CHƯƠNG 68
Hai người mặc dù đang phân tích nguyên nhân sản sinh cảm giác này, nhưng cũng chẳng hề dừng cước bộ. Vô luận là Từ Tử Nham hay Từ Tử Dung, đều đã là tu sĩ Trúc cơ kỳ, phương thức phóng thần thức dò đường thuộc hàng đơn giản này, sử dụng hoàn toàn không có áp lực gì.
Dọc theo thông đạo vừa đi vừa tán gẫu, trong thông đạo trống trải chỉ có tiếng vang của hai người vang vọng phía sau lưng.
Tiếc rằng thảo luận một hồi lâu, thông đạo cũng đã đi đến cuối, song hai người bọn họ vẫn không tìm ra bất cứ nguyên nhân gì.
"Bỏ đi, dù sao hiện tại thân thể ta cũng không chỗ nào khó chịu, cứ như vậy đi." Từ Tử Nham bất đắc dĩ nói. Không bỏ đi thì phải làm sao, chung quy chẳng thể tự đem bản thân ra giải phẫu để tìm nguyên nhân mà.
Từ Tử Dung vẫn như cũ có chút canh cánh trong lòng, bất cứ thứ gì có khả năng tổn hại đến ca ca y đều không thể tha thứ được. Cho dù y là thèm khát máu tươi của ca ca như vậy mà còn chưa dám uống một ngụm, sao có khả năng tha thứ cho thứ sức mạnh vô danh xâm nhập vào trong cơ thể ca ca cho được!
Từ Tử Dung âm thầm ghi nợ cho sức mạnh này vào nhật ký trong lòng, đợi y tương lai thực lực khôi phục, tìm ra được nguyên nhân, nhất định sẽ khiến cho kẻ đặt cái bẫy này phải trả giá đắt!
Gió từ tiền phương thổi tới càng lúc càng mạnh, đầu cuối thông đạo xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Bước ra khỏi cửa động, bên ngoài là một mặt phẳng nhô ra, Từ Tử Nham đứng trên đất bằng, triển khai thần thức của mình cố gắng thăm dò nửa ngày, nhưng vẫn như cũ không thăm dò được phần đáy của bên dưới.
Đình trần bên trên ngược lại cũng không cao, nương theo quang mang huỳnh cầu có thể nhìn thấy, song bóng tối bên dưới lại nuốt sạch quang mang huỳnh cầu tỏa ra, tựa như vực sâu không đáy.
"Đi xuống không?" Từ Tử Dung nghiêng đầu hỏi. Một bên đất bằng là cầu thang xuống dưới, từ nơi này mới có thể nhìn ra dấu vết chạm trổ nhân tạo thực sự.
Cầu thang này thi công dọc theo vách tường đá, xa xa nhìn lại, tựa hồ có hình dạng xoắn ốc chúc xuống. Bởi vì quang mang huỳnh cầu không nhìn được trước mặt, bởi vậy Từ Tử Nham cũng không biết, cầu thang này sâu dài bao nhiêu.
Phần cuối cầu thang biến mất trong một mảnh hắc ám, quang mang huỳnh cầu không rọi được xa như vậy, Từ Tử Nham nghĩ nghĩ, nâng thủ bắn ra một viên Lôi quang cầu lớn cỡ nắm tay. Lôi quang cầu bị bắn tới giữa không trung, đột nhiên vỡ tung, nương theo ánh sáng trong nháy mắt, Từ Tử Nham nheo mắt lại nhìn được tình hình nơi đây.
Không sai biệt lắm với phán đoán của anh, mặt đất bằng bọn họ đang đứng là chỗ duy nhất nhô ra khỏi vách đá, bên trên là mặt trần che kín, phía dưới là vực sâu hắc ám, chỉ có duy nhất hai con đường, hoặc là đi xuống, hoặc là men theo đường cũ quay về. Nhưng nếu đã tiến vào nơi này, Từ Tử Nham sao có thể cam tâm tay không mà về?
"Ta đi trước, đệ ở phía sau." Từ Tử Nham xung trận dẫn đầu đi trước, Từ Tử Dung thuận theo bám phía sau anh. Y sớm đã rõ loại chuyện này y là tranh không được với ca ca, ý muốn bảo hộ của Từ Tử Nham đối với y căn bản không phải thứ y có khả năng phản bác.
Đương nhiên, y cũng thực hưởng thụ loại này cảm giác được bảo hộ này, hơn nữa nếu thực sự có kẻ tập kích, y có tự tin tại thời khắc mấu chốt cứu được Từ Tử Nham. Đương nhiên, giả như kẻ tập kích bọn họ thực lực quá cao, như vậy cho dù y đi trước chỉ e cũng không có tác dụng gì, bởi vậy y cũng chẳng phí tâm.
Nương theo quang mang huỳnh cầu đi xuống dưới, Từ Tử Nham mắt nhìn sáu hướng tai hóng tám phương, đủ loại cơ quan cạm bẫy tầng tầng lớp lớp bên trong các tiểu thuyết tìm kho báu từng xem qua bắt đầu đồng loạt lóe lên từng cái trong đầu anh.
Anh không biết trong Thanh linh bí cảnh này có những thứ tương tự hay không, bất quá cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Hai người bọn họ thật cẩn thận đi được nửa ngày, thủy chung không có bất cứ thứ gì xuất hiện. Từ Tử Nham không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy lời sư phụ nói qua, nơi này bình thường không có nguy hiểm gì thật sự là quá đúng.
Không biết tại sao, từ khi tiến vào Thanh linh bí cảnh, Từ Tử Nham vẫn thủy chung chẳng thể dứt bỏ sự kiện phát sinh tại cổng vào. Đừng nhìn anh nói với Từ Tử Dung thực nhẹ nhàng, bộ dáng coi như rất không để tâm, song anh cũng không hiểu được vì sao bản thân chính là không thể từ bỏ chuyện này.
Rõ ràng tìm không ra nguyên nhân, nhưng lại cố tình lượn quanh trong lòng anh, tựa như có thanh âm đang không ngừng nói với anh, chuyện này đối với anh rất quan trọng, anh phải tìm ra được nguồn năng lượng đó.
Lặng lẽ thở dài, Từ Tử Nham tin tưởng, nếu anh tìm không ra chỗ năng lượng đó, nói không chừng sẽ bị thanh âm của chính bản thân mình làm phiền muốn chết. _(:з" ∠)_
Lại một lần nữa kiểm tra thân thể bản thân, không bất cứ dị trạng gì.
Thức hải*: An toàn.
*Thức hải (识海): Vốn định để là trí não cho dễ hiểu. Nhưng đây là từ dùng trong phật giáo để nói về biển tri thức nên mình giữ nguyên văn.
Kinh mạch: Không tổn hại.
Đan điền: Thanh tiêu thần lôi đang chơi đùa khoái trá.
Trời hỡi nguồn năng lượng chết tiệt đó rốt cuộc đã đi đâu !
Từ Tử Nham nhịn không được có chút cáu gắt, kiên nhẫn gì đó, cho tới bây giờ chưa từng là ưu điểm của anh, tìm lâu như vậy mà không thấy, anh đã bắt đầu cảm thấy bực bội.
Ngón tay kêu lên răng rắc, Từ Tử Nham hiện tại rất muốn tìm người đánh một trận, xung quanh không có kẻ địch, đánh đệ đệ của mình anh đương nhiên không hạ thủ nổi, dứt khoát, đi tìm Lôi quang nhân luận bàn là được!
Từ Tử Nham lập tức vỗ tay vì sự cơ trí của bản thân!
Cái gọi là Lôi quang nhân, chính là hình nhân bên trong miếng ngọc giản tìm được tại Tàng kinh các Từ gia.
Hình nhân này là hình thành từ lôi quang, chuyên biệt phụ trách truyền thụ cách tu luyện Tử tiêu cửu biến cho Từ Tử Nham.
Lúc trước thời điểm Từ Tử Nham mới nhập học, bị hắn chà đạp không ít, sau này theo thực lực anh tăng cao —— thực lực của người ta cũng tăng cao. o(╯□╰)o
Được rồi được rồi, sự thật chính là Từ Tử Nham một khi tu luyện Tử tiêu cửu biến sẽ bị Lôi quang nhân này chà đạp, bất quá anh hiện tại thực bực bội, thầm muốn cùng người đánh một trận, đánh thắng đánh thua đều không quan trọng.
Sự tồn tại của ngọc giản trước nay chưa từng gạt Từ Tử Dung, nhưng để phòng ngừa loại bảo bối này bị trộm mất, cho nên Từ Tử Nham đã giấu nó bên trong Phương cách.
Anh tin tưởng, trên thế giới này chỉ e chẳng ai có thể trộm đồ từ trong tay Phương cách, thứ bàn tay vàng vô tác dụng này, e rằng cũng chỉ có mỗi tác dụng này.
( Phương cách: /(ㄒoㄒ)/~~ )
Ế!
Từ Tử Nham đột nhiên ngừng lại, anh nhìn khoảng không trước mắt, nhịn không được dùng sức xoa mắt.
Sau khi xoa, anh lại nhìn một lần, ừm, không phải là anh nhìn lầm, Phương cách đích xác đã biến lớn!
Phương cách ban đầu chỉ có năm mươi cm vuông, sau đó anh mơ hồ cảm giác Phương cách tựa hồ biến lớn một chút, nhưng bởi vì không có biện pháp đo lường kỹ lưỡng, bởi vậy vẫn không có xác định.
Song hiện tại, Phương cách đã biến thành một thước vuông, cái này không cần đo anh cũng có thể nhìn ra được.
Vậy nên nói...... Sức mạnh kia kỳ thật là bị Phương cách ăn rồi hả? Từ Tử Nham vuốt cằm phỏng đoán.
"Ca ca?" Từ Tử Dung nghi hoặc nhìn Từ Tử Nham, đối phương chẳng những đột nhiên ngừng lại, mà còn nhìn không trung ngẩn người, là phát hiện ra cái gì sao?
"Hả? A! Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi." Từ Tử Nham hồi thần lại, vội vàng tiếp tục tiến về phía trước, chuyện Phương cách anh vẫn chưa nói cho Từ Tử Dung. Thứ nhất chuyện này quá huyễn hoặc, phỏng chừng cho dù là Tu Chân Giới chỉ e cũng không tồn tại thứ tương tự Phương cách, thứ hai ——, quyển sách bên trong kia thủy chung là cái gai trong lòng anh. Tuy nói để đối chiếu kí ức nguyên thân, tình hình hiện giờ đã phát triển bất đồng cực lớn, có thể nói rốt cuộc, trước mắt bọn họ không còn bất cứ cảnh nào liên quan được đề cập trong nguyên văn.
Mở đầu cuốn tiểu thuyết này, là Bạch Hoa trải qua muôn vàn khó khăn gia nhập Thiên Vũ Tông, bắt đầu từ lúc trở thành tiểu sư đệ của Lâm Khiếu Thiên. Mà hiện giờ khoảng cách đến sát hạch Thiên Vũ Tông ước chừng còn đến thời gian một năm, nói cách khác, trong khoảng thời gian này, anh căn bản không biết Bạch Hoa đang trốn tại góc nào, bằng không anh khẳng định muốn đi liếc coi một cái. Sau khi nhớ kỹ diện mạo đối phương, cả kiếp này liền tránh khỏi gã....... Không có biện pháp, hào quang nhân vật chính không thể trêu vào đâu, xem nguyên văn thì biết. ╮(╯_╰)╭
Nếu đã biết đích đến của năng lượng, Từ Tử Nham liền an tâm, dẫu sao Phương cách là bàn tay vàng của anh, phỏng chừng là Phương cách đói bụng nhiều năm như vậy, cho nên một ngụm ăn khi nãy có điểm lớn..... Chống đỡ được chứ?
( Phương cách sama: (#‵′) ! ! Người ta* không có ăn chống đói, người ta là tiến hóa bình thường! )
*Nguyên văn: 劳资 ( Lao tư): Từ dùng trên internet, thay thế cho chữ "Lão tử".
Từ Tử Nham tiếp tục đi về phía trước, Từ Tử Dung lại như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng anh. Mấy năm chung sống như hình với bóng, giúp y hiểu biết rất nhiều bí mật của Từ Tử Nham. Thậm chí có một số việc, Từ Tử Nham tưởng rằng bản thân giữ bí mật rất tốt, nhưng thực tế đã rơi vào trong mắt Từ Tử Dung, y chỉ là không nói......
Căn cứ theo sự quan sát nhiều góc độ, y phỏng đoán Từ Tử Nham có khả năng sở hữu một không gian độc lập có thể cất chứa tiểu vật phẩm. Không gian này hẳn là tương tự với Nạp hư giới, nhưng là không cần vật dụng để truyền dẫn, mà là gắn liền với thân thể ca ca.
Xem bộ dáng ca ca, có lẽ không gian kia xuất hiện biến hóa, chính là không biết đây là tốt hay xấu......
Yên lặng thu hồi tầm mắt của mình, Từ Tử Dung im lặng bước xuống cầu thang. Cầu thang ôm sát vách đá cũng không rộng, chỉ có thể chứa một người đi, giả như tại nơi đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đến chín phần có khả năng rớt xuống vực sâu bên cạnh.
Vừa rồi Từ Tử Dung lặng lẽ cảm nhận một chút, từ sau khi tiến vào trong hang động này, linh khí xung quanh bọn họ liền bắt đầu sản sinh một chút hỗn loạn, loại linh khí hỗn loạn này sẽ làm bọn họ không thể ngự kiếm phi hành. Cũng có nghĩa, một khi rớt xuống vực sâu, thì sẽ chết chắc.
May sao trên cầu thang không có bất cứ cạm bẫy gì, nếu từ chỗ cao nhìn đến, chỉ có thể nhìn thấy một vệt sáng trắng mờ âm u mang theo bóng dáng hai người một đường đi xuống dưới.
Đi được ước chừng nửa canh giờ, bọn họ mới rốt cục bước xuống đáy vực sâu.
Bước đầu đạp xuống khỏi cầu thang, Từ Tử Nham liền cảm thấy dưới chân truyền đến một cảm giác mềm mại, tựa như —— đạp lên thân một người nào đó.
Anh tức khắc giật mình, thời điểm vừa dùng Huỳnh cầu xem xét, trên mặt đất tựa hồ chính là đen nhánh một mảnh, anh còn tưởng rằng là mặt đất bình thường, cũng không có chú ý. Hoàn toàn không ngờ lại là xúc giác quỷ dị như vậy.
"Không sao đâu, là Nhuyễn bì tiên*." Từ Tử Dung cũng cảm giác thấy dưới chân bất thường, bất quá bởi vì y đối thực vật thập phần tinh thông, vậy nên trước nhất gọi tên loại cỏ rêu này.
*Nhuyền bì tiên: Rêu thân mềm
"Nhuyễn bì tiên?" Từ Tử Nham nhíu nhíu mày: "Nếu ta nhớ không nhầm, cái thứ này hình như ở nghĩa địa có phần nhiều phải không?"
"Đúng thế, chất dinh dưỡng của xác chết sẽ nuôi dưỡng loại rêu này. Người chết càng nhiều, tu vi càng cao, thì loại rêu này lại càng mềm mại." Từ Tử Dung ngồi xổm trên mặt đất, nhổ một nắm Nhuyễn bì tiên lên phân tích độ mềm của nó.
Từ Tử Nham thấy vậy nhất thời có chút không dễ chịu, tuy nói ở Tu Chân Giới này đã lâu, anh hẳn đã sớm không coi chuyện gϊếŧ người là gì. Song ngẫm đến loại rêu này là do xương cốt người chết nuôi dưỡng thành, anh vẫn là nhịn không được cảm thấy ghê tởm.
"Tử Dung, đừng có sờ, bẩn lắm." Từ Tử Nham vội vàng kéo cánh tay Từ Tử Dung lại, trời ạ thứ bẩn như vậy sao có thể tùy tiện sờ bậy chứ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha ha...... Bọn họ vận khí thật tốt, đi thẳng vào nghĩa địa rồi!!!!