đối với sự bất mãn của Xa Thi Mạn, liền giống như gà mẹ mà dang cánh bảo vệ Ngô Cẩn Ngôn.
Xa Thi Mạn biết có nói thêm cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nàng đành thu dọn đồ sơ cứu. Thở dài nói: "Cậu cả đời sống trên cao, thì vĩnh viễn phải từ trên cao mà nhìn xuống người khác. Đừng vì một Ngô Cẩn Ngôn mà đánh mất chính mình."
***
Nửa đêm.
Cơn mưa cuối hạ bất chợt kéo đến. Ban đầu là những đợt gió rít thật mạnh. Sau đó là tiếng mưa rơi và tiếng sấm nổ giống như muốn xé rách cả bầu trời.
Tần Lam bị tiếng sấm ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Nàng theo thói quen mở điện thoại nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng.
Cẩn Ngôn vẫn chưa về.
Vừa mới dứt suy nghĩ, nàng bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ mở. Sau đó là tiếng bước chân rất nhẹ.
Đúng lúc này, tia chớp bên ngoài lóe lên một cái khiến bóng người vừa mới bước vào phòng lờ mờ hiện ra trước mắt Tần Lam.
Trên tay người đó đang cầm con dao nhỏ... Dáng vẻ thực giống một sát nhân trong loạt phim kinh dị nước ngoài.
Tần Lam cả kinh, nàng lập tức vươn tay bật đèn ngủ. Ánh sáng màu cam nhạt ấm áp tỏa ra bốn phía khiến tim nàng dần đập ổn định trở lại. Nàng vô thức ngẩng đầu, lại thấy Ngô Cẩn Ngôn đứng trước mặt mình vân vê con dao găm, ánh mắt vô cùng trào phúng.
"Sợ rồi chứ?" Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
"Sao em về muộn vậy? Đã ăn tối chưa?" Tần Lam cố gắng vứt bỏ hình ảnh đáng sợ lúc nãy ra khỏi đầu. Nàng đứng dậy tiến lại gần Ngô Cẩn Ngôn.
Nồng nặc mùi rượu...
"Tần tiểu thư, cô đúng là loài động vật máu lạnh. Thiên a, nếu là người khác, sau khi làm việc xấu, chắc chắn sẽ bị một màn như lúc nãy dọa chết." Ngô Cẩn Ngôn nghiêng người né tránh đôi tay của nàng. Sau đó hờ hững nhìn miếng băng trắng quấn quanh cánh tay, tặc lưỡi nói. "Cô đó, sao lại cứ hễ sứt sát một cái là lại kêu người tới băng băng bó bó vậy. Còn nhớ năm xưa Khương Tử Tân chết, cậu ấy toàn thân bị mài xuống đường, cũng đâu có ai tới cứu chữa đâu?"
Ngô Cẩn Ngôn một câu nhắc lại người cũ, hai câu nhắc lại người cũ khiến Tần Lam vô thức cúi đầu. Nàng theo bản năng hạ tay xuống.
"Xin lỗi... lần sau chị sẽ không kêu người tới là được phải không?"
"Đây là nhà cô. Kẻ hèn này chỉ ăn nhờ ở đậu, lấy đâu ra tư cách để quản lí?" Ngô Cẩn Ngôn nhếch miệng châm biếm cười. Sau đó đi lướt qua nàng, tiến về phía tủ quần áo lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Ngô Cẩn Ngôn vừa đi khuất, tiếng sét bên ngoài lại đánh cái uỳnh...
Tần Lam giật mình, nàng vươn tay nắm chặt cạnh bàn, cố gắng hít thở thật sâu.
***
Khi Ngô Cẩn Ngôn tắm xong, vừa vặn cũng là hai rưỡi sáng.
Cô tháo đồng hồ rồi nằm xuống giường. Nghe tiếng thở nhẹ nhàng của người phụ nữ nằm bên cạnh, vẫn chưa hết tức giận mà đay nghiến nói: "Này, cô đêm hôm mưa bão đặt lưng xuống giường ấm nệm êm ngủ, liệu có nghĩ tới Khương Tử Tân bằng tuổi tôi nhưng đã nằm xuống quan tài cứng đờ bằng gỗ không?"
Cô thấy người bên cạnh hơi khựng lại. Cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn lại tiếp tục tràng sỉ vả của mình:
"Cũng đúng nhỉ? Cô làm sao mà biết được. Cô có tiền mà, cô có tiền nên cô có thể ngang nhiên bắt cóc rồi gϊếŧ chết người khác..."
"Ngôn Ngôn, chị không gϊếŧ cô ấy..." Tần Lam khẽ đáp.
Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy hai chữ 'Ngôn Ngôn', cô lập tức nổi điên nhoài tới ngồi lên người Tần Lam, sau đó dùng hai tay siết mạnh cổ nàng.
"Khốn khϊếp, ai cho cô gọi tôi là Ngôn Ngôn? Cô lấy tư cách gì? HẢ? Lấy tư cách gì?"
Chớp bên ngoài lại lóe sáng một vùng trời. Lần này hiện lên nửa khuôn mặt dọa người của Ngô Cẩn Ngôn. Ánh mắt cô đỏ thẫm, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào nàng.
Tần Lam cảm thấy sợ... rất sợ...
Cẩn Ngôn không còn là cô gái cứng đầu mắng nàng năm nào nữa... Mà hiện tại thực giống một ác ma.