Tôi Về Với Cậu

Chương 8

Chương 8
– Con nghe ai nói thằng Tí nó điên?

– Trời ơi ông nội ơi, con chỉ nói hình tượng thôi mà, ý là cậu ấy cứ giả bộ ngây thơ nên con nói cậu ấy giả điên chứ có nói cậu ấy bị điên hồi nào đâu.

– Thật không? – ông Hai vẫn còn nghi ngờ xác nhận lại.

– Con nói xạo ông nội làm gì.

– Vậy sao sáng nay con lại giận dỗi với nó?

– Con giận cậu ấy chút thôi. Hai đứa chơi với nhau có gì cứ nói thẳng, mắc gì cứ giả khờ hoài.

– Con thấy nó giả khờ? Con không nghĩ tới con trai nông thôn như nó suốt ngày lo chuyện ruộng đồng không phải thật sự ngây thơ, khờ khạo sao. Nó đâu có giống con, tinh ranh.

– Thì ban đầu mới chơi với cậu ấy con cũng nghĩ vậy, nhưng một người mười tám mười chín tuổi còn chuẩn bị lấy vợ mà nói chuyện nam nữ cứ giả ngây thì ai tin cậu ấy khờ.

– Ai nói với con thằng Tí chuẩn bị lấy vợ?

– Thì cậu ấy nói chứ ai.

– Vậy sao con còn lặn lội xuống đây với nó hoài vậy?

– ….

– Đừng nói là về thăm ông đó nha. Mày từ hồi bốn năm tuổi bị thằng Tí xô lọt mương mém chết tới giờ chưa từng bước chân về thăm ông. Chẳng biết có biết thế nào là tình cảm ông cháu không nữa.

– Cái đó…tại mẹ con không cho về chứ bộ.

– Vậy bây giờ mẹ con cho rồi hả?

– …

– Tưởng trứng mà không hơn vịt sao. Nói thiệt đi, con thích thằng Tí tới cỡ nào.

– Làm…làm gì có…chơi với Hoàng vui…vui thôi mà.

– Vui thôi mà con người ta không biết chuyện nam nữ con lại tỏ ra giận dỗi, chuyện nam nữ của nó thì liên quan gì tới con. Nó không biết thì để vợ nó giận chứ.

– …Ông nội biết khi nào? – Thanh cuối cùng cũng phải thành thật khai báo, sao ông nội nó biết vậy? đã vậy biết mà sao không lên tiếng la mằng, cản trở cấm đoán nó…

– Biết! Lần nào con gửi thư về mà thằng Tí không khoe với ông.

– Hà??? Ông đọc thư của con luôn.

– Vậy thì không.

– Cũng còn biết điều… – Thanh tự lẩm bẩm – Mà hông lẽ Hoàng khoe thư của con với mọi người sao. Ai cũng biết hết trơn?

– Nó không có bạn bè để khoe, nó lại rất sợ ông nội nó. Chỉ có ông hay xin tội bao che cho nó nên nó khoe thôi.

– Không có bạn? Trong xóm không lẽ cậu ấy không chơi với ai sao? Bạn học cũng không?

– Thằng Tí suốt ngày chăm chỉ làm việc không chơi với ai, cũng không ai thích chơi với nó trừ mấy đứa con nít.

– Kỳ vậy?

– … Thanh niên cùng lứa với nó lúc còn nhỏ hay nói nó điên nên tụi nó không có chơi với thằng Tí, lớn lên hiểu chuyện thì cũng không giao du thân mật vì thực sự thằng Tí không theo kịp bạn bè cùng lứa.

– Con không hiểu.

– Có gì không hiểu, thì nó như con thấy đó, khờ khạo, chân thật, chậm tiêu.

– Không phải do là người ở quê…người ở quê …“ngây thơ” như vậy?

– Không.

– Vậy? Ông nội nói rõ chút đi, ông nội cứ làm con rối tinh rối mù lên.

– Thôi được, nếu mày với thằng Tí đối với nhau không chỉ là hai thằng bạn bình thường ông nội nghĩ con nên biết rõ một chút, biết rồi thì tự quyết định xem có nên tiếp tục hay nên dừng lại. Nhưng mày mà dừng lại chắc ông nội thằng Tí băm xác mày ra.

– Cái gì?? Cả ông năm cũng biết sao?!?!?!?! – Thanh thiếu điều muốn rớt mất cái hàm, không lẽ người dưới quê tân tiến dữ vậy, ông nội nó đáng lẽ thuộc dạng “già cổ lỗ sĩ” mới đúng.

– Chuyện con đang thắc mắc thì có chút đặc biệt, mai mốt tự con sẽ biết. Cũng chẳng phải ông nội tân thời hay gì gì cả…haizz mà thôi, con có thực sự thích thằng Tí không. – ông nôi Thanh nhìn được những thắc mắc hiện trên mặt thằng cháu nội nên giải thích.

– … – Thanh nghe tim đập dồn dập, nó biết chuyện không đơn giản khi mà ông nội lại bảo nó cân nhắc kĩ chuyện tiếp tục thích Hoàng hay phải dừng lại. Chắc có lí do nào đó…

– Thằng Tí từ nhỏ trí não phát triển chậm, nói bệnh cũng không đến nỗi bệnh nhưng nó không được như những đứa trẻ cùng tuổi trong xóm.

– Nhưng con thấy Hoàng cũng bình thường mà, đúng là nói chuyện có hơi…giống con nít một chút nhưng cũng đâu giống người chậm phát triển.

– Ừ thì nhờ ơn trời, càng lớn lên nó không đến nỗi quá đần độn. Chuyện đồng áng nó làm riết cũng quen, cũng rành rọt lắm, nhưng do không thể đi học tiếp cũng không ai dạy nên nó cũng không tiếp thu chuyện gì nhiều ngoài chuyện đồng áng. Bạn bè chê nó chậm hiểu khờ khạo nên cũng không thân thiết. Người ta nói học thầy không tày học bạn, nó không có bạn…mấy chuyện nam nữ như con nói thì thường là bạn bè dạy nhau, nó không có bạn nó dốt chuyện đó cũng không có gì lạ.

– Cậu ấy không biết thiệt hả ông nội?

– …

– …

– Cha mẹ nó cũng vì chuyện không có điều kiện chữa bệnh cho nó nên muốn đi làm ăn xa, muốn kiếm tiền nhanh hơn. Ông năm bên đó xót cháu nên không cho nó theo cha mẹ không thì năm đó nó cũng chết theo họ luôn rồi.

– Hoàng nói cha mẹ cậu ấy chết vì nước lũ.

– Chết vì chìm đò, ra ngay dòng nước xiết lại sau cơn mưa lớn nên không cứu được. Nó hồi đó còn nhỏ nghe sao lại hiểu thành nước lũ. Chắc nghe người ta nói nước lũ làm chết nhiều người.

– Vậy không ai nói lại cho cậu ấy biết sao.

– Không, thấy cũng không cần thiết.

– Vậy không phải họ chết ở đây sao? Hay là do đi làm ăn xa chết xứ người.

– Chứ con có nghe vùng này bị lũ bao giờ chưa?

– …

Thanh nghe xong đỏ mặt, không phải cậu không nghe mà là cậu chưa từng để ý tới. Cậu ban đầu là do mẹ cậu nhất quyết không cho về quê, chắc là do cái vụ cậu chết hụt. Cha cậu thì thật ra chịu lép mẹ cậu nên ông chỉ về quê một mình không ép hai mẹ con đi cùng. Tới lúc lớn rồi thì đời nào cậu có hứng thú về quê chứ, chuyện ở đây cậu chẳng bao giờ để ý. Cha mẹ cậu có cãi nhau chuyện gì cũng không bao giờ nói chuyện trước mặt cậu. Ngay cả chuyện nhà ông nội ở sâu tít tắp không điện không tiện nghi cậu cũng chẳng biết. Nếu sau khi đậu đại học cha cậu không làm cứng bắt cậu về thăm ông nội một lần chắc gì cậu giờ này ngồi đây mà nghe ông nội nói về Hoàng.

– Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến chuyện con nên cân nhắc chuyện con có thích Hoàng nữa hay không? Ông nội không thích cậu ấy, hay không thích con thích một thằng con trai?

– Thích một thằng con trai?…không chỉ mình con. Nhưng không phải ông không thích thằng Tí. Ông thương nó còn hơn con. Nó sớm hôm ở đây tới lui với ông còn thân hơn cháu ruột. Nó tuy nói hơi khờ một chút nhưng lại hiền lành chân chất. Ai nói sao nghe vậy không biết gian xảo cũng không biết tính toán thiệt hơn. Ông sợ mày làm nó buồn.

– Ông nội à, ông không thương cháu ông…

– Mày ra sao ông mặc kệ nhưng dứt khoát không được làm thằng Tí khổ.

– Con thích cậu ấy thật lòng mà. Con không nói dối.

– Thanh à! Con chưa ra đời chưa biết. Con và nó hai môi trường sống khác nhau, cách suy nghĩ cách nhìn nhận cuộc sống khác nhau. Con có chắc là tới mai này con còn thấy nó phù hợp?

– Chắc chắn, lúc bây giờ cũng vậy, mai này cũng vậy.

– Dù cho con có như thế nào cũng không thay đổi?

– Ông biết con năm nay bao nhiêu tuổi không. Hai mươi, hai mươi rồi đó. Con có thể lấy vợ sinh con được rồi. Vả lại không phải con chưa từng yêu qua, con chắc chắn biết mình thích hay không thích ai đó mà.

– Nếu cha mẹ con không đồng ý thì sao?

– Con đã có kế hoạch, tốt nghiệp ở đây con sẽ đi du học hai năm. Xong trở về có đủ bằng cấp con sẽ xin được việc làm tốt, lương cao. Khi đó mọi chuyện không còn lệ thuộc cha mẹ con nữa, con có thể chủ động chuyện tình cảm của con. Con chỉ sợ lúc đó Hoàng lại thay đổi thôi, con thấy cậu ấy không tha thiết gần gũi với con lắm trong khi con lo trước mọi chuyện rồi nên con mới giận cậu ấy. Ai có biết thì ra cậu ta khờ mấy chuyện đó thật.

– Con đừng làm bậy đó, khi con chưa chắc chắn thì đừng làm cho nó tin rằng con sẽ ở bên cạnh nó suốt đời. Nó tin rồi mà con thay đổi thì tội nó lắm. Ông không cấm chuyện con thích ai, nhưng với thằng Tí con hãy để tới khi con thực sự biết mình muốn gì. Khi đó ông sẽ giúp tụi bay nói chuyện với ông nội thằng Tí.

– Con biết mình thích Hoàng mà. – Thanh mạnh dạn khẳng định.

……..

– Tui không giận cậu nữa. – Hoàng cười cười khi nghe Thanh ríu rít đi theo ỉ ôi xin lỗi.

– Thật chứ, không giận tui chứ? Vậy còn giận tui chuyện tối hôm qua không?

– … – lắc lắc đầu.

Chuyện giận hờn đã bỏ qua Thanh lập tức túm Hoàng lại chỗ mấy gốc mai già cạnh vách nhà, cậu ghé sát tai Hoàng nói.

– Cậu biết làm thế nào để phụ nữ có thể có em bé không?

Thanh nói xong mà bản thân thấy cả người nóng ran, chuyện giới tính cậu và đám bạn ở nhà có thể trò chuyện rôm rả mà chẳng thấy ngượng lấy một chút nhưng không hiểu sao khai thông đầu óc cho Hoàng lại làm cậu có cảm giác như làm chuyện xấu, y như đầu độc con nít ấy.

– Mấy cô gái lấy chồng thì sẽ có em bé.

Chuyện hiển nhiên ai cũng biết. Thanh gục đầu muốn đυ.ng đất. Câu trả lời ai cũng có thể nói nhưng cũng không nói lên được người trả lời có bao nhiêu hiểu biết về chuyện chăn gối.

– Thì đương nhiên lấy chồng mới có em bé, nhưng làm cách nào đó cậu hiểu không. Cách nào…cách thức ấy… – Thanh thực sự không biết nên diễn tả như thế nào để Hoàng có thể hiểu cậu muốn lấy thông tin nào từ Hoàng.

– Làm đám cưới.

– Đương nhiên phải làm đám cưới. Sau đám cưới ấy. Chuyện tế nhị chỉ hai người biết ấy.

– … – Hoàng nhìn Thanh không biết Thanh muốn hỏi cái gì. Nhưng không lẽ Thanh ngố đến thế. Hai người cưới nhau, tối ngủ chung, cùng giường cùng chăn chuyện đó ai không biết.

– Này…cậu hiểu tui muốn nói gì không?

– Cậu không lẽ tới mấy chuyện đó cũng không biết, tui ở đây quê mùa hơn cậu còn biết. Tụi con trai trong xóm đứa nào cũng biết mà.

Nói xong mặt Hoàng đỏ tận mang tai. Thanh nhìn thấy biểu hiện đó thì mừng thầm, nói vậy Hoàng cũng không thể liệt vào hạng chậm phát triển, nói sơ sơ là cậu ấy hiểu ý rồi. Chắc chỉ là khờ khạo do thiếu kinh nghiệm thôi. Ông nội chắc nói quá lên.

– Không biết mới hỏi cậu. – Thanh tiếp tục thực hiện ý đồ của mình.

– Thì…thì sau khi cưới người ta ở chung một nhà…ăn chung một mâm..

Mắt Thanh sáng lên, khuyến khích Hoàng tiếp tục nói

– …Ngủ chung một giường.

– … – “Tuyệt” vậy là không ngốc tới mức hết thuốc chữa.

– Sao tự dưng lại hỏi mấy chuyện đó. – Hoàng thấy Thanh có vẻ hứng khởi lắm nên cũng tò mò.

– Tui muốn làm mấy chuyện giống như vậy với cậu. – Thanh tự tin nói rành mạch, giống như cậu nói với người bán hàng “Tôi muốn mua cái này” rồi móc tiền ra vậy. Cái này không biết nên liệt vào dạng tỏ tình? Cầu hôn? hay đang quấy rối?

– … – Hoàng cúi mặt, xấu hổ.

– Không muốn hả. Tối hôm qua tui đã nói muốn làm vợ chồng với cậu. Cậu có muốn không?

– … – Hoàng gật gật đầu.

– Vậy mấy chuyện đó có làm cùng nhau cũng phải mà. Tại sao cậu không cho tui làm chuyện vợ chồng với cậu.

– Cậu…cậu nói gì vậy. – Mắt Hoàng tỏ vẻ không hiểu. Không phải cả hai làm hết rồi sao. Hoàng coi Thanh như vợ chồng, tại sao Thanh bây giờ lại nói không rồi còn đổ thừa cậu.

Thấy Hoàng phản ứng kỳ lạ Thanh dịu giọng.

– Cậu sao vậy? Tui nói cái gì cậu không đúng hả.

– Không phải trước giờ mình giống như vậy sao. Sao cậu còn nói tui không chịu?

– … – Thanh lần này thực sự không hiểu Hoàng muốn nói cái gì.

– Đều như thế nào.

– Trước giờ như cậu nói. Mình yêu nhau, tui thích cậu, nhớ cậu. Làm chuyện vợ chồng với cậu, chờ cậu về. Giờ cậu lại nói không là sao?

– Ờ!! – Lần này thì Thanh hiểu, Hoàng quả nhiên chưa được khai thông chuyện ân ái. Cậu ấy vẫn nghĩ cả hai đã thân thiết rồi. Vậy là cậu ấy đồng ý thuộc về mình, chỉ là cách thức chưa đúng thôi. Vậy thì để cậu chủ động vậy. dạy cho cậu ấy biết ân ái là thế nào.

– Còn thiếu một chút nữa mới thực sự là vợ chồng.

– Thiếu?

– Đúng, chuyện này sẽ không ai nói ra bởi vì chỉ có hai người biết.

– Vậy sao cậu biết?

– Vì sách dạy.

– Sách?

– Lần sau tui mang về cho cậu xem. Nhưng bây giờ, cậu tin tui không?

– Tin.

– Mình chính thức thành vợ chồng nha. Làm luôn phần chỉ có hai người biết.

– Đó là làm gì.

– Làm tiếp chuyện tối qua mình đang làm đó. – Thanh có cảm giác mình đang dụ trẻ vị thanh niên phạm tội, nhưng lúc này cậu lại không có chút bất mãn nào về chuyện chậm chạp của Hoàng, cậu có cảm giác cậu là tất cả của Hoàng, chiếm trọn Hoàng. Cảm giác này thật vĩ đại.

– Nhưng chuyện đó kỳ cục. – Hoàng nhớ tới chuyện Thanh chạm vào nơi đó của cậu.

– Kỳ, thì kỳ cho nên chỉ vợ chồng thân thiết mới làm. Ai cho mấy người quen biết sơ sài làm mấy chuyện đó. Biết không?

– Thật?

– Thật !