Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 52

CHƯƠNG 52

Từ Tử Nham giật mình một cái, trợn tròn mắt nhìn tu sĩ lôi thôi kia, đối phương cũng trợn tròn trừng mắt nhìn anh. Vì vậy hai sư đồ cứ chơi trò mắt lớn trừng mắt nhỏ, chờ một lúc sau, Từ Tử Nham thua cuộc, yên lặng dời tầm mắt.

Tu sĩ lôi thôi cười nhạo một tiếng: "Đồ nhi ngoan, mau kêu sư phụ cho ta nghe một chút. Vất vả lắm ta mới đoạt được con từ tay của chưởng môn sư huynh."

"Sư phụ tại thượng, xin thứ cho thân thể đồ nhi không được khỏe, không thể quỳ lạy." Ngoài dự liệu của hắn, Từ Tử Nham nghe nói như thế chẳng những không có bất kỳ ý nghĩ buồn bực nào, ngược lại rất nghiêm túc chắp hai tay lại bái lạy lễ phép.

Tu sĩ lôi thôi nhất thời giương mắt đờ đẫn, ngay cả táo ngậm trong miệng cũng rớt ra ngoài, rơi trên giường lăn vài vòng, dính đầy mảnh vụn.

Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của tu sĩ lôi thôi, Từ Tử Dung chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, sự buồn bực do bị hắn chèn ép tích tụ mấy ngày nay cũng tan biến, quả thực thư thái đến lạ lùng.

"Ngươi không có nghe thấy sao?" Tu sĩ lôi thôi dường như không cam tâm: "Ta là nói, ta đoạt ngươi từ trong tay chưởng môn, hắn vốn là muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu không phải bị ta chặn ngang, ngươi có thể trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn."

"Đệ tử nghe rất rõ ràng, đa tạ sư phụ yêu mến đệ tử." Từ Tử Nham cười nhạt nói rằng: "Nhưng mà đệ tử có thể bái ngài làm sư phụ, đây là may mắn của đệ tử."

Tu sĩ lôi thôi đột nhiên nói không nên lời, tuy rằng Từ Tử Nham đề cao hắn hơn chưởng môn rất nhiều, làm trong lòng hắn thầm thoải mái, nhưng đối phương không có chút gì là tức giận, làm cái thói quen hay chơi xấu đồ đệ này của hắn rất không có cảm giác thành tựu.

Sờ sờ mũi, tu sĩ lôi thôi nhìn Từ Tử Nham, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Ta nói, đồ nhi ngoan, ngươi không phải là bị ngu chứ, trở thành đệ tử chưởng môn, tương lai có thể kế thừa tước vị chưởng môn đó."

Từ Tử Nham nhàn nhạt cười: "Sư phụ minh giám, đệ tử thiên tính ngu dốt, không kham nổi trách nhiệm lớn lao vậy đâu."

Tu sĩ nhếch nhác lại nghẹn lời, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Từ Tử Nham một cái: "Ta sao lại thu thứ đồ đệ chẳng có chút tiền đồ như con vậy chứ! Ngay cả tí xíu dã tâm cũng không có."

Từ Tử Nham cong mắt cười: "Sư phó mắt sáng như đuốc, ngay cả việc đệ tử không có dã tâm cũng đều nhìn ra được, thật sự là cơ trí phi thường."

"Được rồi được rồi, có nịnh hót thêm nữa cũng vô dụng thôi." Tu sĩ nhếch nhác bực dọc thoáng liếc nhìn Từ Tử Nham một cái. Lúc trước trong huyễn trận, tiểu tử này rõ ràng không như vậy a, sao vừa tỉnh dậy liền trở nên lù khù thế này, chẳng lẽ là đầu óc bị đυ.ng hỏng rồi à?

Nói không lại Từ Tử Nham, gã dứt khoát chuyển mục quang sang Từ Tử Dung: "Nhìn cái gì mà nhìn, giờ là lúc nào rồi, thảo dược trong vườn rau ngươi đã tưới nước chưa? Linh cốc của ta ngươi đã chăm bón chưa? Nói cho ngươi hay, nếu linh cốc của ta giảm sản lượng, hai huynh đệ các ngươi khẳng định không có trái cây ngon mà ăn đâu!" Dứt lời, tu sĩ nhếch nhác cố ý giả bộ hung tợn, nhe răng nhếch nhác hù dọa Từ Tử Dung.

Mặt Từ Tử Dung không chút thay đổi thoáng nhìn gã, xoay người đi làm việc, trong lòng lại nhịn không được âm thầm phỉ nhổ, quả nhiên hình tượng cao nhân gì đó đều là gạt người, kỳ thật chưởng môn nhân nhượng với người này thuần túy chính là bởi vì gã là đồ vô lại!

"Chẹp! Tiểu hài tử này thật không đáng yêu!" Tu sĩ nhếch nhác bĩu môi, tiểu hài tử mười một tuổi bình thường bị bắt nạt thế này hẳn là sẽ kêu gào ầm ĩ với gã chứ? đặc biệt là loại tiểu hài tử xuất thân coi như không tồi cỡ Từ Tử Dung, quả thực sẽ đều được cưng chiều. Huống chi ca ca y còn là tu sĩ thiên tư xuất sắc như vậy, gã hoàn toàn có thể tưởng tượng, huynh đệ Từ gia này, tại Từ gia nhất định hưởng đãi ngộ như sao nâng trăng sáng.

Đáng tiếc a... ca ca thì giảo hoạt, đệ đệ lại mặt lạnh tanh, quả thực là làm kinh động rớt cằm gã, theo lý mà nói gã du lịch tại phàm trần cũng không biết đã bao lần, vậy mà tình huống như vậy, vẫn là vạn lần chẳng có lấy một.

Từ Tử Nham dù rằng biết rõ người trước mắt là một vị Nguyên anh đạo quân, hơn nữa còn là sư phụ mình vừa mới bái, theo lý trí mà nói, anh hẳn là nên dùng tận khả năng lấy lòng sư phụ của mình, song vừa nghe thấy người khác phê bình đệ đệ của mình, anh liền nhịn không được phản bác.

"Tử Dung rất hiểu chuyện, bình thường cũng rất nhu thuận. Cư xử có lễ, tính cách khiêm tốn, nếu không phải lo lắng cho thương thế của con, y sẽ không vô lễ như vậy đâu."

Tu sĩ nhếch nhác thoáng nhìn Từ Tử Nham, lặng lẽ bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, những cái con vừa nói, chỉ e ngoại trừ cái lo lắng cho thương thế của con, thì chẳng có cái nào có thể ứng lên người đệ đệ con đâu.

Bất quá... Mặc kệ nó!

Tu sĩ nhếch nhác chẳng buồn để tâm nữa, gã nhìn trúng chính là Từ Tử Nham, về phần Từ Tử Dung kia hoàn toàn chính là bị ép uổng tới đây, tâm tính đối phương thế nào gã ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được, bất quá cho dù đối phương bản tính lạnh lùng thì đã sao? Chỉ dựa vào sự coi trọng của y đối với Từ Tử Nham, chỉ cần ca ca y một ngày không phản bội Lưu Quang Tông, tiểu tử kia cũng tuyệt không làm trái ca ca mình.

Còn quan hệ cùng đồng môn... Ai quan tâm mấy thứ đó chứ. Mấy ngàn năm lại đây, hạng người bướng bỉnh bất tuân tại Lưu Quang Tông còn ít sao? Phong nào đường nào màkhông có mấy đứa tính tình khó ngửi chứ? Thêm một y cũng chẳng nhiều thêm, thiếu đi y cũng chẳng ít hơn, chỉ cần y không phản bội Lưu Quang Tông, đối với những phương diện khác, Lưu Quang Tông trước nay không nghiêm quản.

Có lẽ chính bởi vì bầu không khí tự do này của Lưu Quang Tông, cho nên trong rất nhiều chính đạo tông môn, cũng chỉ có Lưu Quang Tông có thể làm trung gian cho chính tà lưỡng đạo, giúp song phương gắt gao đoàn kết với nhau.

Mối bất hòa nhỏ thì tự giải quyết riêng, một khi có đại can qua, tất yếu phải thông qua Lưu Quang Tông đến làm trọng tài.

"Sư phụ." Từ Tử Nham phát giác tu sĩ nhếch nhác dường như có điểm thất thần, vội vàng gọi gã một tiếng. Vừa rồi anh cũng rất nghi hoặc, sư phụ nói tưới nước thảo dược cùng chăm sóc linh cốc là chuyện gì vậy?

"A? Gì thế?" Tu sĩ nhếch nhác hồi thần lại, lười biếng nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham đem mối nghi hoặc trong lòng nói ra. Tu sĩ nhếch nhác ngáp một cái: "À, không phải chuyện lớn gì, bất quá chỗ ta chưa bao giờ nuôi kẻ vô dụng, con là đệ tử của ta, hơn nữa bản thân bị trọng thương, nằm ở đây hưởng thụ đương nhiên không thành vấn đề. Song đệ đệ con lại nằng nặc đòi theo, ta chính là miễn cưỡng mới thu nó làm đệ tử, nó đương nhiên sẽ phải làm một ít việc vặt."

"Lại nói..." Gã liếc nhìn Từ Tử Nham một cái: "Vật liệu dược dục con sử dụng đều đến từ Vu Tông Môn, đừng tưởng rằng có thể dùng không, đây đều là món nợ của con, dưới tình huống con không động đậy được, đương nhiên đệ đệ sẽ phải trả thay con. Hiện giờ nó mỗi ngày phải tưới nước cho một trăm mẫu dược điền, bắt sâu cho ba mươi mẫu linh cốc. Chậc, mấy ngày nay a, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt đến có chút tiều tụy."

"Cái gì!" Từ Tử Nham nhất thời nổi nóng. "Tử Dung mới mười một tuổi, người sao có thể bắt y đi làm công việc nặng như vậy!"

Một trăm mẫu đó! Diện tích rộng đến vậy, chỉ cần tưởng tượng đến thân ảnh nho nhỏ kia của Từ Tử Dung gánh hai thùng nước nặng trĩu, vừa lau mồ hôi vừa tưới nước cho dược điền, Từ Tử Nham bỗng chốc cảm thấy trong lòng chua xót không chịu nổi.

"Mười một tuổi thì làm sao?" Tu sĩ nhếch nhác ngoáy lỗ tai: "Nó chính là tu sĩ, cho dù chỉ có mười một tuổi, thì cũng không phải người thường, bất quá chỉ bắt tưới nước một trăm mẫu dược điền thôi, nhiều lắm là mệt một chút, khẳng định không chết được."

"Sư phụ!" Từ Tử Nham quát lớn một tiếng! Loại ngữ khí chẳng đáng gì này của tu sĩ nhếch nhác làm cho anh thực phẫn nộ.

Tu sĩ nhếch nhác trừng mắt liếc anh một cái: "Kêu la cái gì, sư phụ con chưa có điếc đâu!"

Từ Tử Nham vội vàng khống chế bản thân bình tĩnh lại: "Sư  phụ, thỉnh ngài để Từ Dung nghỉ ngơi vài ngày, công việc tiếp theo con sẽ nhận."

"Con?" Tu sĩ nhếch nhác thoáng liếc nhìn anh, dùng mũi chân nhấc hai chân không chút tri giác của anh, mặt không đổi sắc hỏi: "Con tính bò đi tưới nước sao?"

Từ Tử Nham nhất thời nghẹn lời, giương mắt mong chờ nhìn tu sĩ nhếch nhác, hy vọng gã chí ít có thể giảm bớt một chút lượng công việc cho Từ Tử Dung.

"Được rồi, biết huynh đệ hai đứa tình thâm rồi, thời điểm ta muốn mang con đi, đệ đệ côn thiếu chút nữa liều mạng với ta. Thật là, cứ như ta là yêu quái vậy đó, muốn ăn thịt con không bằng." Tu sĩ nhếch nhác hậm hực nói.

"Sư phụ, chi bằng thế này, phần cống hiến con thiếu nợ môn phái này, tương lai sẽ bồi thường gấp đôi, người đừng bắt Tử Dung làm việc vất vả vậy nữa."

"Con nha, chuyện chẳng có gì mà cứ lao tâm khổ trí." Tu sĩ nhếch nhác bất đắc dĩ trắng mắt khinh bỉ. "Năng lực đệ đệ con cao lắm đó, chút mệt nhọc này không làm chết nó được đâu, coi như là rèn luyện đi. Về phần con, nghỉ ngơi thật tốt cho ta, hơn mười năm qua, chỉ có lần này mới có được đám đệ tử nội môn tư chất tốt như thế, ta thật vất vả mới cướp về được một đứa, nếu bởi vì không hồi phục tốt lưu lại nội thương ảnh hưởng sự phát triển tương lai của con, thì cái đám già kia còn không cười chết ta sao."

Mắt thấy bản thân cầu xin vô vọng, Từ Tử Nham đành phải ngậm miệng, chính là khó tránh trong lòng còn oán thầm. Hơn một trăm mảnh đất, sư phụ thế nhưng lại nói là rèn luyện, quả thực rất quá đáng, đây tuyệt đối là lạm dụng lao động trẻ em!

Tu sĩ nhếch nhác thấy Từ Tử Nham vẫn là bộ dạng rầu rĩ không vui, lập tức liền hiểu được tiểu tử này vẫn còn đang lo lắng cho đệ đệ của mình, trong lòng gã phát cáu, tân đồ đệ của mình thế mà lại không tin tưởng sư phụ của bản thân như vậy. Song ngẫm lại, hai người bọn họ cũng tính là lần đầu gặp mặt, hơn nữa đối phương còn là do gã cưỡng ép lôi đến đây, khuyết thiếu tín nhiệm tựa hồ cũng có thể hiểu.

"Thật sự là sợ con rồi." Tu sĩ nhếch nhác lẩm bẩm cười thầm, rồi bấm pháp quyết. Nước trong chiếc chậu Từ Tử Dung mang tới mới nãy liền sủi bọt, hình thành một mặt thủy kính trước mặt Từ Tử Nham.

Gợn sóng trên thủy kính dần dần yên tĩnh, bên trong lộ ra thân ảnh của Từ Tử Dung.

Liền thấy Từ Tử Dung vai gánh thùng nước, bước đi như bay trên sơn đạo, chẳng có lấy một điểm cảm giác mệt nhọc.

"Đó, nhìn kỹ đi." Tu sĩ nhếch nhác sợ Từ Tử Nham không chú ý đến trọng điểm, vươn tay chỉ chỉ những chỗ dưới chân Từ Tử Dung bước qua.

Từ Tử Nham ngưng thần liền thấy, nguyên lai phàm là những chỗ Từ Tử Dung đặt chân, đều có một tầng lục mang nhàn nhạt lấp lóe, loại lục mang này Từ Tử Nham thấy rất quen thuộc, đó là linh lực hệ mộc của Từ Tử Dung.

Đám cỏ bị Từ Tử Dung đạp lên, dưới sự bồi dưỡng của linh lực hệ mộc sinh ra một loại năng lượng nâng đỡ, mà Từ Tử Dung thì nương theo năng lượng này để nhảy về phía trước.

Nhìn như y đang chạy vội, trên thực tế là nương theo năng lượng của thực vật để tiến về phía trước, như vậy linh lực tiêu hao không mất nhiều, mà hiệu quả lại cực tốt, hơn nữa còn có thể giúp y rèn luyện sự khống chế đối với linh lực hệ mộc, quả thực là nhất cử đa tiện.

"Nhìn thấy chưa? Đệ đệ con khá lắm." Tu sĩ nhếch nhác kỳ thật cũng có chút thất vọng, ban đầu gã kỳ thật là nhìn tiểu tử này không vừa mắt, cố tình chỉnh y. Dẫu sao gã đường đường là Nguyên anh tu sĩ, bình thường người khác nịnh hót tặng gã vài đệ tử tư chất tuyệt hảo gã còn chẳng thèm nhận, không dễ dàng gì mới nhìn trúng Từ Tử Nham, thế mà tiểu tử láo lếu kia lại gắn cho gã cái danh hãm hại ca ca y.

Đừng tưởng gã không thấy được ý cười trong mắt chưởng môn, tuy nói khi đó bản thân vì bận rộn nghiên cứu pháp trận, bộ dạng nhếch nhác một chút, hơn nữa còn cố ý đè thấp tu vi, song tiểu tử này cũng không thể xem thường gã như vậy chứ!!!