CHƯƠNG 55
"Xui thật!" Đang lúc hai người thảo luận phi thường sôi nổi, chợt nghe thấy La Đại Cước căm giận quẳng cần câu, mở miệng chửi bới.
Từ Tử Nham thoáng im lặng, rõ ràng dùng một pháp thuật là có thể giải quyết vấn đề, sư phó người lại cứ muốn chơi trò kỹ thuật. Kết quả kỹ thuật lại không qua được ải, người bảo đứa làm đồ đệ như con phải làm sao đây?
"Tử Nham!" La Đại Cước đầy mặt khó coi!
"Đệ tử đây." Từ Tử Nham vội vàng đáp.
"Đã nghe qua câu này chưa?" Con ngươi La Đại Cước xoay chuyển, hỏi.
Từ Tử Nham rất phối hợp tỏ ra biểu tình nghi hoặc.
"Hữu sự đệ tử phục kì lao*!" La Đại Cước nói xong, vỗ bả vai Từ Tử Nham : "Món cá nướng bữa trưa của sư phụ, phải dựa vào con đó !"
* Hữu sự đệ tử phục kì lao ( 有事弟子服其劳): Một câu trong Luận ngữ Vi Chính. Cắt nghĩa theo từng từ, thì là khi có chuyện xảy ra, đệ tử phải thành tâm xả thân vì sư phụ mình.
Nói xong, phủi phủi mông tìm một gốc đại thụ nằm xuống dưới tán cây, thoải mái vểnh chân bắt chéo.
Từ Tử Nham: = 口 =
Sư phụ người quá sức vô trách nhiệm! Đệ tử đâu có biết câu cá!!!!!
Rối bời nhìn cần câu trên mặt đất, Từ Tử Nham âm u sầu não. Con người anh từ nhỏ tính tình nóng vội, hoàn toàn làm không tốt loại công tác cần sự kiên nhẫn này!!!
Không đúng, nếu là công tác, khẽ cắn môi cũng liền vượt qua, nhưng mà câu cá.... Ngồi một chỗ nửa giờ, chỉ là để câu con cá...... Có thời gian thì chạy qua chợ mấy lượt, có cá gì mà không mua được chứ!
Phiền muộn một hồi, nhưng nhiệm vụ sư phụ giao phó hiển nhiên phải hoàn thành. Từ Tử Nham nhặt cần câu lên, mới vừa quay người lại, liền thấy Từ Tử Dung cầm trong tay một thanh gỗ vót nhọn đầu, phía trên còn xiên hai con cá.
"Ca ca, đã đủ chưa?"
Từ Tử Nham: = 口 =
Trời hỡi đệ đệ anh bật sáng kỹ năng bắt cá này từ khi nào vậy? Anh sao lại hoàn toàn không biết thế? ? ?
Biểu tình kinh ngạc của Từ Tử Nham thành công lấy được lòng của Từ Tử Dung. Y hơi hơi cong khóe miệng, nhớ đến năm đó y tại Từ gia ăn không đủ no mặc không đủ ấm, các loại quả dại trong rừng cơ hồ đều đã nếm qua, giả như vận khí tốt có thể bắt được một con cá để ăn, với y mà nói cũng tính là mỹ vị.
"Ha ha, Tử Dung quá lợi hại mà, thế mà lại có thể bắt cả cá." Từ Tử Nham cao giọng tán dương. Lời này ngược lại cũng không phải thổi phồng, mới nãy Từ Tử Dung cũng không sử dụng bất cứ linh lực gì, nói cách khác, y hoàn toàn là dựa vào kỹ xảo của bản thân mà bắt cá.
Từ Tử Nham xoa tay tiếp nhận xiên cá: "Tử Dung đã bộc lộ tài năng rồi, ca ca nếu giấu diếm tài nghệ, chẳng phải là không còn gì để nói sao."
Nói xong, anh nhanh nhẹn nhóm lửa, dựng một cái giá, đoạn xử lý hai con cá xong xuôi, liền dùng hai nhánh cây xuyên qua, kẹp lên giá nướng.
Trong túi Càn Khôn của anh chưa bao giờ khuyết thiếu đồ gia vị, thậm chí còn thu gom một ít sản phẩm độc quyền của Tu Chân Giới.
Đợi đến thời điểm thời điểm thịt cá chín được năm phần, anh lấy một miếng nhỏ nếm thử, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra ba chiếc bình xanh xanh đỏ đỏ, đem gia vị bên trong rắc lên cá nướng.
Chẳng bao lâu sau, từ trên cá nướng truyền đến một mùi vị mê người.
La Đại Cước xa xa dưới tán cây, chân bắt chéo càng lúc càng đung đưa vui vẻ......
"Được rồi, nào, nếm thử chút xem." Từ Tử Nham rạng rỡ lấy cá đã nướng chín xuống khỏi giá, thật cẩn thận cắt một tầng da cá cháy đen bên ngoài, lộ ra phần thịt óng ánh trắng nõn bên trong.
Anh như hiến vật quý đưa cá nướng cho Từ Tử Dung, trên mặt tràn ngập mấy chứ lớn: Mau nếm thử xem!
Từ Tử Dung vui thích ngập tràn tiếp nhận cá nướng, y đối với ăn uống cũng không có ham muốn quá lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt tay nghề của Từ Tử Nham.
"Hừ!"
Khung cảnh hài hòa yêu thương nháy mắt bị một tiếng hừ lạnh đập tan, huynh đệ Từ gia không hẹn mà cùng đem mục quang chuyển hướng về phía dưới tàng cây cách đó không xa.
"Nghiệt đồ!" La Đại Cước đầy mặt giận dữ trách mắng, mùi cá nướng kia đã sớm khơi gợi sự thèm khát của gã lên, chằng ngờ đợi nửa ngày, tiểu tử thối thế nhưng lại đem cá nướng ngon cho đệ đệ hắn trước! Quả thực chính là đồ đệ bất hiếu!
Thế nhưng Từ Tử Nham sau khi nghe được tiếng hừ lạnh của gã, chẳng những không dâng cá nướng đến, ngược lại tức khắc tỏ ra một biểu tình sư phụ đừng náo loạn, quả thực tức chết gã.
Từ Tử Dung liếc nhìn La Đại Cước một cái, chậm rãi há miệng, răng nanh trắng nõn cắn một miếng tiếp theo trên thịt cá óng ánh, tư vị tan chảy trong miệng khiến y thỏa mãn rên một tiếng.
La Đại Cước: ........
Hai đứa nghiệt đồ này!!!!
Nhận thấy Từ Tử Dung cố tình khoe khoang trước mặt sư phụ, Từ Tử Nham nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười. La Đại Cước tốt xấu gì cũng là sư phụ của hai người bọn họ, Tử Dung cũng quá không lễ phép rồi.
Nhẹ nhàng vỗ một cái vào sau gáy Từ Tử Dung: "Chớ gây sự." Từ Tử Nham cầm một xiên cá nướng khác đưa đến trước mặt La Đại Cước.
"Sư phụ, mời dùng."
"Hứ!" La Đại Cước lãnh diễm cao quý quay ngoắt đầu, chỉ tiếc động tác nếu là một mỹ nhân làm ra, hẳn nhiên là đẹp mắt đáng yêu, song nếu là từ một gã tu sĩ lôi thôi, quả thực chính là....... Vô cùng thê thảm.
May mắn Từ Tử Nham cũng không phải ngắm bao lâu, rất nhanh La Đại Cước đã bị mùi cá nướng hấp dẫn lại.
Gã 'miễn cưỡng' nhận xiên cá nướng Từ Tử Nham dâng lên kia, sau hai ba miếng, cá nướng liền chỉ còn lại có một đống xương.
Từ Tử Nham trợn mắt há hốc mồm nhìn La Đại Cước, thể trọng con cá kia chính là một chút cũng chẳng hề nhỏ, tối thiểu phải đến năm sáu cân, hơn nữa mới vừa nướng xong, nhiệt độ còn rất nóng, không ngờ sư phó thế nhưng hai miếng liền ăn sạch . . . . . . Nói ra đây kỳ thật cũng là một loại kỹ năng cao cấp phải không.
Bị mục quang ' Wow* ' này của Từ Tử Nham nhìn đến da mặt phát nóng, La Vân đạo quân ho khan hai tiếng, kết quả không cẩn thận lại phun ra một cái xương cá.
*Nguyên văn: 我和我的小伙伴们都惊呆了 ( ngã hòa ngã đích tiểu hỏa bạn môn đô kinh ngốc liễu): Từ ngữ lưu hành trên internet dùng để nói lên sự kinh ngạc của một nhóm người.
Khóe mắt Từ Tử Nham nhìn đến co rút, anh yên lặng hạ tầm mắt, âm u cảm thấy, ý tưởng bái gã làm sư phụ của bản thân lúc trước, thật sự là bị quỷ ám mà......
"Khụ khụ, đồ nhi ngoan." La Đại Cước ôm cái bụng no, vỗ vỗ bả vai Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham kéo kéo khóe miệng, mới nãy còn là nghiệt đồ đó, ăn no liền biến thành đồ nhi ngoan.
"Tay nghề nướng cá của con quả thật không tồi, theo học chỗ nào à?" La Đại Cước đầy mặt thỏa mãn vỗ bụng.
"Đầu bếp trong nhà tay nghề không tồi, con đối với nấu nướng cũng rất có hứng thú, cho nên những khi tu luyện rảnh rỗi sẽ tự mình luyện tập."
"Ừm, không tồi, không tồi, đồ nhi ngoan, sau này bữa tối của sư phụ liền giao phó cho con, con phải để tâm làm đó. Cần nguyên liệu nấu ăn gì cứ việc đề cập với ta, chỉ cần không phải gan rồng mật phượng. . . . . ." Nói đến này, gã dừng một chút: "Kỳ thật gan rồng mật phượng cũng không phải không kiếm được, chính là sát long đồ phượng có phần phiền toái, bất quá bất cứ nguyên liệu nấu ăn gì khác sư phó đều có thể tìm được."
Con ngươi Từ Tử Nham xoay chuyển, tức thì đưa ra điều kiện: "Được chế biến cơm nước vì sư phụ là vinh hạnh của đệ tử, bất quá nấu nướng cũng cần thời gian, giả như làm chậm trễ tiến độ tu luyện, đệ tử liền không còn mặt mũi nào đối diện với sự chỉ dạy của sư phụ."
La Đại Cước cười nhạo một tiếng: "Được rồi được rồi, ta còn không biết con muốn gì sao? Nè, cầm lấy." Nói xong, gã thuận tay quăng qua một bình sứ màu trắng, Từ Tử Nham tiếp nhận xong liền mở nắp bình, hương thơm dịu ngát đặc trưng của Bổ nguyên đan tức thời truyền ra.
"Đa tạ sư phụ!" Từ Tử Nham nhất thời mừng vui khôn xiết, Bổ nguyên đan này chính là đan dược hiệu quả tốt nhất của Trúc cơ kỳ, đợi khi anh thăng Trúc cơ rồi sử dụng là phù hợp.
"Vậy......" Đôi mắt Từ Tử Nham ngời sáng, nhìn thoáng qua Từ Tử Dung, quay đầu mong chờ nhìn La Đại Cước.
La Đại Cước hừ lạnh một tiếng: "Hừ, nghiệt đồ!" Nói xong, phủi mông bỏ đi.
Từ Tử Nham nhất thời có chút trợn tròn mắt, anh còn muốn thay Tử Dung xin chút đan được Luyện khí kỳ mà, thế mà sư phó lại xoay người bước đi, ngay cả một câu cũng không lưu lại.
"Ca ca, không sao, đệ không cần đâu mà." Từ Tử Dung không đành lòng nhìn ca ca mình mất mác, vội vàng an ủi nói.
Trên thực tế lời này của y cũng không tính là sai, dù sao với y mà nói, bổ nhất không phải đan dược, mà là huyết dịch của tu sĩ hoặc yêu thú. Mấy thứ đan dược này đối với y mà nói, có tất nhiên tốt, không có cũng chẳng sao.
Từ Tử Nham thấy bảo bối đệ đệ của mình hai tay trống trơn còn muốn an ủi mình, tức khắc cảm thấy sư phụ của mình thật quá nhỏ mọn.
Nhìn xem! Đệ đệ nhà anh mới mười một tuổi đã liền hiểu chuyện như vậy, sư phụ người đã mấy ngàn tuổi, thế nhưng còn tranh đồ ăn với tiểu hài tử, quả thực không thể mất mặt hơn nữa đâu!
Buồn bực trong chốc lát, Từ Tử Nham liền nghĩ thoáng ra, song vừa nghĩ thoáng được anh lại đột nhiên nhớ tới, sư phụ chưa nói vì cái gì lại gọi anh đến đây thì đã đi mất rồi.......
"A a a a! Sư phụ người rốt cuộc là làm cái quái gì vậy!!!" Từ Tử Nham nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài nói.
"Còn không phải bởi con sao!"
Không nghĩ tới dư âm còn chưa dứt, thân ảnh La Đại Cước lại bất chợt từ trên cây nhảy xuống.
Từ Tử Nham giật mình, âm thầm thè lưỡi, tỏ ra biểu tình nghiêm chỉnh: "Sư phụ người đã quay lại rồi."
La Đại Cước liếc mắt nhìn anh, tựa tiếu phi tiếu nói: "Đúng vậy, nếu không quay về, còn không biết con còn thầm oán ta như thế đâu."
"Sư phụ nói đùa rồi." Từ Tử Nham bất chấp nói.
La Đại Cước cũng không tiếp tục đề tài này, mà vẫy hai người bọn họ đến trước người, kỹ càng hỏi công pháp bọn họ tu luyện trước kia một phen.
Lưu Quang Tông sau mỗi lần tuyển nhận đệ tử, đều sẽ truyền công pháp cho bọn họ. Ngoại môn đệ tử là thống nhất truyền thụ 《Ngũ hành quy tâm pháp》, bộ công pháp này cân bằng hòa nhã, tu luyện không có khó khăn gì, đương nhiên hiệu quả cũng thực bình thường.
Mà nội môn đệ tử thì bởi vì nhập môn có thể bái sư, cho nên có thể nhận được sự chỉ dạy của sư phụ, đến Tàng kinh các chọn lựa một bộ công pháp càng thêm thích hợp với bản thân.
La Vân đạo quân tuy rằng ngày thường rất không đáng tin cậy, song gã rốt cuộc vẫn là sư phụ có trách nhiệm. Đối với chuyện chọn lựa công pháp phi thường hệ trọng này, ngoại trừ hỏi kỹ lưỡng những thứ bọn họ học qua trước kia, còn đặc biệt tìm kiếm sự đồng ý của bọn họ, kiểm tra đan điền cho bọn họ.
Đương nhiên, Từ Tử Dung là kiên quyết không đồng ý, tuy nhiên Từ Tử Nham tại lúc này đã phát huy trọn vẹn quyền uy của ca ca, anh chỉ tượng trưng xoa lòng bàn tay, Từ Tử Dung liền khuất phục.
Y cũng không muốn bị đánh mông ngay trước mặt La Đại Cước...... Y tin tưởng, loại sự tình này ca ca tuyệt đối làm được.
Rầu rĩ không vui dung túng La Đại Cước dò xét đan điền của bản thân, Từ Tử Dung ngược lại chẳng lo ngại đối phương có thể tra ra cái gì. Chính là đan điền là mạch máu của tu sĩ, trừ phi tuyệt đối tín nhiệm, bằng không bất luận kẻ nào cũng sẽ không dễ dàng để cho linh lực người khác tiến vào đan điền của mình.
Đương nhiên, đó là dưới tình huống thực lực song phương tương đương, với chút thực lực hiện tại của Từ Tử Dung, cho dù La Đại Cước không phá rối trong đan điền cũng có thể dễ dàng bóp chết y, bởi vậy hành vi kiểm tra đan điền của gã ngược lại có vẻ quang minh chính đại.
Khóe miệng La Đại Cước mang ý cười, khuôn mặt khoái trá nhìn Từ Tử Dung xụ mặt.
Gã không biết Từ Tử Dung sao lại khuất phục sau khi Từ Tử Nham khua tay, song gã phát giác ra rằng có thể khiến cho tiểu hài tử mặt mũi quanh năm lạnh như băng này xụ mặt ức chế là một chuyện phi thường vui vẻ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: o(╯□╰)o....... sư phụ bất lương.......
-----------------------
CHƯƠNG 56