Chương 14
Nói rồi ông Năm bỏ đi. Thanh đứng im không nhúc nhích, cậu không biết phải làm gì bây giờ. Không gặp được Hoàng nói rõ ràng lỡ Hoàng quên cậu thật thì làm sao. Hoàng khờ lắm không nói rõ ràng huỵch toẹt ra thì không chịu hiểu. Giờ lại thêm ông Năm cản trở cậu làm sao đây.- Ông nội, con làm sao bây giờ. Con, con… - Thanh quay ra cầu cứu ông nội.
- Con không thích nó nữa thì thôi, sao lại gửi tấm hình cho nó làm gì. Con biết làm như thế tàn nhẫn lắm không. – Ông Hai dịu giọng, ông cũng chẳng thiết làm hùng làm hổ với thằng cháu sau khi nó mới bị ông nội thằng Tí làm một trận xanh mặt xanh mày.
- Nó mỗi ngày nhìn hình rồi cứ thất tha thất thểu, khổ cái thằng nhỏ không biết tại sao lại như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nó ốm đi nhiều, nó hỏi ông mấy thứ con viết trong thư mà nó không hiểu, mấy thứ mà hồi nãy ông Năm nói với con đó…
- Rồi ông nội nói với Hoàng là con chê cậu ấy. Con không có… - Thanh tiếp tục thanh minh.
- Ông không nói, là ông Năm nói với nó. Nhưng Thanh à, ông đọc vào ông cũng nghĩ như ông Năm thôi. Con nghĩ sao mà con lại viết những điều như thế? Vậy mà còn nói là không chê nó.
- Con chỉ định giải thích một chút cho Hoàng hiểu vì sao con…vì sao con…
- Bỏ nó. – Ông Năm thêm hai chữ cuối cho Thanh đỡ phải ấp a ấp úng nói không nên lời.
- Ông nội đừng nói như vậy nữa. Con ân hận lắm rồi, con chỉ nhất thời ham mê mới mẻ.
- Nhất thời gì mà cả năm nay mày không tin không tức như thế sao gọi là nhất thời. Hay bị người ta bỏ rồi mới chạy về đây?
- Ông nội…
- Thằng nhỏ trong ảnh bảnh thiệt, quần áo đẹp, trên người đeo đồ mắc tiền làm thằng Tí cứ bảo nó làm sao mà bằng người ta được.
- …
- Con à, con chỉ cần nói con sẽ chia tay với nó thôi, cũng đâu cần… - ông Hai lại tiếp tục thở dài, ông thiệt không biết nói sao nữa.
- Con không cố ý, con không phải gửi hình để so sánh nọ kia đâu. Vì Hoàng viết thư cho con hỏi tới hỏi lui nên con nghĩ cậu ấy không hiểu nên con mới gửi hình cho cậu ấy dễ hiểu. Con không phải gửi hình để hành hạ cậu ấy như vậy. Con chỉ muốn nói rõ là con đã có người khác thôi.
- Thôi, cố ý hay không thì chuyện cũng đã rồi. Con về đây làm gì, thằng Tí nó lại viết thư hỏi cái gì nửa hả? – Ý ông Hai đầy mỉa mai thằng cháu, không đánh nó là may lắm rồi đó. Nó hại ông bị người ta hăm trở mặt.
- Con về tìm Hoàng để xin lỗi.
- Xin lỗi chuyện gì? xin lỗi vì đã thích người khác sao? Con à, chuyện này thằng Tí cũng đã chấp nhận rồi, con gặp nó nói thêm gì cũng chỉ làm khó nó thôi. Con nghĩ mình có nên làm như thế không?
- Không, nhưng không phải như vậy. Con về xin Hoàng tha lỗi cho con, nếu Hoàng không muốn con sẽ không đi nữa. Con sẽ chia tay với người kia con…
- Thôi, ông cũng không dám tin con nữa huống chi là ông Năm với thằng Tí. Mà con cũng thấy đó, ông Năm ổng nhất quyết không cho con gặp nó, ông bảo chứng cho con một lần nhưng thất bại ê chề rồi ông cũng không còn uy tín gì mà bảo chứng cho con nữa đâu.
- Ông nội, Hoàng gửi cho con bức thư trắng không viết một chữ. Con nghe mọi thứ đều trở nên vô nghĩa nếu cậu ấy không nói thương con nữa… Con biết con sai rồi, ông nội giúp con một lần đi. Con đã lập tức bay từ Úc về đây, xin phép trường học cũng chưa xin nữa… ông à…
- Ba mẹ con biết không?
- Không, con có về nhà nhưng không nói cho ba mẹ biết con về làm gì.
- Nếu có lúc than thở như bây giờ sao hồi đó làm bậy làm gì.
- Con biết mình sai rồi, con nhất thời ham mê cái mới. Nhất thời nghĩ rằng mình thích người khác. Giờ Hoàng bỏ con con mới biết mình vẫn thương cậu ấy, con không muốn bị bỏ, ai bỏ cũng được Hoàng không được bỏ con.
- Thế mày bỏ nó thì được chắc. Nói chuyện nhăng nhít như con nít, con bây giờ biết bao nhiêu tuổi rồi không?
- Cho nên con mới vội vàng chạy về đây hy vọng…
- Không hy vọng gì đâu. Nó hy vọng nhiều như vậy mà con không chút thương tiếc. Mày biết thằng Tí nó vì sao muốn đi học bổ túc tiếp không? Nó nói nó không muốn bị người ta khi dễ hoài. Nó tuy chậm hiểu nhưng sẽ cố gắng, nó sẽ không thể như con học đại học, đi du học nhưng có thể tốt nghiệp cấp hai, trời thương thì tốt nghiệp được cấp ba, mai này có thể ra ngoài đi làm không để ông nội nó lo lắng. Con làm cho nó từ một đứa luôn vui tươi biết tới thế nào là mặt trái của cuộc sống, con cũng giỏi quá rồi còn gì.
- Ông nội, ông giúp con đi mà. Con năn nỉ ông lần này thôi con không dám làm bậy nữa đâu. Con sẽ không bao giờ làm Hoàng buồn nữa đâu, con…
- Con không nên hứng lên làm bừa nữa…mà…mà con xin ông có ích gì. – Ông Hai thở dài thườn thượt, ông cũng chẳng biết làm sao.
- Con sẽ đi tìm Hoàng, con sẽ không để cho ông Năm thấy con, con phải nói chuyện với Hoàng rõ ràng con mới có thể yên tâm. Con không thể để như thế này đi được. Ông nội, ông chắc Hoàng vẫn còn thích con không?
- Thích, thích con thì chắc chắn còn nhưng…Thanh à, con biết không có những thứ không chỉ chữ “thích” là có thể bỏ qua mọi thứ được, dù cho là thằng Tí khờ khạo đi chăng nữa thì tổn thương vẫn là tổn thương. Nó có thể tha thứ cho con nhưng từ nay con có là bến đỗ vững vàng đầy tin tưởng cho nó không? Hay con chỉ mãi như chiếc thuyền cứ cập bến nhưng luôn hứa hẹn sẽ xuất bến bất cứ lúc nào có khách. Con hiểu không, với con đã là nghi ngờ là không tin tưởng…là thất vọng.
- Con…con hiểu rồi…ông nội.
Thanh thực sự biết mình mất thứ quý giá gì. Không phải chỉ mỗi tình yêu hay người yêu mà đó chính là lòng tin. Cậu đã chính thức đánh mất lòng tin với người mình yêu vĩnh viễn dù có giữ lại được người giữ được tình yêu thì sự tin cậy của Hoàng dành cho cậu đã không còn nữa. Cậu không còn là nơi vững chắc an toàn để Hoàng có thể an tâm nương tựa đặt trọn lòng tin vào như cậu hằng mong ước. Cậu đã trở thành nơi tiềm ẩn sẽ gây đau khổ cho Hoàng bất cứ lúc nào.
- Còn nữa, con nên quay về tiếp tục học hành cho xong đi. Ông Năm cao máu, dễ lên tăng xông. Ông ấy đang giận con, con mà cứ nhất định đi tìm thằng Tí chẳng may ông ấy biết được…lỡ ông ấy có bề gì con gánh nổi trách nhiệm này không. Thằng Tí còn có mỗi mình ông Năm là nơi nương tựa, không phải nói xui nhưng vạn nhất xảy ra điều tồi tệ nhất…con làm sao nhìn mặt thằng Tí.
- Con sẽ không để ông Năm biết… - Thanh chống chế.
- Thằng Tí khờ khạo không biết gian trá thì con giấu được chứ nó có giấu được không. Con lập tức về đi.
- Ông Năm nếu thương Hoàng thì chắc chắn sẽ cho con cơ hội mà ông nội. Chỉ cần con thành thật nhận lỗi với ông Năm thì ông Năm sẽ không làm lớn chuyện này đâu, Hoàng vẫn thích con thì ông Năm sao nỡ làm Hoàng buồn, sẽ không có mấy chuyện xấu như ông nội lo đâu. Con ra ruộng kiếm Hoàng đây, không sao đâu.
- Thanh, mày…mày không biết chuyện nó…trời ơi là trời. Chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Con nghĩ sao mà ông già như ông với ông Năm còn xen vô chuyện yêu đương của tụi bây chứ. Cái gì cũng có nguyên do hết, mày đừng có làm ẩu rồi ân hận không kịp nghe con.
- Ông nội à, chuyện đâu có gì mà ông nội làm như chết người không bằng. Chuyện giận hờn yêu đương xảy ra hằng ngày mà ông nội. Vợ chồng ly dị còn tái hợp được huống chi con với Hoàng chỉ là…chỉ là phạm lỗi…phạm chút lỗi nhỏ…nhỏ thôi mà. Còn cứu vãn được mà.
- Nhỏ cái đầu mày. Thôi được, lỡ rồi thì…thì ông cho mày hay. Phải chi chuyện tui bay giận hờn hợp tan gì đó thì chẳng ai can thiệp làm gì nhưng đằng này. – Ông Hai lại liên tục thở dài.
- Ông nội nói nhanh đi con muốn đi gặp Hoàng…
- Ngồi xuống, nghe cho xong rồi mới… mới cuốn gói về, không gặp ai hết.
- Kỳ vậy nội. Con không nghe.
- Ngồi xuống, không ông đánh gãy chân mày trước khi ông Năm làm.
- …
Thanh buộc phải ngồi xuống, mặt cậu quạu đeo. Cậu ba chân bốn cẳng phóng từ bên Úc về đây đâu phải để nghe chuyện xưa xong rồi phải cuốn gói. Ông Hai thấy thằng cháu nội như ngồi trên ổ kiến lửa không còn chút kiên nhẫn, ông vào thẳng vấn đề luôn.
- Mày biết ba thằng Tí chết mất xác xứ người, cái mộ cũng không có làm?
- Dạ.
- Ngoài chuyện ba nó muốn kiếm tiền đưa thằng Tí đi trị bệnh còn có nguyên nhân khác…
- … - Thanh chống cằm tỏ vẻ chưa có gì là nghiêm trọng tới mức không cho cậu gặp Hoàng lúc này.
- Là tại thằng cha mày đó.- Ông Hai tỏ vẻ giận dỗi.
- Ba con? – Lần này thì Thanh thực sự nghe có mùi không ổn rồi.
- Hồi đó nhà mình với nhà thằng Tí không phải ở chỗ này, vốn ở trên đường gần làng xóm hơn…nhưng có vài lý do nên ông nội với ông Năm bên đó chuyển nhà vô trong này, hai nhà vô đây cũng không có mấy ai ở gần nên quyết định cất nhà gần nhau để hàng xom tối lửa tắt đèn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sau này ba thằng Tí với ba mày lớn thì…thì…ừ thì giống như mày với thằng Tí bây giờ vậy.
- …
Thanh lần này thực sự ngạc nhiên há hốc mồm, không thể tin được. Hèn gì ba cậu cứ nhìn cậu một cách kỳ lạ, cứ làm như ông biết cái gì đó nhưng lại cứ như không biết.
- Tụi nó thích nhau hai nhà đều biết. Tới khi bà nội mày với bà Năm lần lượt mất thì ba mày quyết định lên thành phố làm. Hồi bà nội mày còn sống ba mày đã muốn đi nhưng bà nội mày không cho. Tới hồi bà nội mày mất ba Thằng Tí cũng ủng hộ chuyện ba mày đi làm xa, haizzz! bị tụi nó thuyết phục quá nên ông nội mới đồng ý. Ai ngờ, ba mày một đi rồi thì… - Ông Hai dừng lại thở dài thườn thượt. Ông còn nhớ rõ cái ngày thằng con trai ông về nói rằng muốn lấy con gái thành phố, điều đầu tiên ông nghĩ tới là “thằng Hùng làm sao đây”.
- Ba con đi rồi thì sao, ông nội làm con hồi hộp quá đi.
- Thì làm sao có mày thì mày tự biết ba mày làm sao. – Ông Hai không thèm nhìn thằng cháu nội bị ngu đột xuất. Ông tự rót ly trà từ từ nhấp như nhấp cái vị đắng của những cuộc tình không được chúc phúc dây dưa từ thế hệ này qua thế hệ khác.
- Làm sao…có con… Nghĩa là ba con chia tay ba Hoàng rồi cưới mẹ con?
- Phải, chứ không làm sao có mày ngồi đây giờ này. Ba mày cưới má mày năm trước thì năm sau ông Năm đi nhờ mai mối hỏi vợ cho ba thằng Tí, sau một năm nữa thì thằng Tí ra đời rồi mấy tháng sau thì mày cũng được sinh ra. – Ông Năm bắc chéo chân trên chiếc ghế đẩu xoa xoa mấy cọng râu lún phún nhớ về chuyện của hơn hai chục năm trước.
- Dù là vậy thì mọi chuyện cũng yên ổn rồi, tại sao lại liên quan gì tới chuyện chết chóc. – Than thực sự không hiểu. Cậu biết chuyện tình yêu dang dở là chuyện đáng buồn nhưng nó luôn nhan nhản khắp nơi. Người ta đến rồi đi với nhau như đi chợ. Yêu chân tình tới với nhau toàn vẹn tình đầu có được mấy người.
- Ba mày lấy vợ rồi không được bao lâu thì giấu không được chuyện nó yêu thích đàn ông không thích đàn bà. Mẹ mày cũng phát hiện nó thích ba thằng Tí nên về đây khóc lóc với ông dữ lắm. Ba mày bỏ bê vợ con không quan tâm. Thực ra nói không quan tâm thì cũng không đúng chỉ là hễ cứ kiếm được thời gian rảnh là lại chạy về đây mang tiếng thăm cha không dành thời gian đó cho vợ. Giấy không gói được lửa, mẹ mày biết nó về đây thăm người yêu nên khóc lóc vật vã lắm. Ông cũng không làm được gì, cuối cùng mẹ mày giận lây ông không về đây nữa cũng không cho mày về.
- Nhưng cũng đâu liên quan…
- Từ từ… Ba thằng Tí hồi dẫn má nó đi làm xa thì nói là đi kiếm tiền nhưng chỉ là một phần chứ thật ra là không muốn ba mày cứ chạy về đây mãi rồi gia đình tan vỡ, ông thì không được gặp cháu nội.
- Vậy là tại ba Hoàng đi làm xa để tránh mặt ba con nên mới gặp tai nạn mới chết sao?
- Ừ.
- Nhưng cũng không thể đổ cái chết của ba mẹ Hoàng lên ba con được. Ba con dù mang tội phản bội nhưng chắc chắn ba con cũng không muốn bác ấy chết.
- Phải, không thể trách ai chỉ trách vận rủi đã tới gõ cửa nhà mình. Nhưng ông Năm thì luôn sợ, ông biết con ông đi vì lý do gì nên dù không thể trách ba con nhưng cũng vì mối tình với ba con mà con trai duy nhất của ông ấy mới đi, mới tới cái nơi mà nó đã vĩnh viễn gởi lại xác. Con biết cảm giác đứa con duy nhất chết mà cả xác cũng không thể nhận nó đau đớn chừng nào không?
- …
- Bây giờ ông Năm còn có mỗi mình thằng Tí, mày lại lặp lại y chang cha mày…biểu sao ông Năm không làm lớn chuyện, ông ấy vẫn luôn bị ám ảnh chuyện của ba nó, ông ấy sợ lại mất cả thằng cháu.
- …
- Bây giờ con biết tại sao con cãi lời mà đi gặp thằng Tí ông Năm mà giận có thể dẫn tới những chuyện hối hận không kịp chưa. Ông Năm có chuyện gì con có thể an ổn yêu đương với thằng Tí sao?
- Con đi kiếm Hoàng. Chuyện này không thể đổ lên đầu con được, Hoàng… nhất định con phải năn nỉ được cậu ấy con mới đi.
- Thanh, nói vậy mà không chịu nghe hả. Thanh!!
Nói vậy rồi bất chấp ông nội kêu réo Thanh một mực xăm xăm đội nắng đi ra ruộng kiếm Hoàng.