CHƯƠNG 38
Thần sắc Từ Tử Nham không có một chút sợ hãi, người khác không biết tại sao anh lại bị kêu đi lên, nhưng trong lòng anh lại hiểu rất rõ.
Vừa lúc nãy, thời điểm đám người áo đen kia nhờ sự chú ý của mọi người đều bị con yêu thú kia hấp dẫn, tiến hành đánh lén bọn họ, đại đa số mọi người đều trúng chiêu. Chỉ có anh bởi vì được Từ Tử Dung hỗ trợ, sớm phát hiện bóng dáng đối phương, làm cái ám toán nho nhỏ về phía hắc y nhân đang tính đánh lén.
Giờ khắc này giữa đám hắc y nhân có một người đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Từ Tử Nham, trăm triệu lần không ngờ Kỳ Liên Hồng Vân ngày thường trêu mèo chọc chó, luôn không an phận, không ngờ hôm nay bị đánh đến mất cả thể diện trước mặt mọi người.
Tiểu tử thối chết tiệt kia quả thực quá âm hiểm, không biết nhóc đó làm thế nào phát hiện mình, vậy mà lại đánh hắn trước. Ngay lúc đó đừng nói hắn đánh lén, suýt chút nữa hắn đã bị đánh ngã mất hết mặt mũi, may mà Lưu Kỳ ở bên cạnh đỡ mình, nếu không mình thật sự mất hết mặt mũi trước các sư đệ sư muội tương lai.
Hiện tại đùi phải của hắn vẫn tê đến không còn cảm giác, thật sự không nghĩ tới một tiểu tử luyện khí kỳ lại có chiêu thức hệ lôi uy lực như vậy.
Kỳ Liên Hồng Vân nhìn Từ Tử Nham không có một chút kinh hoảng nào, hắn không nhịn được muốn phun một búng máu. Tiểu tử này tâm cơ thâm trầm ra tay tàn nhẫn. Được! Ta nhớ mặt ngươi!
Đại hán tóc đỏ kêu Từ Tử Nham lên, vỗ vỗ vai anh: "Không tồi, thậm chí ngay cả sư huynh cũng không chèn ép được ngươi, cho ngươi thêm một điểm." Nói xong hắn không để ý anh nữa, nhìn về những người khác.
Nhất thời vẻ mặt mọi người biến đổi, tuy rằng không biết điểm đại biểu cho cái gì, thế nhưng họ rất rõ, giám khảo này có ấn tượng vô cùng tốt với Từ Tử Nham.
Ánh mắt đại hán tóc đỏ lóe lên ý cười, hắn cố ý lạnh mặt, nói với các thí sinh khác: "Từ nơi này đến Lưu Quang Tông hao phí tổng cộng ba ngày. Ba ngày sau trước giờ Dần, không đến được cửa chính Lưu Quang Tông, trên người không tích lũy được hai điểm, đều bị đào thải." Nói xong, hắn ngừng lại, ném ra một xấp ngọc bội hiện lên hồng quang nhàn nhạt. Tất cả thí sinh mỗi người được lấy một cái, Từ Tử Nham bất ngờ lấy được hai cái.
"Ngọc bội đại diện cho thân phận của các ngươi, cũng đại diện cho điểm." Đại hán tóc đỏ dựng thẳng một ngón tay: "Tương ứng, các sư huynh sư tỷ của các ngươi cũng có ngọc bội, nhưng là ngọc bội màu xanh lá, cũng đại diện cho điểm."
Đại hán tóc đỏ cười rất dữ tợn: "Đánh bại các sư huynh sư tỷ, giành được ngọc bội của bọn họ chính là mục tiêu của chuyến đi này. Đương nhiên, mục tiêu cũng không chỉ có một loại này, nếu ngọc bội của các ngươi bị các sư huynh sư tỷ đoạt đi rồi cũng không cần lo lắng, các ngươi có thể cướp của người khác. Hiện tại..."
Hắn nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhíu mày: "Khắc thần thức của các ngươi lên ngọc bội." Mọi người đều dựa theo sự chỉ dẫn của hắn khắc thần thức lên ngọc bội.
"Lúc quay về Lưu Quang Tông, ta sẽ kiểm tra ngọc bội của các ngươi, bảo vệ ngọc bội – điểm của mình, cướp được ngọc bội màu xanh – một điểm, cướp được ngọc bội màu đỏ..." Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút: "Ba ngọc bội màu đỏ một điểm."
Tất cả thí sinh ồ lên, tuy rằng mỗi lần Lưu Quang Tông khảo hạch đều có nội dung không giống nhau, nhưng rõ ràng lúc này đây càng thêm nghiêm khắc. Ngoại trừ phải cẩn thận coi chừng sư huynh sư tỷ đánh lén ra còn phải chú ý đến thí sinh tập kích.
Tên đại hán tóc đỏ kia nói rất rõ ràng, đánh mất ngọc bội của mình, có thể đi cướp ngọc bội của người khác. Nói cách khác, đang trong quá trình tranh đấu với người khác, nếu thua cũng phải tận sức bảo trì chiến lực của mình, làm thế mới còn cơ hội đi khi dễ những thí sinh nhỏ yếu.
Người nơi này không có ai ngu ngốc, tuy rằng ba miếng ngọc bội màu đỏ chỉ có thể được tính một điểm, nhưng so sánh với sư huynh sư tỷ đã áp chế tu vi đến luyện khí kỳ mà nói, những tu sĩ chỉ có thực lực luyện khí tầng tám chính là những người dễ khi dễ nhất.
Đại hán tóc đỏ không chú ý đến những thí sinh kia nghị luận, quay đầu nhìn Từ Tử Nham, cười híp mắt.
Những người đó chú ý ánh mắt của hắn, dần dần an tĩnh lại.
"Tiểu tử, ngươi vận khí không tệ, hai ngọc bội màu đỏ đều là ngọc bội thân phận của ngươi, nói cách khác, ngươi trực tiếp có hai điểm, chỉ cần động tác nhanh, nói không chừng không cần chờ tới lúc sư huynh sư tỷ đuổi theo, ngươi đã có thể chạy tới Lưu Quang Tông." Đại hán tóc đỏ cười rất nham hiểm
Từ Tử Nham chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh không phải là chỉ ngầm gài bẫy một hắc y nhân không biết là sư huynh hay sư tỷ thôi sao, giám khảo tiên sinh ngươi dùng chiêu này để hãm hại ta?
Đại hán tóc đỏ vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ thí sinh nhìn Từ Tử Nham lập tức trở nên cực kỳ nóng bỏng. Điều này cũng chả là gì, đáng sợ nhất là, ánh mắt của các hắc y nhân sư huynh sư tỷ nhìn anh cũng không thích hợp.
Phen này đại hán tóc đỏ dùng cái lý do này rõ ràng là kéo thù hận cho Từ Tử Nham, hiện tại bất luận là thí sinh hay sư huynh sư tỷ, sợ rằng đều đã xem anh là mục tiêu.
Từ Tử Nham rất phiền muộn, vị giám khảo này thật sự rất xấu tính, rõ ràng anh nhớ trong ký ức nguyên thân, giám khảo này xem như bình thường, nào biết lại biếи ŧɦái như vậy. Sớm biết thế anh đã giống như bọn Vệ Kình ngăn chặn công kích của hắc y nhân là được rồi, sớm gài bẫy tên hắc y nhân kia rồi tìm đường chết như thế này để làm gì...
"A, được rồi, ta quên nói." Đại hán tóc đỏ đột nhiên nhớ ra cái gì: "Mỗi người hai điểm, nhưng tính ra thu thập điểm càng nhiều càng tốt. Thí sinh đứng đầu đến Lưu Quang Tông có thể thu thêm mười phần, sau đó người thứ hai chín phần, cứ như vậy lần lượt giảm dần. Những tích lũy này là cơ sở để tham gia khảo hạch cửa thứ hai, nói chung đối với các ngươi chắc chắn không có chỗ tệ, cố gắng lên!"
Đại hán tóc đỏ nói xong liền vung tay lên, đưa những thí sinh này vào rừng, còn các sư huynh sư tỷ thì sau một canh giờ mới có thể hành động, coi như là cho nhóm thí sinh một cơ hội để họ chạy xa chút.
Từ Tử Nham hết sức nghẹn khuất cùng Từ Tử Dung vào rừng, anh không cần nhìn cũng có thể cảm thấy ánh mắt nóng cháy hừng hực xung quanh.
Bỏ đi, tuy có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để anh thi triển thực lực của mình. Nếu tương lai anh muốn tổ chức một thế lực khổng lồ, nền móng không thể thiếu của tất cả mọi thứ chính là vũ lực.
Cũng giống như Mạc Tử Nguyên ở trong sách, chớ nhìn hắn phát triển Mặc Ngọc Lung Các trải dài khắp Huyền Vũ Vực, nhưng nếu bản thân hắn không đủ thực lực, các cửa hàng của Mặc Ngọc Lung Các sẽ là những con dê béo chờ làm thịt, hắn kiếm càng nhiều, chết càng nhanh.
"Đi thôi." Từ Tử Nham kéo tay Từ Tử Dung, lắc mình vào rừng. Có lẽ bởi vì hai người đều tu luyện độn thuật của Từ gia, bởi vậy đừng xem thường Từ Tử Dung chỉ có tu vi luyện khí tầng tám, nhưng hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Từ Tử Nham.
Độn thuật của Từ gia cũng không phải công pháp cực phẩm gì, tốc độ chỉ bình thường, hai người chạy vào rừng, Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung thuận tay để y tiết kiệm linh lực, cũng thuận tiện tra xét hoàn cảnh xung quanh.
"Ca ca, đằng trước phía tây năm mươi bước." Từ Tử Dung khẽ nói.
Ánh mắt Từ Tử Nham căng thẳng, quả nhiên tới. Anh biết đại hán tóc đỏ kia chính là cái thứ thích hãm hại người khác! Mồm miệng lanh lẹ, mang đến cho anh vô số phiền phức.
Từ Tử Nham than thở, quyết định lấy cung tên bắn ra một đạo tử sắc lôi điện, ầm ầm một tiếng để lại một cái lỗ lớn xuyên qua một gốc cây ba người ôm không hết.
Hử?
Từ Tử Nham vô cùng kinh ngạc, công kích của anh không có hiệu quả?
"Chạy rồi." Từ Tử Dung hơi nhíu mày.
"Chạy thì thôi, không có thời gian để ý bọn họ, trong các thí sinh, người có thể tạo thành uy hϊếp cho hai chúng ta cũng chỉ có cái dạng này mà thôi, sư huynh sư tỷ mới là nguy hiểm nhất."
Từ Tử Nham sờ sờ mũi: "Sớm biết thì đã không chủ động ra tay, giám khảo kia đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Từ Tử Dung không nhịn được cười khẽ, thỉnh thoảng y cũng sẽ nghĩ kỳ thực ca ca cũng rất khả ái...
"Mẹ kiếp... Thật là nguy hiểm." Một thanh niên gầy gò vẻ mặt hoảng sợ vuốt vuốt ngực: "May mà ta chạy nhanh, chứ nếu để bị đánh trúng sẽ tiêu đời."
"Chậc, rốt cuộc Từ Tử Nham ở đâu chui ra, Mạc Tân Thành Từ gia? Đó giờ chưa từng nghe qua."
"Thôi, bỏ đi, có thể tới tham gia khảo hạch Lưu Quang Tông quả nhiên không dễ đối phó. Từ Tử Nham quá nhạy bén, không thể trêu vào, không thể trêu vào." Thanh niên gầy gò nhanh chóng tìm được lý do không nên đi trêu chọc đối phương, quyết đoán bỏ qua mục tiêu này.
Gã chỉnh lại thắt lưng nhìn xung quanh một lần: "Không biết các sư huynh sư tỷ đã xuất phát chưa. Có lẽ nên đánh chủ ý lên bọn họ, ít nhất cũng không bị bọn họ đánh cho tàn phế đâu."
Thanh niên gầy gò nói xong, mũi đột nhiên giật giật, sắc mặt hơi đổi, thân thể lui về phía sau một chút, ở trên cây khô chậm rãi biến mất.
Ngay sau đó, một tên thiếu niên mặt mày thâm trầm đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn xung quanh một lần với vẻ nghi hoặc: "Kỳ quái, tại sao lại không có? Bỏ đi, người tiếp theo." Nói xong thân hình lóe lên lần nữa rồi biến mất.
Một lần nữa trong rừng cây lâm vào trầm tĩnh. Qua một lúc lâu, tên thiếu niên thâm trầm kia hiện ra lần hai. Hắn cảnh giác dò xét bốn phía nhưng không tìm được mục tiêu, cuối cùng chỉ có thể buông tha, có chút không cam lòng rời khỏi nơi này.
Lại một lát sau, tên thanh niên gầy gò chậm rãi hiện ra. Hắn dường như không dám thở mạnh, rón rén rời đi, đợi khi ra ngoài được một đoạn xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mắng: "Con mẹ nó cũng quá khoa trương đi, ai cũng lợi hại như vậy, chúng ta phải xoay sở thế nào đây!"
Giận dữ phất ống tay áo một cái, bóng dáng hắn biến mất lần nữa...
Những thí sinh này đều là tinh anh, dường như tại thời điểm đại hán tóc đỏ nói ba miếng ngọc bội màu đỏ có thể đổi một điểm, trong lòng mọi người đều có dự tính.
Kiếm ba tên xui xẻo, cướp ngọc bội của bọn họ, sau đó chạy đến Lưu Quang Tông bằng tốc độ nhanh nhất, lấy được danh ngạch đầu tiên của khảo hạch lần này.
Hơn một nửa thí sinh đều có chủ ý này, cho nên lúc vừa mới bắt đầu vào rừng không lâu, các sư huynh sư tỷ còn chưa xuất phát, đã có người làm mất ngọc bội của bản thân.
Không có ngọc bội thân phận, dĩ nhiên là đi tìm người khác. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không ít thí sinh đã đánh nhau. Phần nhỏ thí sinh thực lực kém nhất thậm chí còn chưa đi được bao nhiêu đã phải giao ngọc bội thân phận ra, mà với thực lực của bọn họ, muốn đi cướp ngọc bội của người khác thật sự là càng thêm khó khăn.
Tuyệt nhất chính là, có một thí sinh không diệu thủ không không thuật (kỹ năng móc túi), bởi vì trên ngọc bội có cấm chế, không thể bỏ vào túi càn khôn cho nên các thí sinh chỉ có thể đem ngọc bội đeo trên người.