Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 55: Chúng ta đến nơi này làm cái gì?

Ngọc Chương tựa ở đầu giường đọc sách, nhìn thấy tóc cậu còn ướt thì không khỏi nhíu mày, nói: "Tóc còn không khô, tại sao lại chạy khắp nơi như thế?"

"Papa giúp con sấy tóc?" Hạ Mạt nhét máy sấy tóc vào trong ngực Ngọc Chương.

Ngọc Chương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt sách sang một bên, cầm lấy máy sấy tóc, ôn nhu chải vuốt tóc của cậu! Trong gian phòng yên lặng ấm áp, tiếng máy sấy vang lên dường như cũng không khiến người ta chán ghét nữa.

Hạ Mạt nhắm mắt lại, cảm thụ được ngón tay của Ngọc Chương nhẹ nhàng luồn vào mái tóc của mình, không khỏi nghĩ: May là vẫn còn papa đau cậu, nếu không thì nhân sinh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Papa."

"Ừm."

"Con có chuyện muốn nói với ba."

"Cái gì?"

Hạ Mạt quay đầu nhìn Ngọc Chương, nói: "Xế chiều hôm nay mọi người tiến hành kiểm tra tinh thần lực, ba không muốn biết kết quả khảo nghệm của con sao?"

"Đương nhiên muốn."

Con mắt Hạ Mạt lóe sáng giống như mã não, "Vậy ba đoán xem là bao nhiêu?"

Ngọc Chương véo mặt của cậu, cố ý nói: "Trứng ngỗng."

"Tại sao có thể là 0? lại cho ba một cơ hội nữa."

"50?"

Hạ Mạt không vui, nói: "Ba có nghiêm túc đoán không đấy?"

"Được được được, không đùa con nữa." Ngọc Chương để máy sấy tóc xuống, "Xế chiều hôm nay ba đã nhìn thấy, 110 đúng không?"

"Ba biết? "

"Tin tức đầy trên quang não! Con bây giờ thành người nổi tiếng trong trường rồi."

"Trên quang não có?" Hạ Mạt vội vàng mở ra quang não, chưa đi vào trường học diễn đàn đã nhìn thấy trên màn hình bắn ra một khung hình, mặt trên là số 110 được thiết kế bằng một kiểu chữ trông rất bắt mắt! Trông thấy một đoạn biểu dương kí©ɧ ŧìиɧ mênh mông kia, cậu cảm thấy bất ngờ.

Ngọc Chương trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Mạt Mạt."

"Dạ."

"Con..."

"Papa có chuyện nói thẳng."

"Con là quyết tâm muốn đi theo Randall điện hạ, đúng không?"

"Đương nhiên."

"Con là không phải điện hạ Randall thì không lấy chồng, đúng không?"

"Ây..."

"Ở trước mặt papa, có gì mà ngượng ngùng?"

"Cũng không dự định nhất định phải gả cho Randall, con chỉ là.." Hạ Mạt dừng một chút, trịnh trọng nói: "Con chỉ là muốn trợ giúp hắn, trở thành trợ lực của hắn mà thôi."

"Không cầu hồi báo?"

"Không cầu hồi báo."

Ngọc Chương không nói thêm gì nữa, trong nội tâm lại có ý nghĩ mơ hồ! Đêm đã khuya, ngọn đèn duy nhất trong tòa cao ốc đen thùi bị dập tắt.

Bên mép của bãi đỗ phi thuyền, một bóng đen cao lớn đi tới từ sau ngọn đèn mờ, ngọn đèn hôn ám chiếu nghiêng xuống làm cho ngũ quan lập thể khắc sâu hơn, nhìn kỹ lại, lại là Randall.

Ngày kế tiếp, Hạ Mạt tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở ra quang não… Ôi! Vậy mà đã 9 giờ rồi!

Cậu vội vàng đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài, trong phòng trống rỗng, chỉ có phòng bếp phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ! Đi vào xem thì thấy trong lò vi sóng là một chén cháo thịt nạc.

Trong nội tâm ấm áp không chịu được, cậu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ăn xong bát cháo, rửa mặt xong liền đi xuống cửa hàng dưới tầng, định giúp papa làm một chút chuyện trong khả năng.

Ai biết còn chưa đi tiến tiệm tạp hóa cậu đã bị cảnh tượng chưa từng có trong đấy hù dọa rồi!

Đây đúng là tiệm tạp hóa nhà cậu hay sao? Cái tiệm tạp hóa kia cổng và sân quạnh quẽ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim?

Trước giờ cậu vẫn không biết học sinh của Exxon lại có thể rảnh rỗi như vậy, một buổi sáng sớm liền chạy tới đối diện trường học mua vật dụng hàng ngày?

Cậu đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, chưa đầy một phút đồng hồ, liền có bạn học phát hiện cậu!

"Nè! Cậu, cậu chính là 110! Đúng không?"

"110?" Suy nghĩ một chút, Hạ Mạt Phi nhanh chóng phản ứng lại 110 chính là chỉ cậu, vì vậy cậu gật gật đầu, nói: "Xin hỏi cậu là..."

Lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy bạn họ hét lên một tiếng rõ to: "Này! 110 ở chỗ này! 110 ở chỗ này!"

Trong chớp mắt, toàn bộ học sinh ở trong tiệm tạp hóa đều chạy ra ngoài, vây chặt cậu chật như nêm cối.

Ngọc Chương thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức bình tĩnh mở ra quang não, trực tiếp liên lạc với người nào đó.

"Ngài khỏe chứ, tôi là papa của Hạ Mạt, Hạ Mạt bây giờ bị học sinh ngăn chặn, phiền toái ngài tới dẫn nó đi thôi."

Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc phi thuyền có khắc ký hiệu đội hộ vệ hoàng gia xuất hiện ở trên bãi đất trống cạnh cửa tiệm.

Phi thuyền của đội hộ vệ hoàng gia vừa mới xuất hiện, đám học sinh huyên náo chen chúc liền an tĩnh lại.

Hạ Mạt cũng bị các đồng học nhiệt tình giày vò điên rồi, bỗng nhiên phát giác những người bên cạnh như trúng phải thần chú định thân, cậu lập tức hạ tay xuống, mở to mắt, nhìn chung quanh một vòng, lập tức phát hiện cái phi thuyền có khắc dấu hiệu đội hộ vệ hoàng gia kia!

Randall đến rồi?

Trong lòng của cậu vui vẻ, mắt sáng lên nhìn chằm chằm cửa khoang! Cửa khoang mở ra, đi ra ngoài không phải là người mà cậu muốn nhìn thấy, ánh sáng trong mắt bỗng trở nên ảm đạm không ít.

Alpha mặc đồng phục của đội thị vệ đứng nghiêm, ánh mắt lợi hại khẽ quét qua đám người, lập tức khóa chặt Hạ Mạt, sải bước đi về phía cậu! Khϊếp sợ bởi khí thế toát ra từ trên người hắn, các học sinh đều không tự chủ nhường đường.

Alpha đi vào trước mặt Hạ Mạt, thu liễm một chút, nhưng mà thanh âm vẫn đông cứng như trước, nói: "Hạ Mạt đồng học?"

"Là tôi."

"Xin mời." Alpha tiếc chữ như vàng, nhanh nhẹn nghiêng người, một tay làm ra tư thế xin mời.

Hạ Mạt dừng một chút, quay đầu nhìn Ngọc Chương đang nhìn về phía bên này, nhìn thấy Ngọc Chương gật đầu liền đi lên phi thuyền.

Các học sinh vây xem thấy Hạ Mạt đi về phía phi thuyền liền không khỏi than thở, vốn định nói vài câu với 110, không nghĩ tới người ta sớm đã bị điện hạ đặt trước rồi!

Hạ Mạt tiến vào chủ khoang thuyền.

Trong chủ khoang thuyền có 5 người hoặc đứng hoặc ngồi, Hạ Mạt liếc mắt liền phát hiện Randall!

Quả nhiên là là hắn phái người tới đón mình a?

Trong nội tâm của Hạ Mạt vô cùng cao hứng, quay đầu nhỏ giọng nói "Cám ơn" với vị Alpha vừa nãy đã dẫn đường cho mình, rồi bước nhanh về phía Randall.

Từ khi Hạ Mạt xuất hiện Randall đã chú ý tới, còn chưa lên tiếng, Lance vốn đang ngồi trên ghế dựa từ chơi tự vui đã vọt tới chỗ Hạ Mạt, mặt mày hớn hở: "Lợi hại ah! Không nghĩ tới tinh thần lực của cậu lại có thể cao như vậy! Mấy người chúng tớ nghe xong liền bị đả kích thảm rồi!"

Vu Triết cũng đi qua, xét thấy thân cao chênh lệch khá lớn, chỉ có thể ngửa đầu, vẻ mặt giống như táo bón, không được tự nhiên mà nói: "Chúc mừng."

Hạ Mạt tạm thời buông tha cho dự định đi về phía Randall, cười ha hả với hai người bày tỏ sự cảm ơn.

"Cậu không biết đâu, phụ hoàng mẫu hậu sau khi nghe nói tinh thần lực của cậu lên tới 110 liền lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc đó!"

"Bệ hạ cùng đế hậu cũng biết?"

"Loại đại sự này đương nhiên bọn họ biết rõ."

Hạ Mạt không quá thoải mái nơi nới lỏng cổ áo, tâm tình tung tăng như chim sẻ, xem ra khoảng cách thời gian gặp gia trưởng cũng không xa.

Nho nhỏ kích động một hồi, cậu thu hồi tâm thần, nói: "Đúng rồi, còn chưa biết kết quả kiểm tra tinh thần lực của các cậu như thế nào đâu?"

Lance tự hào ưỡn ngực: "Bổn cung là 92! Cao nhất hệ điều trị!"

Nói xong, y lại chỉ vào Vu Triết: "Nhóc 89, tinh thần lực không phải là cao nhất nhưng mà chỉ số thông minh tuyệt đối nghiền ép tất cả mọi người! Trương Lợi 91, Trần Khiết 93! Hai người kia đều là thứ nhất của khoa mình "

"Vậy thì Randall điện hạ thì sao?" Thật ra cái này mới là cậu quan tâm nhất!

"Hoàng huynh ah? Tinh thần lực của hoàng huynh hai năm trước đã kiểm tra qua, lúc ấy là 94 , còn bây giờ là bao nhiêu bổn cung cũng không rõ."

"Tinh thần lực không phải cũng phát triển sao, mặc dù cũng không thay đổi nhiều lắm."

"Cũng đúng." Lance quay đầu, nói với Randall: "Hoàng huynh lúc nào lại đi kiểm tra đo lường tinh thần lực?"

Randall nghiêng đầu, ánh mắt rất nhanh xẹt qua Hạ Mạt, cuối cùng dừng ở trên người Lance, nói: "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

Lance chỉ một ngón tay về phía Hạ Mạt, nói: "Là cậu ấy hỏi ."

Randall nhìn Hạ Mạt, con ngươi màu xanh lạnh xinh đẹp làm người ta ngạt thở.

Hạ Mạt đột nhiên khẩn trương lên, vụиɠ ŧяộʍ hít sâu mấy lần, đợi hơi thở vững vàng mới nói: "Không phải mỗi học sinh đều có hồ sơ học tập sao? Tinh thần lực là một chỉ tiêu trọng yếu cho nên sẽ được ghi lại trong đó, cho nên..."

"Không sao." Trương Lợi nói: "Người cầm đầu của đoàn đội nhỏ chúng ta có tinh thần lực rất cao sẽ khiến cho người chú ý."

Hạ Mạt dùng mắt hỏi thăm Randall.

Randall từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Nghe phụ hoàng nói, Diệp đại sư đi Băng thành chấp hành nhiệm vụ bí mật, ước chừng một tuần lễ sau mới có thể trở về.

"Ah?" Vậy thật không khéo, Hạ Mạt tự nhủ trong lòng.

Lance nhảy dựng lên, sức sống bắn ra bốn phía, nói: "Hôm nay chính là ngày nghỉ khó có được! Ngày hôm qua chúng ta lấy được danh hiệu đứng đầu, hơn nữa kết quả kiểm tra tinh thần lực của mọi người lại không tệ! Nói thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải ăn mừng một trận!"

"Đồng ý."

Mấy phút đồng hồ sau, phi thuyền dừng lại.

Hạ Mạt đi ra phi thuyền, ánh mắt sáng lên, gạch xanh lát kín, Lưu ly tráng lệ, quần thể kiến trúc sang trọng như thế nhất định là hoàng cung!

Vừa nghĩ tới có khả năng nhìn thấy phụ hoàng cùng đế hậu của Randall ở trong này, Hạ Mạt liền không tự chủ được lại khẩn trương lên, cậu bước nhanh đuổi kịp Trương Lợi, thấp giọng hỏi: "Chúng ta đến nơi này làm cái gì?"

Trương Lợi nghiêng đầu nhìn hắn, yên lặng kéo dài khoảng cách: "Khẩn trương cái gì? Chẳng qua là tới chơi một ngày, cậu nghĩ là gặp gia trưởng?"

"Ây..." Hạ Mạt bị nói đến nỗi mặt đỏ cả lên, cậu khẩn trương nhìn qua bóng lưng phía trước, nhíu mày nói: "Đừng nói bậy."

"Chỉ là trêu cậu thôi, còn tưởng là thật?"

"Cậu!" Hạ Mạt chán nản, dứt khoát không để ý tới hắn.

Trương Lợi cười đến như một con hồ ly thiếu đánh, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Hạ Mạt.