Chương 3
Sau khi hai đứa nó hôn thì có vẻ như thân thiết hơn và hình như có cái gì đó ràng buộc hai người rất tự nhiên dù chỉ mới gặp nhau có một ngày, bỏ cái vụ gặp nhau lúc năm tuổi đi, đằng nào cả hai cũng không ai nhớ chuyện lúc đó, vả lại nó cũng ngại chuyện nó xô Thanh lọt mương uống nước, thôi cứ coi như mới quen đi.Cả tuần Thanh ở chơi nó cũng được ông nội đặc cách không phải phụ ông việc đồng áng, nó cứ thoải mái chơi cùng Thanh, Thanh cũng rất tin tưởng nó, đồng ý theo nó chơi đủ trò. Hai thằng con trai già đầu nhưng vẫn như con nít, chạy khắp cánh đồng khi thì vác cần câu khi thì ướt nhẹp vắt vẻo trên cành cây gặm trái ổi xá lị thơm lừng, lúc thì bì bõm dưới ao chụp cá, không thì cắm câu ngồi chờ. Nói là cắm câu chờ cá chứ thực ra tụi nó lại hôn nhau, cá giật phao cũng mặc kệ. Buổi chiều lại cùng ăn cơm, tối lại cùng tòn ten trên võng kể cho nhau nghe chuyện của bản thân.
Vậy mà một tuần dài không dài, ngắn không ngắn, thoáng cái đã qua nhưng cũng đủ để cả hai cùng nhau làm đủ thứ chuyện. Đáng ra Thanh bị cha bắt ở cả tháng với ông nội, điều kiện là được một chiếc xe máy mới nghe đâu trị giá cả trăm triệu. Nhưng ngay ngày đầu nó nghe không có gì chơi, cả điện cũng không có nó đã nằng nặc đòi về. Một tuần sau cha nó đích thân xuống đón, nó cũng muốn ở lại thêm vài ngày nhưng không biết nói làm sao. Cha nó đích thân xuống đón cũng có ý muốn kiểm tra xem, nó có vì chuyện muốn về mà làm ông nội nó buồn không. Dĩ nhiên nó chẳng làm ông nội nó buồn vì nó chơi vui quá mà có nhắc gì tới chuyện về đâu. Trước khi về, nó cho Hoàng địa chỉ nhà nó và bảo từ nay dùng thư để liên lạc với nhau. Thanh có vẻ hơi bực vì thời đại tên lửa rồi mà còn phải dán tem gửi thư, nhưng không làm sao khác được nếu nó còn muốn liên lạc với Hoàng.
Bức thư đầu tiên Thanh nhận được từ Hoàng với nét chữ còng queo vụng về.
Ngày….tháng …..năm…
Thanh thân!
Cậu về thành phố có khỏe không? Chơi có vui không? Đã đi học chưa?….
Không có ai chơi với tui nữa tui buồn quá….
Có nhiêu đó thôi, có vẻ như Hoàng không quen viết thư. Vỏn vẹn vài chữ, Thanh cũng bắt đầu lấy giấy ra viết nhưng nó phát hiện nó cũng không biết viết, từ trước tới giờ cần trao đổi gì thì gọi điện không thì lên mạng chat, còn viết mà không có người trả lời liền nó cũng không biết viết cái gì. Cuối cùng cũng y như Hoàng…
Ngày …..tháng…..năm…
Hoàng thân!
Mình khỏe lắm, về tới là tụi bạn rủ đi chơi liền. Tui kể chuyện đi chơi với cậu tụi nó mê lắm, bảo mai mốt dẫn tụi nó theo về quê chơi nhưng đứa nào cũng như đứa nấy nghe nói không có điện không có net là tụi nó chạy hết trơn. Tui chưa nhập học, chắc phải cỡ một tháng nữa. Khi nào có dịp nghỉ tui về chơi nữa.
À Cậu nhớ không được hôn ai đó nha!.
Hoàng đọc tới câu cuối mà mặt đỏ lựng nhìn quanh một vòng xem có bị ai thấy không.
Rồi từ cái ngày nó leo nhánh ổi gọi “người thành phố”, nó có người để nghĩ tới, để có chuyện làm vô cùng thú vị là ngóng thư và viết thư.
Nó thường gom góp chuyện hằng ngày để dành viết vào thư cũng như nó làm một hai kế hoạch nhỏ để có kinh phí mua giấy, mua phong bì và tem. Chuyện này làm nó rất có hứng thú làm việc, ai biết được có một người bạn lại vui như vậy dù ở xa. Mà giữa cả hai có một bí mật nho nhỏ thì dù khoảng cách có lên tới mấy trăm cây số cũng thành gần.
Không chỉ riêng nó vất vả với việc viết thư, Thanh cũng vất vả không thua gì, dù là mang tiếng người thành phố còn vào được tới đại học rồi. Xưa nay nó cần thì chat, mail, nhắn tin, gọi điện….bây giờ vất vả với lá thư nó mới thấy người xưa thiệt là hay . – Xưa cỡ cha me nó là xưa rồi – Nhưng chính vì phải viết nó lại đặt rất nhiều tâm huyết vào lá thư, nó không giống Hoàng vất vả về phần kinh phí mà vất vả về phần chọn những thứ để viết. Nó phải viết những thứ Hoàng biết, những thứ Hoàng có thể hiểu được vì dù gì nó cũng biết Hoàng không “tân tiến” như nó không thể viết như nó nói chuyện với lũ bạn ở thành phố.
Tụi nó thật tốn không ít công sức cho những bức thư, ngóng thư rồi đọc thư nghiền ngẫm nội dung thư rồi lại chuẩn bị trả lời thư, chọn lựa thông tin đưa vào thư cho nội dung thật phong phú. Nội bấy nhiêu cũng đủ làm tụi nó dù cách nhau khoảng cách về không gian hay dù đã vài tháng chưa thấy mặt cũng thấy thật gần gũi.
Sáng nay ra bỏ lá thư kèm cái thiệp chúc tết nguyên đán đỏ tươi roi rói mà Thanh bỏ cả buổi sáng đi lựa lựa chọn chọn để gửi cho Hoàng. Nó cười cười đi vào nhà, nghĩ tới cái cảnh Hoàng lần đầu nhìn cái thiệp lộng lẫy như vậy mở ra còn có giai điệu chúc xuân vang lên chắc là thích lắm.
Vào nhà Thanh đi thẳng xuống bếp dự định xem có tìm được cái gì bỏ bụng không. Có tiếng tranh cãi vọng ra từ bếp, Thanh chậm chân lắng nghe, cậu muốn biết sự tình có trầm trọng đến nỗi cậu không nên tiến vào hay không.
– Em thật là, bao lâu nay cũng không chịu về là sao. – Thanh nghe giọng cha khá bực mình.
– Anh muốn đi cứ đi, tết nhất ở trên này biết bao nhiêu khách khứa không lo, chạy về cái xứ khỉ ho cò gáy đó làm gì.
– Khách khứa toàn khách làm ăn quanh năm gặp luôn rồi, về thăm cha vài ngày cũng không đi. Bà ngày càng không được.
– Đi thì ông đi cũng được cứ gì cứ phải tôi. Cha cũng chỉ muốn gặp ông thôi chứ cần gì có tôi.
– Bà…, cũng cái kiểu đó làm cho thằng Thanh cũng bắt chước không chịu về thăm ông. Ép được nó về vài ngày thì nào là hứa hẹn đủ thứ mới chịu đi. Tôi thật không biết ăn nói làm sao với ông nội nó nữa.
– Không nói nữa, tôi không rảnh để đi. Còn ông thích sao thì tùy, những gì cần tôi mua hết rồi đó, không thiếu thứ gì để làm quà cho cha với hàng xóm.
– BÀ…. – Cha Thanh có vẻ rất tức giận với việc bà vợ nhất định không nhượng bộ. – Vậy tôi tự đi, đồ đạc chuẩn bị cho tôi đầy đủ đừng để tôi xấu hổ với xóm làng.
Thấy không khí có vẻ dịu đi Thanh mới thò đầu vào, mặt mày nhăn nhở.
– Có gì ăn không mẹ?!
– Về rồi à, có ngay. Lên thay đồ đi. – Giọng bà tràn đầy cưng chiều.
Nhưng Thanh không đi liền mà sà vào bàn ăn nơi cha cậu đang ngồi mặt còn chưa thôi bực mình.
– Tết này cha về quê ăn tết hả?
– Ừ, mấy năm rồi không có ăn tết với ông nội con. Ông giờ cũng không biết ra đi lúc nào. Cha thấy năm nay cũng không có gì bận rộn lắm nên muốn về một chuyến. Nhưng chắc cũng ba mươi lại lên.
– Vậy để con đi với cha.
– ……..
– ……..
Một sự im lặng sững sờ bao lấy cái bếp. Thanh nhìn hai đấng sinh thành đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mình. Cậu trúc trắc hỏi lại.
– Con không đi được hả?
– Không, chỉ là hơi ngạc nhiên một chút. Mọi khi chẳng phải ép thế nào cũng không đi. – Cha cậu vội đính chính.
– Tại lần trước về cũng thấy vui.
– Con không hẹn bạn bè đi chơi tết sao? – Mẹ cậu sau khi bị đứng hình một lát cũng thắc mắc.
– Dù gì cũng ba mươi là lên lại mà, con hẹn bạn mùng hai mới đi.
– Vậy thì tốt quá! ông nội sẽ rất vui đây.
– Chừng nào cha đi?
– Chiều nay, đi ban đêm cho mát. Đây tới tết còn có tuần lễ chứ mấy. Cúng kiến có mẹ con lo rồi đi sớm chút, chơi lâu chút.
– Vậy con đi mua chút đồ, chiều con về đi với cha luôn.
– Này không ăn cơm sao?
– Con sẽ ăn sau. – Nói rồi nó lại chạy mất, quên luôn cả việc kiếm đồ bỏ bụng.
Đùng một cái, tự dưng tới sáng mai nó sẽ gặp Hoàng, chắc chắn là cái thiệp tết sẽ đến sau nó. Sớm biết vậy khoan gởi, đem về luôn cho gọn, nhưng đằng nào nó cũng gửi rồi. Không thể đi về tay không với người ta, nó nảy ra ý định đi mua quà tết cho Hoàng.
Vừa dạo lòng vòng vừa nghĩ xem Hoàng sẽ thích cái gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì hình như Hoàng chẳng có gì, tính ra thì cái gì cũng cần.
Hoàng mặc bộ đồ cũ mèm, tết này nó có áo mới không ta. Mua bánh tết, chắc mẹ đã chuẩn bị rồi. Mua đĩa nhạc mới, quên dưới đó không có điện, máy game, máy điện tử hay điện thoại…v…v sao cái gì cũng dính tới điện. Cuối cùng Thanh quyết định mua một bộ quần áo mới, nghĩ tới nghĩ lui nó chọn cái quần jeans màu xanh biển và chiếc áo sơ mi ngắn tay. “mặc cái này chắc hợp” không quên thêm một ít đồ ăn vặt mà nó thích.
Buổi chiều Thanh hớn hở theo cha nó về quê, chất một đống linh tinh lớp đồ của nó lớp đồ của mẹ chuẩn bị cho ông nội nó ăn tết, lớp quà để cha nó mang tết những người hàng xóm. Ngồi trong xe nó cứ tưởng tượng cái mặt Hoàng sẽ ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy nó lù lù xuất hiện cuối cùng nó ngủ quên luôn lúc nào chẳng biết. Đến khi cha nó gọi dậy thì đâu cũng nữa đêm rồi. Ngó ra đường vắng tanh vắng ngắt. Người ở quê không giống thành phố rộn ràng thâu đêm, vì phải ra đồng sớm tám giờ tối đã đi ngủ hết.
Thanh bước xuống xe vươn vai:
– Bây giờ vô nhà làm sao cha, không lẽ lội bộ vô.
– Biết vậy thì nhanh giúp cha mang đồ vô, còn đứng đó lười biếng.
– Trời! – Thanh lập tức tỉnh táo ngay khi nghe cha cậu bảo phải mang cái đống đồ đó lội bộ suốt con đường đất hun hút này để vào nhà. – Cha không lộn chứ, không báo ông nội mang xe ra đón sao?
– Cha có biết con cũng đi theo đâu, cha tính một mình lội bộ từ từ cũng tới, dù gì con đường này cha cũng đi từ nhỏ tới lớn. Đi riết thấy cũng không xa lắm. Thôi nhanh lên đứng hoài cũng chẳng tiến được thước nào.
– Biết vậy không thèm đi. – Thanh càu nhàu, bước tới cốp xe vác vài thứ cha cậu đưa cho lên vai.
– Đi nhanh đi, vô tới nhà rồi thì mang xe ra lấy đồ vô. Không phải đi nhiều lần đâu.
– Một lần cũng đủ chết. – Nó vẫn tiếp tục làu bàu.
Lếch thếch theo sau cha cậu mãi cuối cùng cũng vô được tới sân, chó bắt đầu sủa inh ỏi cả lên. Thanh thấy trong nhà ông một ánh đèn leo lét được thắp lên, tiếng cửa đẩy ra cót két vang rõ trong đêm vắng.
– Trời, sao đi gì mà khuya dữ? – Ông nội vội đỡ mấy thứ thằng cháu đích tôn đang mang trên vai lo lắng hỏi. – Nặng không con?
Thực ra thì ban đầu không nặng lắm nhưng càng đi càng nặng, bây giờ nó thì sắp hết hơi rồi.
– Còn gì ngoài đó không để ông mang xe ra chở vào, con vô nhà uống nước đi.
Thanh nhanh chóng chạy đi tìm nước uống, nó lết hết nổi rồi mặc cho cha nó với ông nội mang xe đạp ra tải đồ còn lại vào. Đứng chống nạnh sau bếp vừa uống nước vừa nhìn qua cửa sổ, nhà bên kia tối om om chẳng thấy nổi đâu nhà đâu cây cối…..
– “ Cái tên chết tiệt kia, chó sủa inh ỏi vậy mà cũng không ra đón nó. Để coi mai nó xử thế nào. Bỏ công nó lặn lội về thăm”
– A…a…a.a….a..au…au…á…(đau quá)
Hai gò má Hoàng bị nó ngắt sắp rớt ra luôn rồi mới chịu buông. Hoàng xoa lấy xoa để hai bên má đã đỏ ửng còn lưu lại mấy dấu ngón tay.
– Cậu…bộ con nít sao mà nhéo đau dữ vậy, đau quá đi…..
Nhìn bộ dạng còn đang suýt xoa của Hoàng nó khoái lắm, nhăn nhở làm kẻ đi hỏi tội.
– Cậu có biết lội từ ngoài đường vô đây bao xa không hả, không ra chở tui vô…còn nằm thẳng cẳng ngủ tới sáng…bữa nay phải ngắt cho cái mặt câu sưng ba ngày mới thôi.
Chưa kịp đưa tay “nựng” tiếp, Hoàng đã dang xa nó cả thước.
– Sao đổ tội cho tui, ai biết cậu về đâu chứ, lần trước không phải cậu viết thư bảo tết này đi chơi đâu đó với bạn học mới sao.
– Dù cho là thế thì đêm qua chó sủa um sùm như vậy cậu cũng không thèm ra xem là sao. Đừng nói là chó sủa không nghe nha.
– Nghe…nghe thì có nghe…
– Nghe sao không ra? – Nó toang toác cái miệng chất vấn.
– Ông nội tui nói chắc ba của cậu về tới thôi, không cần ra xem. Đâu biết cậu cũng về.
– Không ngụy biện, không đón tui là lỗi của cậu.
– Gì kỳ vậy?
– Không nhận lỗi? Được, công tui mang quà từ thành phố về cho cậu…hừ…không cho nữa.
– Hừ, tui mười tám tuổi rồi nha, không phải con nít mười tuổi ham quà của cậu đâu, không có lỗi là không có lỗi.
Hoàng nói mạnh nhưng quả thực nó cũng háo hức muốn xem Thanh mang cái gì từ thành phố về cho nó. Hay nhận lỗi đại cho rồi đàng nào Thanh cũng đang ngang như cua, bắt nó nhận cái lỗi vô duyên. Nhưng Thanh cũng nhượng bộ.
– Lần này thôi nha, lần sau mà không chịu mang xe ra chở tui thì tui sẽ cho cái mặt cậu thành hai trái đào.
– Được, được… nhưng với điều kiện cậu phải báo trước à nha. Không lẽ ngày nào cũng bắt tui ra đường ngồi chờ thì còn làm ăn gì nữa. Mà nè, mang quà cho tui thiệt hả?
– Ai mới nói không phải con nít không cần quà. Tui mang nhiều lắm nhưng có người nói không thèm mà. Không cho nữa!
– Không…không thì thôi.
Nói rồi Hoàng bỏ vô nhà sau mất tiêu, Thanh thoáng ngẩn ra một cái thì vội chạy theo.
– Này, sao đang nói chuyện lại bỏ đi vậy?
Hoàng lấy cái cuốc vác lên vai, giắt thêm cái liềm với cái ky đất, chụp thêm cái nón lá thản nhiên nhìn cái mặt vội vã của Thanh bảo.
– Tui ra ruộng, bị cậu làm trễ giờ rồi. Một lát nắng lên cũng làm không xong việc.
– Này không ở chơi với tui vậy tui làm gì bây giờ?
– Không phải đêm qua cậu thức khuya sao, vậy về ngủ đi, chừng nào về tui qua kêu cậu.
– Chắc không?
– Hỏi lãng nhách.
Hoàng đi khuất mấy hàng cây rồi Thanh còn đứng đó nhìn theo thắc mắc. Bộ Hoàng không thích gặp nó sao cà, nó cứ nghĩ Hoàng phải mừng hơn như thế mới đúng chứ. Nó đi cả đêm qua, mới 5 giờ sáng đã lò dò chạy qua tìm Hoàng, nó cũng sợ Hoàng không biết nó về sẽ đi đồng sớm nó không gặp được. Cứ nghĩ gặp rồi sẽ giống lần trước Hoàng không đi làm mà hai đứa cùng nhau đi chơi, và nó cũng nhớ tới nụ hôn mà nó đã không ít lần tự hồi tưởng lại. Ai dè Hoàng tỉnh queo đi làm chẳng có tí nào là lưu luyến không muốn xa. Không lẽ có mình nó nghĩ tới mấy chuyện hơn tình bạn sao ta, trong thư gửi cho nó Hoàng đâu có như vậy.