Đối với đa số tân sinh năm nhất mà nói "Bộ phận tổ hợp" không thể nghi ngờ là khó khăn nắm giữ nhất, bởi vì môn học này không chỉ yêu cầu tri thức lý luận chung mà còn cần năng lực khống chế tinh thần lực của mỗi cá nhân.
Năng lực khống chế tinh thần lực chủ yếu là do hai nguyên nhân xác định!
Thứ nhất là độ cao thấp của tinh thần lực, cũng chính là tài năng thiên phú còn thứ hai là trình độ huấn luyện! Tinh thần lực cao hay thấp là do trời định, rèn luyện sau này tuy rằng có thể tăng lên tinh thần lực nhưng cũng không đáng kể.
Chính vì vậy mà học sinh khoa chế tạo cơ giáp thường có tinh thần lực cao hơn những người khác.
Đời trước tinh thần lực của Hạ Mạt cao tới 105, trị số khi công bố ra đã gây lên bao nhiêu phản ứng từ các học sinh cũng như lão sư, thế nhưng lúc đấy cậu lại không tận dụng tốt thiên phú này.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đời này cậu cũng có trình độ như thế này, về phần cụ thể là bao nhiêu, vậy thì phải đợi đến bài kiểm tra sau khi tập huấn tân sinh chấm dứt .
Trải qua bảy ngày huấn luyện sinh tồn ngắn ngủi, sự sợ hãi của Hạ Mạt đối với môn chương trình học [ bộ phận tổ hợp ] đã giảm bớt, thứ chân chính làm cho cậu thấy khó khăn chính là các chương trình học như là "sự ra đời của tình thần lực cùng với nguyên lý sử dụng", "lịch sử chế tạo cơ giáp", "tam đại định luật chế tạo cơ giáp".
Dùng khoảng thời gian gần hai mươi ngày này, cậu cần phải đem toàn bộ thời gian của mình để tìm hiểu các chương trình lý luận, cần phải có một hệ thống lý giải cơ bản đối với chế tạo cơ giáp trước khi huấn luyện tân sinh kết thúc.
—-
15 ngày sau ở lối ra số 1 phía bắc của rừng rậm mô phỏng! Bốn tên Alpha võ trang hạng nặng nghiêm túc đứng giữ vững vị trí.
Một cỗ phi thuyền y tế bay đến từ xa, đỗ ở trên bãi đất trống cách đó mười mét! Hai vị huấn luyện viên cùng với bốn nhân viên y tế lục tục đi xuống.
Alpha binh lính nhìn lẫn nhau, từ sau khi đám người của Randall điện hạ chủ động rời khỏi đến bây giờ rốt cuộc cũng đã có người thành công hoàn thành nhiệm vụ sao?
Cánh cửa kim loại to lớn bắt đầu mở sang hai bên.
Bốn gã binh lính lập tức banh thẳng thân thể chờ đợi người xuất hiện từ bên trong! Thế nhưng đợi chừng năm phút đồng hồ và vẫn không thấy bóng người nào như trước, bọn lính kì quái, đây là có chuyện gì?
Y tá trưởng đứng ở phía trước, thấy tình huống khác thường, lập tức dùng quang não liên hệ với người nào đó! Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, hắn liền cắt đứt trò chuyện, dẫn ba nhân viên còn lại đẩy cáng trọng lực chạy về phía cửa.
Binh lính thấy thế, làm bộ muốn ngăn đón.
Huấn luyện viên đi lên nói: "Để cho bọn họ qua đi, tiểu đội bên trong kia đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ! Thế nhưng tình huống không được tốt lắm, không có cách nào đi ra."
Binh lính thu hồi binh khí! Nhân viên y tế lập tức đẩy cáng chạy chậm vào.
Chỉ chốc lát sau, bốn tên nhân viên y tế cùng đẩy một cái cáng trọng lực đi ra! Bọn binh lính nhanh chóng ngắm một cái, tê, mấy người kia thực sự thảm, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, ngay cả quần áo đều rách thành rẻ lau, ai u, nhất định là sức cùng lực kiệt đi.
Hộ sĩ đem nhóm người đầu tiên bị thương vào trên phi thuyền, ngay sau đó lại trở về cửa ra số 1 đưa nhóm thứ hai.
Từ bên ngoài thì nhóm đầu tiên bị thương không khác gì nhóm thứ hai thế nhưng sắc mặt lại dễ nhìn hơn một chút. Nhóm thứ hai vận chuyển xong chính là nhóm thứ ba.
Bọn lính liên tiếp nhìn tám tên đệ tử bị thương trầm trọng, đối mặt sau cơ bản không có gì mong đợi, thế nhưng lại không tưởng tượng được trong số những người bị thương của nhóm thứ ba lại có một người rất nổi tiếng – Laurent thiếu tá!
"Kính chào!"
Chỉ nghe "Ba" một tiếng, bốn gã binh lính đều thực hành quân lễ.
Laurent thoạt nhìn có chút thảm thiết, toàn thân ngoài mặt ra thì đều không có chỗ nào sạch sẽ cả.
Thế nhưng dù vậy, gã cũng vẫn duy trì nụ cười khéo léo như trước, cố sức dựng lên nửa người trên, làm một cái lễ chào lại, cũng nghẹn giọng, thân thiết nói với bọn lính:"Các anh vất vả ."
Bọn lính nghe lời này phải gọi là cảm động đến rơi nước mắt: Ngài đều thảm như vậy, còn nói chúng ta vất vả, chúng ta có thể không cảm động sao?!
Laurent bảo trì tươi cười, lên thuyền trong sự tôn sùng của mọi người.
Một nam nhân chừng 50 tuổi chào đón, vẻ mặt tươi cười, nói: "Cuối cùng cũng đã chờ đến ngài chiến thắng trở về!"
Laurent hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười nhẹ nhàng khách khí nói: "Chẳng qua là kiểm tra sức khỏe thông thường mà thôi, sao dám làm phiền viện trưởng ngài."
"Ha ha ha." Viện trưởng liên tục khoát tay, nói: "Kiểm tra sức khỏe bình thường đương nhiên không cần như vậy! Thế nhưng..."
Hắn nhìn sang hai bên trái phải, thấy thầy giáo huấn luyện không ở đây, liền tiến lên trước nhỏ giọng nói: "Ngài chính là đoàn đội đầu tiên thành công trong đợt huấn luyện lần này."
Laurent lông mày nhíu lại: "Thật chứ?"
"Chắc chắn 100%."
"Vậy Randall... Đại điện hạ..."
"Một tổ sáu người của Randall điện hạ đã đi ra từ ngày thứ bảy ..."
Lông mày của Laurent siết chặt.
Viện trưởng liền vội vàng nói: "Ngài đừng nóng vội, hãy nghe tôi nói hết đã. Ngài ở trong rừng rậm mô phỏng 22 ngày, nhất định biết rõ bên trong có bao nhiêu hiểm ác, ngài thử nghĩ xem sáu người Đại điện hạ làm sao có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần được?"
"Cũng chưa chắc không có khả năng." Bọn họ có cơ giáp chế tạo sư cao cấp, Laurent nghĩ thầm.
"Được rồi! Cho dù bọn họ thật sự hoàn thành nhiệm vụ thì tại sao tôi lại không nghe thấy bất cứ tin tức gì?"
Không có tin tức gì?
Laurent đi ra từ trong dụng cụ kiểm tra sức khỏe, lấy ra quần áo để thay đổi từ trong nhẫn không gian, nói: "Ông nói là bọn họ không có bất kỳ lời giải thích gì về việc đại điện hạ sớm ra khỏi rừng rậm?"
"Không có."
Laurent có chút nhăn đầu lông mày.
Nhớ ngày đó Randall chưa chính thức tiến vào Exxon, tin tức gã được vào trường Exxon học đã được truyền bá rộng rãi khắp giới thượng lưu.
Hôm nay tân sinh ưu tú được vạn chúng chú mục đã sớm ra khỏi rừng rậm hơn hai mươi ngày mà vẫn không có nửa điểm tin tức?
Chuyện khác thường chắc chắn có mờ ám.
Từ trước đến nay Laurent vẫn chưa bao giờ đánh giá thấp kẻ địch, gã theo thói quen chà sát ngón tay út bên trái, thản nhiên nói: "Tôi vẫn không cho rằng hắn sẽ khinh địch buông tha huấn luyện như vậy."
Viện trưởng thấy mình thuyết phục không được thì cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, ngược lại lại nói: "Cho dù như thế nào thì biểu hiện của ngài trong lần huấn luyện tân sinh này cũng rất tốt! Chắc chắn nếu đại nhân trong nội các biết sẽ rất vui vẻ."
Đối với sự lấy lòng của viện trưởng, Laurent cũng không có phản ứng lớn nào, chỉ khiêm tốn hữu lễ nói câu "Cám ơn" rồi lập tức ngồi trên ghế mềm.
Viện trưởng thấy thế liền lập tức hạ thấp thanh âm, nói: "Vậy ngài nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem tình huống của các học viên khác như thế nào."
"Đi đi."
Viện trưởng lưu loát rời đi.
Laurent dựa vào ở trên ghế, bắp thịt cả người buông lỏng! Viện trưởng của học viện xem như thuộc phái nội các cho nên gã cũng không lo lão ta sẽ lừa gã.
Chỉ có điều, Randall từ trước đến nay tỉnh táo tự kiềm chế, không phải là loại mà người thường có thể so sánh được, khả năng buông tha cho huấn luyện phải nói là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng hắn có thể sớm rời khỏi rừng rậm mô phỏng, mà lại không phải buông tha cho huấn luyện, thì chỉ có khả năng là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sớm hoàn thành nhiệm vụ...
Tay xoa bóp ngón út không khỏi dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch cũng không biết! Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng gã thực sự! Không! Hy vọng điều đó là thật.
Cả người Hạ Mạt đều nhảy lên trên bàn, một tay nắm chặt cổ áo của nam Beta, một tay nắm chặt nắm tay liều mạng đánh lên người, lên mặt hắn, nói: "Con mẹ nó mày mới là nuông chiều từ bé! Con mẹ nó mày mới công tử bột!"
Beta nam cũng có phản kích nhưng đối với loại công kích không sợ chết như thế, hắn liền ngay cả điều cơ bản nhất là tự bảo vệ mình đều đã quên, chỉ có thể lấy tay bảo vệ đôi má, một bên trốn tránh một bên gào khóc, nói:
"Mày! Mày làm gì?! Điên rồi sao?! Bệnh thần kinh! Tao chọc mày cái gì?! Đừng giật tóc của tao, con mẹ nó tranh thủ thời gian buông tay! Có nghe thấy không!"
Bạn học hai bên trái phải ngay từ đầu còn bị trận chiến đột ngột làm hoảng sợ, chờ đến khi phản ứng lại liền lập tức đi lên, một nhóm người ý đồ níu lại Hạ Mạt ngăn cản cậu hành hung, một nhóm người khác nhân cơ hội này tiến lại kéo nam Beta kia ra.
Động tĩnh lớn như thế rất nhanh liền làm cho cả phòng học chú ý
Người bị đánh tên là Lý Sảng, học sinh năm thứ hai của khoa chế tạo cơ giáp, tinh Thần lực 90, thường xếp hạng thứ 3 trong khoa, được cho là hạt giống tốt nhất để đánh sâu vào cấp bậc trung cấp chế tạo sư.
Đợi đến khi mọi người xem kỹ lại tướng mạo của Hạ Mạt rồi lại nhìn sang vẻ mặt sưng phù của Lý Sảng, lập tức có người thay Lý Sảng bênh vực kẻ yếu.
"Người kia căn bản cũng không phải là học sinh lớp chúng ta! Dựa vào cái gì mà ra vẻ ta đây ở lớp chúng ta?"
Lời này lập tức nhận được sự đồng ý của phần lớn người ở đây.
"Đúng rồi! Đúng rồi! Mau kéo hắn ra đi! Mau kéo hắn ra đi!"
Một đoàn học sinh ào ào nói chuyện, Lý Sảng vẻ mặt đầy máu, một tay nắm lỗ mũi không ngừng chảy máu, một tay kéo căng thẳng tắp, chỉ vào chóp mũi của Hạ Mạt, nói: "Mày! Mày là ai thế?! Dám giương oai ở lớp chúng ta! Mau xin lỗi đi nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!"
"Tại sao tao phải xin lỗi mày?!" Từ trước đến nay Hạ Mạt chưa bao giờ xúc động như vậy, thế nhưng cậu không hề hối hận về hành động của mình… Chỉ cần nói xấu Randall là cậu sẽ đánh hắn!
"Mày!" Lý Sảng bị bộ dạng thắng thắn của hắn làm tức đến bật cười, vừa nhếch môi, vết thương liền trở nên đau xót, hắn buông lỏng nét mặt, nhe răng trợn mắt.
Bạn học bên cạnh thấy Hạ Mạt tự dưng đánh người, chẳng những không hề hối cải mà còn vô cùng kiêu căng liền không khỏi tức giận nói: "Nói lời vô nghĩa với hắn làm gì?! Trực tiếp áp giải hắn đi đến phòng giáo vụ!"
Vừa dứt lời, đã có người đến định chế ngự Hạ Mạt.
Hạ Mạt hung hăng gạt tay hắn ra, ánh mắt sắc bén giống như lazer đảo qua bốn phía, khí phách nói: "Tụ tập vu oan hoàng thất, dựa theo luật pháp sẽ bị giam ít nhất mười ngày! Chẳng lẽ tôi không thể đánh hắn vài cái?"
Tụ tập vu oan hoàng thất? Lại có người dám vu oan hoàng thất?
Mười mấy tên bạn học hai mặt nhìn nhau, nhao nhao dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Lý Sảng.
Lý Sảng thu được tầm mắt của mọi người, lập tức ưỡn ngực, ý đồ dùng cái này che dấu nội tâm sợ hãi, nói: "Tớ không có! Hắn nói dối!"
Mấy người bọn họ vốn đứng bên cạnh hắn nghe thấy lời này liền lập tức thay đổi ánh mắt nhìn hắn! Mới vừa rồi bọn họ chính tai nghe được hắn ta nói xấu điện hạ Randall, có thể không vô đạo đức nói dối như thế hay không ah?