Chương 5
– Còn ánh sáng, không sao. Cậu đồng ý rồi ha, vậy lại đây.– Làm gì?
– Làm chuyện hai người yêu nhau. Làm chuyện để cậu thuộc về tui.
– Là làm sao?
– Giống nãy giờ tui làm với cậu đó.
Nghe một câu xác định vấn đề đáng ra cần làm rõ từ đầu mà Hoàng quên mất. Nhớ lại cái lưỡi mềm mềm kia cọ quẹt trên da thịt, cậu tự dưng ngượng chín cả người.
– Yêu nhau phải làm vậy thật sao?
– Hỏi vớ vẩn, nếu cậu lấy vợ thì cũng làm mấy chuyện đó với vợ cậu mà…đừng nói là không biết…không biết thật sao? Vậy mà còn đòi lấy vợ. Tui rất sẵn lòng dạy cho cậu rành rọt mới thôi.
– Nhưng…
– Im lặng.
Thanh xáp lại tấm thân trần của Hoàng, hai tay áp lên vùng ngực cứng cáp nhưng vô cùng trơn mịn, xoa nhẹ nhàng trượt dần xuống eo, môi Thanh áp dần lên môi Hoàng, liếʍ nhẹ rồi mυ'ŧ mát, cắn lấy nó. Cả người Hoàng bắt đầu nổi da gà, rồi một cảm giác tê rần chạy xuống lưng. Gió chiều bắt đầu thổi mạnh mang theo hơi lạnh.
– HAX….hax…i…xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Ôi trời người hắt xì không phải Hoàng, là cái người ở quen trong thành phố nóng bức, không gió không bão. Ngâm lâu trong nước lạnh, lại vào ©ôи ŧɧịt̠ chiều nổi gió. Đại sự chưa xong đã bắt đầu chảy mũi liên tục.
– Hay là tụi mình về đi, cậu bị lạnh rồi kìa. – Hoàng rụt rè đề nghị.
– Không, cậu chưa thuộc về tui, tui không an tâm.
– Vậy cậu muốn sao nữa?
– Thề đi.
– Thề! Thề như thề nào?
– Nói cậu sẽ luôn yêu tui.
– Tui sẽ luôn yêu cậu. – Hoàng ngoan ngoãn giơ hai ngón tay lên trời nói theo.
– Cậu sẽ không nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài tui.
– Tui sẽ không nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài cậu.
– Cậu sẽ luôn luôn thuộc về tui. Chỉ một mình tui… – và Hoàng cứ y lời Thanh mà lặp lại, đôi khi cậu cũng không hiểu rõ lắm lời mình nói. – Cậu chỉ cho mình tôi chạm vào cậu…Cậu luôn luôn luôn nghe lời tui…v.v.
– “ Chết cha – Thanh ngẫm nghĩ – càng nói càng hăng, nói riết thành nói nhảm cái gì không biết. Mà cũng không nhớ hết nãy giờ thề những gì. Cái cậu này cũng máy móc nói theo như cả hai đang đọc bài ấy”
– Thôi thôi tóm lại, cậu phải thuộc về tui, vĩnh viễn.
– Tui sẽ thuộc về cậu, vĩnh viễn.
– Thôi được rồi, về. lạnh quá. – Thanh bắt đầu thấy thân thể mình run lên từng chặp mỗi khi có cơn gió thổi qua.
– Thế còn cậu?
– Hử? – Thanh đang leo dở dang trên bờ mương phải dừng lại.
– Còn cậu có thề không? – Hoàng vẫn còn đứng trong nước chờ câu trả lời.
– Dĩ nhiên, cậu thuộc về tui, tui cũng thuộc về cậu. Tụi mình là người yêu của nhau mà.
Sau lời xác nhận Hoàng cười toe đẩy phụ Thanh leo lên bờ mương. Trong khi Thanh quay lại kéo phụ Hoàng lên Thanh nói như nói bâng quơ.
– Ai đó không được lấy vợ đấy nhé.
– Ừ. Tui sẽ nói với ông nội không lấy vợ nữa. Khỏi mắc công để dành tiền. À mà cậu có đòi sính lễ không?
– Không, một xu cũng không.
– Chắc nhé, tui không để dành tiền nữa đâu.
– Chắc.
Cả hai lại theo đường cũ quay về vui như tết ( mà cũng đang là tết). Tối ông nội Thanh mời cả hai ông cháu Hoàng qua nhà ăn cơm chung với ba người nhà nó. Không khí ấm cúng rôm rả dù chẳng được tiện nghi rực rỡ như ở thành phố, cây đèn dầu dù tù mù nhưng phát ra những tia sáng ấm áp.
Sau bữa cơm Thanh với Hoàng lại tòn ten trên võng sau hiên nhà Thanh. Cha nó với hai ông nội ( của Thanh và Hoàng) đang ngồi uống trà trò chuyện ở bộ ghế tre phía trước nhà.
– Cậu ở bao lâu?
– Ba mươi tết, cha tui cũng về bữa đó. Còn cho tài xế nghỉ tết nữa.
– Không ở ăn tết luôn sao, cứ tưởng sẽ ở lâu.
– Lần sau đi, tết năm sau sẽ sắp xếp ở lại ăn tết luôn.
– Ừ, nhớ nha. Tưởng cậu ở lâu tụi mình cùng nấu bánh tét.
– Nấu bánh tét?
– Ừ ba mươi tết, nấu bánh tét cả đêm. Sáng mùng một có bánh vừa mới vừa nóng hôi hổi cúng ông bà.
– Sao không mua, nấu cho cực.
– Ở đây ai cũng tự làm, không có ai bán đâu.
– Ở trển cái gì cũng chạy ra chợ hay siêu thị mua một phát là nhanh gọn lẹ.
– Hay nhỉ.
– Này hay mình hôn cậu một cái nữa nha. – Thanh bẻ đề tài một trăm tám mươi độ.
– Sẽ bị nhìn thấy đó.
– Không ai thấy đâu, tối thui mà.
Hai đứa lại triền miên trong những nụ hôn dài, tới khi buông nhau ra cả hai đã biến thành màu mặt trời hết cả, nhưng may đang là buổi tối.
Những ngày sau đó là những ngày bận rộn chuẩn bị cho ba ngày tết, Thanh không ngờ là ở dưới quê ăn tết bận rộn đến thế, nào là dọn cỏ từ sân ra tới vườn, rồi mồ mả ông bà ở sân sau. Chưa kể dọn dẹp quét tướt nhà cửa sạch bong, bàn thờ cũng ngăn nắp. Sau những màn lao động chân tay là tới việc chuẩn bị đồ ăn đồ uống. Hoàng hái dừa sên thành mứt, chưa kể làm thêm mứt thơm, mẵng cầu, gừng. Nó cũng đi theo phụ Hoàng một tay, nó cũng chẳng siêng gì nhưng không đi theo Hoàng thì nó đành nằm chèo queo một mình, mà đi theo không lẽ thấy Hoàng tay năm tay mười mà nó đứng không cũng kỳ. Nhưng nhờ đó mà nó biết Hoàng thực là giỏi, cái gì cũng biết làm, Hoàng làm mọi thứ rất gọn gàng, không dám khoe chứ nhờ có nó phụ một tay nên công việc có phần còn thêm “bầy hầy” hơn nhưng Hoàng vẫn cười nắc nẻ khi thấy bộ dạng lao động tài tử của nó.
Chưa kể đêm xuống nó có thể thân mật với Hoàng mà không sợ ai nhìn thấy, ở quê cũng hay nhà cửa xa xa mới có một cái, người cũng thưa thớt, tối xuống không đèn tối thui rất thích hợp cho những chuyện mờ ám. Nó thật thích mỗi tối sau khi ăn cơm xong hai ông nội với cha nó lại nhâm nhi trà, cha nó thì nhâm nhi cà phê, ở sân trước rồi đi ngủ mặc tụi nó ở sân sau làm gì thì làm thức tới khi nào thì thức. Nó phát hiện nó không hề chán khi ngồi năm sáu tiếng đồng hồ chỉ để ôm Hoàng, lâu lâu lại hun hun một cái, mọi khi ở nhà nó không học bài thì cũng phải lên mạng hay chơi game không thì cũng tivi hay cà phê với đám bạn, dễ gì chịu ngồi im như vầy. Nhớ hồi năm học lớp mười cũng bày đặt có bạn gái cho bằng bạn bằng bè thì nó quá lắm ngồi với cô ấy cỡ hai tiếng là đã chán chết rồi. Cả một ngày xà quầng nó chỉ mong trời tối để có thể thoải mái ôm Hoàng, ban đêm ở quê lạnh hơn thành phố nhiều nên ôm Hoàng trong lòng thật là ấm thật là thích. Hoàng cũng hay thắc mắc tại sao không để Hoàng ôm nó vì tính ra Hoàng to con hơn nó dù có thấp thấp hơn nó một chút.
Thoắt cái vậy mà đã tới ngày 30 mươi tết, từ sáng hai cha con Thanh đã khăn gói chuẩn bị về, đi xuống cũng một đống đồ đi về cũng tay xách nách mang. Hoàng dúi quá trời bánh trái mà mấy hôm nay hai đứa hì hụi làm để Thanh mang về thành phố. Hai đứa quyến luyến không muốn rời nhưng sợ người lớn phát hiện nên chỉ dám vô tình đứng gần nhau một chút. Đi về này không khổ sở như hôm đi xuống, Thanh không phải lội bộ cả đoạn đường dài mà được Hoàng đèo ra, lợi dụng lúc không ai để ý Thanh thì thầm dặn đi dặn lại Hoàng là không được yêu ai khác, không được lấy vợ rồi nó sẽ tranh thủ về thăm Hoàng nữa. Vào xe rồi mà Thanh vẫn còn cố thò đầu ra vẫy vẫy tay tạm biệt.
Thanh đi rồi Hoàng mới cảm thấy một dư vị đắng đắng đọng lại trong lòng, nó chưa từng có cảm giác này trong đời, lần trước Hoàng cũng về thành phố nó cũng đâu có cái cảm giác này đâu, lần này sao kỳ lạ quá. Nó không biết lần này khác lần trước chẳng qua là nó đã biết yêu, biết lưu luyến người đi rồi tiếp đến sẽ nếm được mùi vị của sự nhớ nhung, mong chờ.
Hai đứa nó vẫn tiếp tục thư từ qua lại, cái thiệp tết Thanh gửi nó cũng tới, cái thiệp thiệt đẹp đỏ rực rỡ với những ánh nhũ vàng lấp lánh và mấy chú nhóc tóc trái đào bịt tai nghe đốt pháo, mỗi khi mở ra cái thiệp lại phát ra một âm thanh nhộn nhịp, tuy nó chẳng biết hát cái gì nhưng nó biết cái bài ấy nghe rất hay.
………………
Từ lần về ăn giao thừa xong Thanh siêng năng về quê chơi lắm, như hôm nay sau khi thi kết thúc học kỳ được nghỉ cả tuần cậu liền đón xe chạy tuốt về quê. Rút kinh nghiệm lần trước nó không dại gì đi nửa đêm mà đi từ tờ mờ đất, cũng không quên từ trước đó cả tháng đã báo Hoàng biết ngày nó về để Hoàng lấy xe ra đèo nó vô. Nó cũng không quên chuẩn bị quà cho Hoàng, nó ních cho đầy một ba lô mới thỏa mãn.
Xuống xe và đón thêm một chuyến khác vô đến đầu ngõ, nếu đi xe hơi nhà thì nó được đưa tới tận đầu đường luôn rồi còn đi xe ngoài nó phải làm hai ba chuyến mới tới được chỗ sẽ có chiếc xe đạp đợi nó. Chen chúc trên xe khách trong tiết trời nóng như đổ lửa làm nó muốn ná thở nhưng rồi cuối cùng nó cũng đặt được chân xuống đất. Cái thứ làm nó dễ chịu nhất chính là trông thấy Hoàng, người yêu quê mùa của nó đang hấp tấp đẩy chiếc xe đạp lại chỗ nó mặt cũng đỏ bừng vì nắng.
– Cậu tới rồi hả, tui chờ quá trời. Mệt không? – Hoàng hỏi tới tấp làm nó không kịp trả lời.
– Mệt, mệt muốn đứt hơi. Lần sau không đi xe đường nữa. – Nó rút chai nước tu một hơi mới leo lên xe cho Hoàng đèo nó về.
– Cậu đi mất nhiều nhiều thời gian không?
– Lâu hơn đi xe nhà, tính tới trưa là tới rồi chứ. Ai dè…mà cậu đợi suốt từ trưa tới giờ đó hả?
– Ừ…sợ cậu tới bất tử không ai đón.
– Lần sau tui sẽ tính giờ chính xác hơn, chờ như vậy nắng thấy mồ. – Thanh quan tâm khi thấy Hoàng mặt vẫn còn đỏ vì nắng.
– Không sao, tui ngồi trong bóng cây mà. Đi vậy ăn trưa chưa?
– Chưa, ăn đỡ ổ bánh mì hà.
– Vậy về tui làm cơm cho ăn.
– Chờ tui nguyên buổi chiều không đi làm rồi ông cậu có la không?
– Không sao, tui làm hết mọi việc ngày hôm qua rồi, sáng giờ tui đi kiếm mớ cá, lát nướng cậu ăn.
– Nghe là đói muốn chết.
Thanh từ lần về trước đã biết Hoàng có nhiều tài vặt, nói tài vặt nhưng so ra ở đây đó chính là cơm áo nhưng ở thành phố thì đúng là tài vặt. Hoàng làm mấy món cá nướng trui hay chiên xù gì ăn cũng ngon muốn chết, tưởng tượng thôi nước miếng cũng chảy tùm lum.
Cuối cùng rồi cũng vô tới nhà, dỡ cái ba lô nặng trịch trên vai xuống, nghỉ ngơi một lát lấy sức nó đã ngóng món cá nướng của Hoàng. Ông nội nó cũng không bất ngờ với sự có mặt của nó vì Hoàng đã báo trước rồi, ông chỉ tỏ ra rất vui vì nó về rồi thì nó muốn làm gì thì làm, chơi gì thì chơi.
Hoàng mang con cá lóc to xụ chuẩn xác ghim một thanh tre từ miệng cá xuống tới đuôi rồi để lên lửa, chẳng mấy chốc mùi thơm bốc lên muốn bể lỗ mũi. Hai đứa xếp bằng ngồi dưới gốc cây ổi ‘nhâm nhi’. “Nhâm nhi” Là vầy.
Hoàng đặt con cá lên tấm lá chuối rồi để xuống một chai thủy tinh trong suốt nói:
– Uống.
– Cái gì đây?
– Rượu. – Hoàng trả lời tỉnh queo.
– Rượu? Tưởng cậu hiền không biết uống chứ. – Thanh cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ chọc ghẹo.
– Ý cậu bảo tui nhà quê không biết uống rượu sao? Bia thì không nói chứ rượu sợ có người mới không biết uống đó nha.
– Ba cái này nhằm nhò gì, rượu ngoại rượu nội gì tui cũng thử qua rồi, chắc chắn bỏ xa cậu. Muốn tui tiếp kiểu gì đây?
– Đừng có kiêu căng quá nha. Mỗi người một ly.
Hoàng rót rượu từ trong chai ra cái ly nhỏ xíu xiu, cầm lên bằng hai ngón tay rút một hơi cạn xong cậu lại rót một ly y như thế đưa cho Thanh.
– Tới phiên cậu.
Thanh vừa cầm ly rượu vừa híp híp mắt hỏi.
– Cậu uống được bao nhiêu?
– Hỏi làm gì? – Hoàng nhón một miếng cá nướng đưa vào miệng nhai ngon lành.
Thanh sau khi rút hết cút rượu cũng làm y chang.
– Ngon thiệt đó, nhậu kiểu này đặc sắc quá chớ.
– Ngon thiệt hông?
– Thiệt, sao mấy lần trước không thấy cậu mời tui, có đồ ngon giữ một mình phải không?
– Ha…ha…chai rượu này tui mới chôm của ông nội đó. Lát có chuyện gì cậu đi lãnh “thưởng” chung với tui.
– Giỡn, cậu tự làm tự chịu chứ. Mà mắc gì phải “chôm” vậy, cậu năm nay mười tám tuổi rồi mà, đủ lớn để công khai uống rượu.
– Ai không biết vậy, nhưng trước giờ tui toàn uống lén không hà, ông nội mà thấy thế nào cũng lằng nhằng mỏi lỗ tai luôn. Bữa nay có cậu lại bắt được con cá lớn như vầy tui mới đãi cậu nhậu đó nha, với lại có cậu uống ông nội không có la đâu. Ông Hai lúc nào cũng được ưu tiên.
Miếng cá vừa đưa lên miệng Thanh dừng lại, thắc mắc.
– Sao đãi tui mà ông nội tui được ưu tiên mà không phải tui?
– Thì ông Hai mới được ưu tiên, ông Hai nói gì ông nội tui cũng nghe hết, mà cậu là cháu ông Hai nên được ưu tiên ké. Chứ cậu nghĩ coi, tui bây lớn, công chuyện quá trời nhiều mà lần nào cậu về chơi ông nội cũng cho tui nghỉ xả hơi chơi với cậu. Bình thường ở nhà làm từ sáng tới tối cũng chưa hết việc.
– Vậy mỗi ngày cậu làm gì?
– Thì năm giờ sáng thức dậy dọn nhà, quét sân, xong nấu cơm ăn rồi ra ruộng. Nếu hết việc thì về nghỉ trưa, không thì nghỉ ở ngoài ruộng luôn làm tới tầm ba giờ thì về tắm rửa ăn tối làm thêm mấy việc trong nhà thì cũng tối hù.
– Việc gì trong nhà?
– Thì tùm lum thứ: Chẳng hạn sửa mấy cái đồ làm ruộng, nhà chỗ nào cần sửa thì sửa không thì ra cắm câu xúc ít cá, rồi thì chăm mấy cây sau vườn. Nói chung rảnh lúc nào hay mùa nào thì làm cái nấy.
– … – Thanh dừng ăn, tròn mắt nhìn Hoàng.
– Này, cậu làm gì mà nhìn tui lom lom thế.
– Cậu tự nấu cơm?
– Chứ không lẽ để ông tui nấu trong khi tui sức dài vai rộng.
– Vừa làm ruộng?
– Dĩ nhiên.
– Vừa làm vườn?
– Ừ.
– Sửa nhà, câu cá làm hết?
– Chứ không lẽ để ông nội tui làm.
– Cậu giỏi thiệt nha, lấy người ta được rồi đó.
– … Nè nói gì đó.
– Tui nói cậu đảm đang như thế, lấy người ta được rồi đó.
– Là sao? – Hoàng gườm gườm mắt nhìn Thanh đang tí tởn khoái chí.
– Đưa tay cậu đây. – Thanh bỏ cái cút rượu đang uống dở xuống, xòe tay chờ.
Hoàng nhìn Thanh đang trưng khuôn mặt với nhiều âm mưu bất chính mà cảnh giác.
– Đưa tay làm gì?
– Thì cứ đưa đây, ăn mất tay cậu đâu mà sợ. Đưa tay đây. – Thanh lại giục.
– Nè, thì tay. Có cái gì lạ.