CHƯƠNG 66
Trong vòng bảy ngày này, giữa môn phái, quan hệ thân thiết thì chào hỏi nhau, mà quan hệ lãnh đạm, thì ngụ ở chỗ không gần không xa, ngay cả những môn phái có quan hệ đối địch, cũng đều thập phần khắc chế.
Xem ra, chẳng ai muốn gặp phải phiền phức vào giờ phút này, dù sao Thanh linh bí cảnh này là trôi nổi trong hư không, chỉ dựa vào sự cảm ứng của Thanh linh ấn, mới có thể thông qua cảm ứng đó mở một thông đạo với Huyền Vũ Vực.
Thông đạo cực không ổn định, nếu giả sử bởi vì bọn họ đấu pháp với nhau, làm cho thông đạo vô pháp mở ra, như vậy song phương đấu đá tuyệt đối sẽ bị những người khác cùng đối phó.
Vào buổi sáng ngày thứ bảy, một khắc ánh triêu dương dâng lên, tại chốn cách đảo nhỏ không xa bắt đầu hình thành một trận sóng nước dao động.
Giống như một giọt sương sa tiến vào một giấc ngủ yên bình, giữa không trung bên trên mặt hồ, bắt đầu hình thành từng đợt sóng chầm chậm lan rộng.
"Đi!" Thất Huyền chân nhân hét lớn một tiếng, ngự kiếm bay lên, tất cả đệ tử Lưu Quang Tông cũng đều bay theo.
"Vị Thất Huyền chân nhân này, thật đúng là người nóng vội." Thích chân nhân che miệng khẽ cười một tiếng: "Chúng ta cũng đi thôi." Nói xong, đồng dạng ngự kiếm bay qua.
Sáu đệ tử Cửu Hương Các theo sát phía sau Thích chân nhân, trải qua chuyến phi hành ngắn ngủi, dừng lại tại chốn cách dao động tựa sóng nước kia không xa.
Các phái khác cũng tới tấp bay tới đây, lẳng lặng chờ thông đạo mở ra.
Chưa được một hồi, dao động sóng nước bắt đầu gia tăng, rất nhanh liền hình thành một thông đạo dạng lốc xoáy.
"Tiến vào đi, nhớ kỹ, các con chỉ có thời gian một tháng, vượt quá một tháng, Thanh linh bí cảnh sẽ lại tiến vào trong hư không, giả như không ra kịp sẽ liền phiền toái." Thất Huyền sư thúc dặn dò mọi người.
Chúng đệ tử gật gật đầu, một đám xoa tay chuẩn bị tiến vào Thanh linh bí cảnh, những chuyện cần chú ý trong lời nói của Thất Huyền sư thúc đều đã được sư phụ của bọn họ lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy cái mạng nhỏ của bản thân ra để đùa giỡn.
Đệ tử Lưu Quang Tông đứng tại vị trí dẫn đầu trước lốc xoáy, đệ tử môn phái khác cũng chẳng có phản đối gì. Địa điểm mỗi lần Thanh linh bí cảnh mở ra không giống nhau, mà vị trí cổng vào Thanh linh bí cảnh cũng có bất đồng rất lớn.
Không ai biết chính xác quy luật của thông đạo này là như thế nào, khả năng thời gian hai người tiến vào thông đạo chỉ kém một giây, song địa điểm rơi trong Thanh linh bí cảnh lại cách xa nhau đến ngàn dặm.
Hơn nữa trong Thanh linh bí cảnh, ngoại trừ một ít bí pháp liên quan đến huyết mạch hoặc linh hồn, đại đa số Truyền tấn phù đều vô pháp sử dụng. Nếu như thời điểm tiến vào không có rơi xuống cùng địa điểm, trên cơ bản trước khi ra ngoài là không có cơ hội để tương kiến.
Từ Tử Dung hiển nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, vậy nên không chút do dự nắm lấy cổ tay Từ Tử Nham.
May sao y chính là hài tử mười một tuổi, loại động tác này cũng chẳng khó lường, bằng không tất nhiên sẽ dẫn tới sự để ý của người khác.
"Lát nữa bám sát ca ca, ngàn vạn lần đừng buông tay biết không?" Từ Tử Nham cũng sợ đệ đệ mình lạc mất, dù sao y mới chỉ là hài tử mười một tuổi ( không phải đâu! ), một mình trải qua một tháng tại chốn bí cảnh mênh mông, tư vị của loại cô đơn tịch mịch này thực rất gian nan.
Từ Tử Dung yên lặng gật gật đầu, tay càng nắm thêm chặt.
Từ Tử Nham khích lệ miết tay y, tỏ ý y đừng khẩn trương như vậy.
Tay Từ Tử Nham rất lớn, bởi quanh năm cầm cung, lòng bàn tay có một tầng vết chai hơi mỏng, xúc cảm thô ráp cọ sát lên làn da nhẵn nhụi, Từ Tử Dung đột nhiên cảm giác tựa như có con mèo đang cào trong lòng y.
Ngay tại thời điểm Từ Tử Dung đột ngột bị kích động, vừa vặn đến phiên bọn họ tiến vào thông đạo.
Không đợi Từ Tử Dung mở miệng, Từ Tử Nham kéo y, hai người đồng thời tiến vào lốc xoáy.
Trong nháy mắt tiến vào lốc xoáy, Từ Tử Nham liền cảm thấy trái tim đập mạnh. Giống như có thứ gì dung nhập vào trong cơ thể mình, nhưng sau khi Nội thị một lượt, lại chẳng phát giác có gì dị thường.
Sau khi Từ Tử Nham tiến vào thông đạo, lốc xoáy kia bất chợt rung lên, tốc độ xoay tròn bỗng chốc tăng lên, kế tiếp dần chậm lại.
"Đây là chuyện gì vậy?" Thất Huyền chấn động, mới nãy chỉ có tinh anh đệ tử Lưu Quang Tông bọn họ tiến nhập thông đạo, giả như thông đạo có biến đổi, những đệ tử trong đó.......
"Thất Huyền đạo hữu chớ lo lắng, mới nãy chỉ là không gian nơi đây có chút chấn động thôi." Một lão nhân gầy gò vuốt râu cười nói. Y là một vị trưởng lão của Thiên Vũ Tông, tại phương diện pháp thuật không gian thập phần tinh thông, bởi vậy đối với sự dao động không gian thập phần mẫn cảm.
"Lý đạo hữu khẳng định chứ?" Thất Huyền cũng không tinh tông pháp thuật không gian, có chút không an tâm hỏi.
Lão nhân được hỏi cũng không sinh khí, dẫu sao vừa rồi tiến vào đều là tinh anh của Lưu Quang Tông, Thất Huyền sốt ruột như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý*.
*Nguyên văn: 情有可原 ( tình hữu khả nguyên): Phân tích từng chữ ra thì nghĩ là: Theo tình theo lý có thể lượng thứ được. Nhưng cho vào câu thì bị trúc trắc nên mình dùng câu gần nghĩa kia.
Y nhắm mắt lại cảm nhận một phen, đoạn gật gật đầu: "Chỉ là một chút ngoài ý muốn, không sao cả!" Nói xong, liền sắp xếp đệ tử Thiên Vũ Tông cũng theo trình tự tiến nhập thông đạo.
Thấy vậy, Thất Huyền xem như hoàn toàn yên lòng, nếu là vị Lý đạo hữu này không chắc chắn, tuyệt sẽ không mạo muội để các đệ tử tinh anh Thiên Vũ Tông mạo hiểm.
Thanh linh bí cảnh này thập phần quái dị, chỉ có tu sĩ dưới Trúc cơ mới có thể an toàn qua thông đạo này. Giả sử có tu sĩ cao hơn Trúc cơ tiến vào, như vậy thông đạo thậm chí có khả năng sẽ sụp đổ.
Đây là suy luận được đưa ra từ sự kết hợp giữa kinh nghiệm cùng dĩ vãng của rất nhiều tông môn tại Huyền Vũ Vực, bởi vậy trong đám đệ tử này, tu vi cao nhất chỉ là Trúc cơ hậu kỳ.
Mắt thấy các đệ tử tất cả môn phái đều đã tiến nhập thông đạo, mấy vị sư trưởng liền ăn ý bố trí một đại trận xung quanh lốc xoáy này. Mấy người bọn họ chia làm hai nhóm thay phiên trấn giữ cổng vào thông đạo, phòng ngừa có người ngoài ý muốn phá hỏng thông đạo.
Đồng thời lúc bọn Từ Tử Nham thông qua thông đạo tiến vào Thanh linh bí cảnh, bên trong một khu rừng rậm, một thiếu niên diện mạo thanh tú đang trốn trong một gốc cây khô héo, trong tay đang cầm một Chu quả* tỏa ra ánh sáng bóng như ngọc, trong mắt hiển lộ sự hoan hỉ.
*Chu quả: Theo giải thích cơ bản nó là một loại quả màu đỏ hình dạng giống quả táo. Là một loại thiên tài địa bảo trăm năm mới ra hoa, trăm năm mới kết trái có tần suất xuất hiện trung bình trong tiểu thuyết huyền huyễn cùng tiểu thuyết võ hiệp TQ – wiki (Trong TGHM ăn quả này được exp đó :))
"Thanh linh dẫn......" Thiếu niên thì thầm một tiếng, trong mắt hiện lên một nét quyết tuyệt, gã tuyệt không muốn trở thành lò luyện cho lão nhân kia, gã còn bao năm tháng tươi đẹp để trải qua, sao cam tâm bị như vậy một lão nhân chà đạp như vậy chứ.
"Chết thì chết !" Thiếu niên không đếm xỉa gì nữa, một ngụm nuốt vào Chu quả kia.
Chu quả vào miệng liền tiêu tan, một luồng hương vị thơm ngọt chảy vào yết hầu gã, sưởi ấm dạ dày trống rỗng của gã.
Từ sau khi phát hiện ta bộ mặt thật nhìn như 'hòa ái' của sư phụ, thiếu niên liền nhân cơ hội lão chà đạp một đồ đệ khác, trộm đi bảo bối của lão nhân kia —— là Chu quả này.
Gã chính là mơ hồ biết, Chu quả này tựa hồ là một chiếc chìa khóa vào bí cảnh, song tình huống tỉ mỉ, gã cũng không rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, với sự nâng niu trăm phương nghìn cách của lão nhân đối với Chu quả này trong mắt gã, gã liền biết, đây là bảo bối ngay cả lão nhân kia cũng phải trân trọng vạn phần.
Sau khi nuốt xuống, thiếu niên liền cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, gã chỉ có tu vi Luyện khí cấp ba, trên thực tế, nếu không phải tu vi gã quá thấp, nói không chừng sớm đã bị lão ma kia thải bổ thành xác khô rồi.
Thiếu niên tên Bạch Hoa, xuất thân từ gia đình nghèo khó, sau trong nhà vì chữa bệnh cho phụ thân, tại lúc gã còn rất nhỏ, đã bị đem bán vào kỹ viện. Gã tại kỹ viện sinh sống vài năm, học rất nhiều mánh khóe hầu hạ người, nguyên bản gã tưởng rằng cả đời này cứ như vậy mà qua, chính là không nghĩ tới, vào thời điểm mười hai tuổi lần đầu tiếp khách, gặp được sư huynh gã.
Sư huynh sau khi thấy gã liền nói cho gã biết, trên người gã có linh căn, có thể tu luyện, thậm chí đắc đạo thành tiên.
Một hài tử mười hai tuổi nhiều năm sinh sống tại kỹ viện, rất nhanh liền bị cuộc sống thần tiên do sư huynh miêu tả làm rung động, gã không chút do dự đi theo sư huynh ly khai nơi đó, đoạn bái vào môn hạ sư phụ y.
Lúc ban đầu, sư phó đối với gã tựa hồ là thực chướng mắt, song sau khi sư huynh cùng sư phụ thì thầm vài câu, gã liền dễ dàng phát hiện sự tham lam trong mắt sư phụ.
Đối với loại ánh mắt này của sư phụ, gã là phi thường chán ghét, nhưng để thay đổi vận mệnh bản thân, gã nín nhịn sự ghê tởm, lưu lại bên người sư phụ. Cũng may sư phụ ngoại trừ dùng ánh mắt ghê tởm nhìn gã, cũng không có làm ra hành động gì, ngược lại là mấy sư đệ khác của gã, tựa hồ phải thường xuyên thị tẩm.
Mấy hôm trước, sư huynh đột nhiên tìm tới cửa, mang theo gã giấu vào một chỗ bí mật trong mật thất, tại nơi đó, gã tận mắt chứng kiến sư phụ là như thế nào thải bổ một vị sư đệ thành xác khô. Gã nhớ rõ vị sư đệ kia, bởi vì diện mạo bình thường, cho nên cũng không có cơ hộ thị tẩm, chính là không biết vì cái gì, hôm nay lại đột nhiên truyền đến mệnh lệnh để hắn thị tẩm.
Hoảng sợ bịt miệng lại, Bạch Hoa bị sư huynh gắt gao ôm vào trong ngực, y nhẹ giọng thì thầm phía sau: "Sư đệ, hiện tại ngươi đã biết những sư huynh sư đệ 'làm nhiệm vụ' là đi đến nơi nào rồi đó."
Bạch Hoa tràn ngập sợ hãi gật gật đầu, từ trong mật thất có thể cực rõ ràng nhìn thấy, hai mắt vị sư đệ kia khi chết không nhắm lại, hắn mấy ngày trước vừa mới đạt đến tu vi Luyện khí đại viên mãn, nguyên bản còn hi vọng Trúc cơ, nhưng hôm nay đã lại biến thành xác chết.
Sư huynh ám muội xiết thắt lưng gã, nhè nhẹ vuốt qua lại: "Sư đệ, ngươi cũng biết, ngươi là thể chất lò luyện tốt nhất, sư phụ sở dĩ vẫn chưa cho ngươi thị tẩm, không thải bổ ngươi, không phải bởi vì thương tiếc ngươi, mà là bởi vì nguyên dương ngươi chưa thành, hiệu quả thải bổ không tốt. Nhưng hôm nay ngươi đã mười sáu tuổi, ngươi có biết, điều này có ý nghĩa gì không?"
Bạch Hoa mờ mịt gật đầu, cho dù nguyên lai không rõ, hiện tại cũng hiểu được. Gã giống như con gia cầm trong chuồng, hiện giờ rốt cục đã nuôi béo, hiển nhiên đã có thể mang lên bàn.
Sư huynh hôn nhẹ vành tai gã, ghé vào lỗ tai gã nhỏ giọng nói: "Sư đệ, biết ta vì cái gì để ngươi chứng kiến một màn này hay không? Chính là bởi vì ta không muốn ngươi vô duyên vô cớ biến thành thây khô. Sư đệ, ta thích ngươi."
Bạch Hoa mê muội nhìn sư huynh, lúc này đầu óc gã quánh như hồ đặc, sự sợ hãi kịch liệt đã làm cho gã vô pháp tự hỏi, thậm chí ngay cả sư huynh nói gì cũng không biết.
"Sư đệ, ta nhất định sẽ cứu ngươi......."
Chuyện sư huynh làm kế tiếp khiến cho gã cảm thấy thực thoải mái, gã không biết đây có phải là do loại thể chất của mình tác quái hay không, nhưng gã đích xác không cảm thấy bất cứ đau đớn gì, chỉ có sảng khoái.
Chuyện phát sinh sau này liền thuận lý thành chương, sư huynh không có lừa gã, mà là đề cử với sư phụ một vị sư đệ khác, thừa cơ hội sư phụ hưởng dụng vị sư đệ kia, gã lặng lẽ chạy ra ngoài.
Có lẽ điều duy nhất vị sư huynh kia không ngờ tới đó là lá gan gã lại lớn như vậy, trước khi bỏ trốn, còn dám trộm đi bảo bối của sư phụ. Thứ đó chính là sư phụ chuẩn bị cho đệ tử lão sủng ái nhất, mà vị đệ tử này, hiển nhiên chính là sư huynh gã.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з" ∠)_ khụ khụ, cuối cùng đã xuất hiện, chương này giới thiệu qua Bạch Hoa...... Bởi vì bọn họ sắp tới sẽ liền gặp mặt!!!!