Tôi Về Với Cậu

Chương 27

Chương Cuối
Và rồi Thanh dự cảm không sai, ông Hai nằm xuống thì không dậy nổi nữa, ông không bệnh nặng, cứ rề rề. Đi bác sỹ thì cũng chỉ là bệnh già, không thể làm gì hơn ngoài uống chút thuốc bổ, rồi nằm nghỉ. Nhưng rồi hai tháng sau đúng ngày mãn tang ông Năm, ông Hai lại ra đi, ra đi một cách nhẹ nhàng, ra đi trong giấc ngủ.

Một ngôi mộ mới lại lập nên, ranh giới chia đôi hai nhà chính thức xóa bỏ. Hai ngôi mộ nằm cạnh nhau không phân chia nhà bên này và nhà bên kia. Hoàng cuốc những cuốc đất cuối cùng lấp đường mương ngăn ranh giới hai nhà, giờ đây hai nhà đã trở thành một. Mẹ Thanh và Thanh lần lượt thắp những nén nhang cho người đã khuất.

- Ông nội con ra đi trong mãn nguyện, tụi con cũng đừng buồn. Ông nội cũng già rồi, ở lại trên cõi đời này cô đơn một mình thì buồn lắm.

- Giờ con mới biết ông nội tính từng ngày tới ngày mãn tang ông Năm, vậy mà cứ tưởng ông nội không để ý tới ngày tháng chứ.

- Ba! Giờ thì tất cả mọi người đều đã được hạnh phúc. Con cũng có người trong lòng chưa kịp nói với ba. Thôi thì ba ra đi phù hộ cho con, phù hộ tụi nhỏ an bình. – Mẹ Thanh thắp nhang thành tâm khấn trước mộ cha chồng.

- Mọi người đều ở đây để chúng ta chăm sóc, chỉ có mộ ba mẹ tui thì không. – Hoàng than thở, cậu tuy không nhớ rõ cha mẹ nhưng cũng đủ hiểu biết để mong mỏi rằng họ có thể mồ yên mả đẹp để cậu phụng thờ.

- Hoàng này, tuy không có xác nhưng cậu hãy lập mộ, lập bàn thờ cho cha mẹ cậu đi.

- Nhưng, không lẽ làm mộ giả?

- Hai đứa vô nhà đi, mẹ có thứ này cho tụi con. – Mẹ Thanh nghe vậy bà liền nghĩ tới một thứ đã được thấy thời gian trước, lúc dọn dẹp nhà cửa.

Mẹ Thanh đi trước, Thanh và Hoàng nhìn nhau rồi vội vàng theo vào. Mẹ Thanh mang ra một chiếc hộp thiếc, chiếc hộp ban đầu vốn để đựng bánh. Bà nhìn Hoàng rồi đưa hộp cho cậu.

Hoàng cảm thấy khó hiểu lại nhìn Thanh, Thanh nhìn mẹ rồi lấy cái hộp trên tay Hoàng mở ra. Tiếng nắp hộp vang một tiếng, rồi từ trong hộp bung ra một lớp vải màu hồng, một lớp vải màu trắng.

Hoàng cầm từng cái lên, đó là hai chiếc áo, chiếc áo dài hồng, và chiếc sơ mi trắng. Hoàng nhìn hai chiếc áo rồi nhìn mẹ Thanh.

- Là áo cưới của ba mẹ con đó. Có lần mẹ dọn dẹp tủ thờ thấy cái hộp này cũng thắc mắc hỏi ông nội thằng Thanh. Ông nội nói đó là áo cưới của ba mẹ con, lúc đi làm ăn xa để lại nhà. Sau khi ba mẹ con gặp tai nạn mất ông nội định dùng nó lập mộ nhưng ông Năm không chịu, cuối cùng ông nội con cất giữ tới giờ. Nếu hai đứa muốn lập mộ thì mẹ nghĩ dùng nó thay cho người, để ba mẹ con có nơi đi về, có bàn thờ cho ấm linh hồn. Đồ này ba thằng Thanh muốn có lắm nhưng không được!

Bà cảm thán một câu bâng quơ rồi giao cái hộp thiếc cho hai thằng con trai. Thanh với Hoàng ngồi nhìn hai chiếc áo còn mới tinh nhưng đã ẩm mùi mốc. Áo cưới, chiếc áo mang không biết là niềm vui hay nỗi buồn. Hoàng ngồi nhìn một lát rồi cậu gấp hai chiếc áo lại, trả về chỗ cũ.

- Để tới tháng chạp, dãy mã ông bà, có thể động mồ động mã tui sẽ lập mộ lập bàn thờ cho ba mẹ. Bây giờ thì cất trước đi, cậu thấy được không?

- Ừ! Để cuối năm làm luôn. Mình làm lại cái bàn thờ lớn để thờ hai ông bà nội, hai ba với mẹ. - Thanh khoát vai Hoàng ôm vào lòng mình.

- Ừa, được đó. – Hoàng cũng thoãi mái dựa vào Thanh, một chút âu yếm ngọt ngào.

- Đợi hết tang ông nội mình có thể xây lại nhà, sẽ không còn là hai nhà nữa. Chỉ còn lại một nhà thôi, cậu thích không?

- Thích!



Cuối năm đó, hai ngôi mộ mới lại mọc lên, Thanh và Hoàng để cho ba Hoàng nằm cạnh ba Thanh để một chút cảm tình của người đã khuất thêm trọn vẹn, mẹ của Hoàng đặt nằm cạnh cha cậu.

Mẹ Thanh bà lại một lần tìm lại hạnh phúc đích thực của mình, cùng lập gia đình mới, vui vầy tuổi già với ông Minh. Hai cậu lại có một người cha dượng hiền hòa thân thiện, hướng dẫn giúp đỡ hai cậu không ít trong công việc buôn bán.

Ba năm sau mãn tang ông Hai, Hoàng và Thanh như mong ước phá bỏ hai gian nhà cũ, ở giữa khoảnh đất của hai nhà dựng lên một ngôi nhà ngói ba gian rộng rãi, thoáng mát sạch sẽ. Gốc mai già bên mương nằm trên đường ranh giới hai nhà, trước đây là nơi hẹn hò của hai người cha, nơi định ước của hai người ông giờ trở thành một khu vườn nhỏ, bên gốc mai đặt một bộ bàn đá để hóng mát uống trà. Chiều chiều sau khi làm xong mọi việc Thanh và Hoàng lại ngồi bên bàn đá cùng hóng gió, cùng hưởng những giờ phút hạnh phúc ngọt ngào cùng nhau. Những cây mai con ngày trước Hoàng trồng cũng đã cao lớn xòe tán um tùm, mỗi độ xuân về hoa nở vàng rực cả vườn tược nhà cửa. Bước vào cứ như lạc giữa rừng mai, niềm mong nhớ đã nở hoa hạnh phúc.



Ngày hôm nay, ngày cuối cùng làm việc trước khi nghỉ tết. Thanh cùng Hoàng đang tranh thủ dọn dẹp để đóng cửa vựa gạo về nghỉ tết. Ngoài dự đoán một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước vựa gạo. Hoàng nhìn thấy trước liền gọi Thanh.

- Thanh, giờ này ai tới vậy kìa, sao lại đi xe hơi? – Hoàng thắc mắc không sai, nếu là khách tới lấy hàng thường phải đi xe tải. Xe hơi? Họ không quen ai có xe hơi. Mẹ cũng không có xe hơi, mỗi lần về cùng dượng cũng đi trên xe tải của dượng. Chắc là có người muốn hỏi đường.

Thanh cũng ngừng tay, chau mày nhìn ra xe. Cậu cố nghĩ coi cậu có quen ai có khả năng đi xe hơi không. Cũng có khả năng là mẹ với dượng mới mua xe lắm, muốn làm hai thằng con ngạc nhiên nên không nói trước.

Xe dừng cũng đã năm phút nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Hoàng im lặng chống cây chổi chà đứng nhìn chờ đợi. Thanh thì tiến ra vài bước cố nhìn vào cửa kiếng đen thui của xe hơi xem có nhìn được ai quen biết bên trong không. Cậu chẳng nhìn thấy gì.

Cuối cùng thì cửa xe cũng mở, anh tài xế bước ra, rồi đến phía sau trịnh trọng mở cửa. Thanh nghĩ thầm trong bụng: “Chà đại gia nào mà tài xế phải xuống mở cửa xe nữa ta, cung kính như vậy.”

Cửa mở một người đàn ông mặc một chiếc sơ mi đen, mắt đeo kính đen, khuôn mặt đăm đăm khó chịu – Theo đánh giá của Thanh – bước ra. Người này cậu không quen, Thanh chắc chắn. Người đàn ông bước ra hình như hướng nhìn Thanh một cái, rồi nhìn sang Hoàng giờ đang cầm chổi tới đứng bên cạnh Thanh. Anh ta để mặc cho tài xế đóng cửa, còn mình tự đi vòng qua bên kia xe, cẩn thận mở cửa xe.

- Bên này mới chính thức là nhân vật lớn. – Thanh nói với Hoàng đang ghé lên vai mình tròn mắt nhìn một màn cầu kỳ trước mặt. – Mở cửa xuống đại cái cho nhanh, người này chờ người kia mở cửa, phí thời gian.

- Ờ…ờ - Hoàng cũng chẳng hiều lắm cái “tầm quan trọng” của việc mở cửa và chờ người mở cửa này nên chỉ ậm ừ qua loa.

Không lâu, người “quan trong” đã bước ra, lần này Thanh không khỏi chau mày. Người này hình như cậu quen. Suy nghĩ, suy nghĩ…không thể nào…Đường Quân! Thanh vội bước tới không để ý Hoàng nhận thấy thái độ cậu trở nên kỳ lạ cũng lo lắng đi sát ngoài sau.

- Chào cậu! Lâu không gặp. – Nhìn thấy Thanh Đường Quân lên tiếng trước, bước lên vài bước đưa tay định bắt tay cậu, miệng toe toét cười.

- Đường Quân! Không ngờ gặp cậu ở đây nha. – Thanh vui quá quên bén một vần đề vô cùng quan trọng, vô cùng quan trọng.

Hoàng dường như nhớ mang máng người này là ai, cậu trợn mắt tức giận, nhìn hai người đang xáp lại gần nhau. Họ lại nói thứ tiếng cậu nghe không hiểu nên cậu càng tức.

Thanh định bắt tay, ôm vai hoặc có thể ôm chầm chúc mừng gặp lại bạn cũ cũng được, nhưng cậu bắt gặp ngay đôi chân mày chau sắp dính lại với nhau của người đàn ông đứng phía sau Đường Quân cậu đâm sựng lại. Cậu chợt có linh tính người đàn ông mở cửa cho Đường Quân không phải lính láp hay cấp dưới gì của Đường Quân mà chính là người đàn ông của bạn cậu, người báo hại cậu tán gia bại sản. Thanh vội vả dừng lại, tay đưa ra phía trước cũng rụt lại, nguy hiểm, nguy hiểm. Cậu chỉ còn có cái vựa gạo này thôi.

Đường Quân cũng chợt dừng lại rút tay về, cậu không nhìn thấy cặp chân mày chau lại phía sau mà nhìn thấy khuôn mặt không vui phía trước, mắt trừng trừng nhìn cậu, không áp bức nguy hiểm như người đàn ông của cậu nhưng mức độ lo lắng rầu rĩ đủ làm cậu rụt tay lại…không nên…không nên. Cả hai cùng rụt lại nhìn nhau hiểu ý, gật đầu chào nhau.

- Chúng tôi lợi dụng kỳ nghĩ cuối năm qua thăm các cậu. – Đường Quân chỉ người đàn ông đứng sau mình nói. – Đây là Nhất Thiên, người yêu của mình. Thiên, đây là Thanh. Anh biết rồi đó.

- Chào anh! – Thanh không muốn lắm nhưng lịch sự phải đưa tay chào.

Nhất Thiên cũng bắt tay chào cậu, Thanh lại kéo Hoàng giới thiệu với Nhất Thiên và Đường Quân.

- Hoàng! Người yêu của mình. – Cậu cũng nói với Hoàng cho Hoàng khỏi lo lắng, cậu cũng thấy Hoàng đã nhận ra Đường Quân là ai. - Hoàng đây là Đường Quân bạn học của tui, đây là Nhất Thiên người yêu của Đường Quân.

Hoàng lại chào Đường Quân và Nhất Thiên, mặt mày cũng vui vẻ hơn. Thanh cũng nhận thấy Nhất Thiên chân mày đã giãn ra, chào Hoàng rất thân thiện.

- Vào trong này ngồi đi, sẽ hơi nóng, ở đây không có máy lạnh đâu. – Thanh mời Nhất Thiên và Đường Quân vào, không thể đứng mãi ngoài cửa nói chuyện.

- Không sao. – Đường Quân cười cùng Nhất Thiên vào trong.

Khi ai ngồi chỗ nấy, Thanh mới tò mò hỏi.

- Sao cậu tìm được tôi hay vậy?

- Nhất Thiên thuê người tìm cậu, tìm ba tháng nay mới ra chổ này. Đây là nhà của bạn cậu hả?

- Ừ, đây là quê cậu ấy. Sau chuyện xưởng may đổ bể tôi về đây lập nghiệp. Bây giờ chúng tôi sống với nhau.

- Chúc mừng. Thật ra thì tôi sang tìm cậu có chút chuyện. Nhất Thiên anh nói đi. – Đường Quân nhìn Nhất Thiên, muốn anh nói chuyện.

- Tôi không cảm thấy mình có lỗi. Nhưng chuyện tài sản của cậu Đường Quân nói là do tôi hiểu lầm, tôi sẽ đền lại. – Nhất Thiên nói, giọng trầm trầm nghiêm nghị toàn thân tỏa ra khí thế át người làm Thanh cảm thấy anh ta quả nhiên không phải là một kẻ tầm thường, mà tầm thường sao được kẻ có thể khống chế cả mấy xí nghiệp của gia đình Đường Quân bắt Đường Quân phải thõa hiệp kia mà.

- Tôi không cần anh đền gì đâu, tuy hậu quả không nghiêm trọng đến nỗi không thể cứu vãn nhưng đó vẫn là lỗi của tôi và Đường Quân. Những thứ mất đi coi như tôi hối lỗi, cũng không tiếc nuối. Bây giờ chúng tôi sống rất ổn định, không cần bày vẻ làm gì nữa.

- Thôi được, nếu cậu nói vậy thì thôi. Tôi thì luôn áy náy đã làm cậu phá sản nên rất muốn bù lại. Giờ cậu ổn tôi cũng an tâm. Chúng ta vẫn là bạn bè như trước.

- Anh của cậu có đồng ý không thế. – Thanh liếc nhìn Nhất Thiên nhưng lại hỏi Đường Quân.

- Tôi có chút quá đáng với Đường Quân, nhưng mọi chuyện cũng đã được Đường Quân bỏ qua, bạn của Đường Quân là bạn của tôi. – Nhất Thiên rành rọt trả lời không hề e ngại.

- Vậy là bây giờ cậu hạnh phúc lắm rồi ha! – Thanh chọc ghẹo.

- Cũng như cậu thôi. – Đường Quân cũng không tha. – Tuy ngôn ngữ không thông nhưng tôi cũng muốn làm bạn với Hoàng cậu nói giúp tôi đi.

Đường Quân thân thiện nhìn Hoàng nảy giờ vẫn yên lặng ngồi một bên chăm chú quan sát thái độ nói chuyện của mọi người. Nhìn thấy Đường Quân hình như muốn nói gì đó với cậu, Hoàng nhìn Thanh chờ Thanh “phiên dịch”.

- Đường Quân muốn kết bạn với cậu, cậu bắt tay là đồng ý đó. Chịu không?

- Được!

Hoàng vui vẻ đồng ý, rồi chìa tay cho Đường Quân. Đường Quân vui vẻ bắt tay cậu miệng nói “Rất vui làm bạn với cậu”, dĩ nhiên được Thanh phiên dịch lại. Đường Quân vừa rút tay về thì Nhất Thiên cũng chìa tay mình hướng về Hoàng.

- Tôi cũng vậy!

Hoàng sau một giây không kịp phản ứng cũng mỉm cười bắt tay kết bạn với anh ta.

Nhất Thiên và Đường Quân sau một buổi tối nói chuyện với Thanh và Hoàng đã trở lại thành phố để đón chuyến bay quay về nhà đón năm mới. Họ để lại địa chỉ để liên lạc với nhau. Hoàng và Thanh đóng cửa vựa gạo về nhà chuẩn bị đón tết, mừng một năm bình yên và hạnh phúc, cùng nhiều năm nữa vẫn bình yên và hạnh phúc.

Hết