Đời trước cậu chưa từng trải qua kỳ sinh lý —— kỳ sinh lý của cậu bởi vì một đêm cùng với Randall kia mà đến trước, sau đó cũng không biết là bởi vì sao mà trong vòng gần nửa năm kỳ sinh lý của cậu vẫn luôn không xuất hiện.
Thế nhưng dù vậy, cậu cũng biết kỳ sinh lý đối với Omega mà nói cũng không dễ vượt qua, mà cậu, bởi vì dược vật bắt buộc sớm, chỉ sợ so với tình huống bình thường sẽ càng thêm khó chịu gấp trăm ngàn lần.
Trong mơ hồ, cậu nghe thấy thanh âm hợp kim mở ra.
Randall đi?
Cùng với việc xả hơi, thất lạc cùng sầu não cũng vọt tới như thủy triều.
Thật ra, cậu rất hy vọng Randall lưu lại, mặc dù ngoài miệng chưa nói, nhưng trong nội tâm thực sự khát vọng.
Nhưng cậu không thể nói ra khát vọng của mình.
Bởi vì Randall căn bản không có nghĩa vụ phải giúp cậu vượt qua kỳ sinh lý, bởi vì bọn họ ngoại trừ quan hệ bạn học cùng đồng đội, cái gì cũng không phải.
"Hạ Mạt? Hạ Mạt?"
Trong sương mù, Hạ Mạt nghe thấy có người đang gọi hắn, thanh âm này lúc xa gần, lúc lớn lúc nhỏ, lại giống hệt giọng nói lành lạnh trong trí nhớ.
"Randall?"
Cậu mơ mơ màng màng chui ra chăn, ánh mắt quá mơ hồ, như cách một tầng vải mỏng, căn bản không thấy rõ được ngũ quan của người trước mặt, cậu chỉ có thể thấy những sợi tóc ngắn giống hệt như ánh mặt trời rạng rỡ, nghe thấy được trên thân người kia phát ra mùi hương lành lạnh mê người. Cậu lảo đảo bò qua, thanh âm khàn khàn, giống như lữ nhân sắp chết vì khát trong sa mạc, "Anh, sao anh lại tới đây?"
Nam nhân giống như đang cười nhẹ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, "Không gọi tôi là đại điện hạ nữa hả?"
Hạ Mạt ngơ ngác, ngây ngốc nhìn Randall. Đầu óc của cậu đã bị thiêu đốt đến sắp hồ đồ rồi, cậu hoàn toàn quên chính mình sống lại một đời, quên tại sao mình lại khó chịu như vậy, quên lúc này Randall chỉ là bạn học cùng đồng đội với cậu, cậu đột nhiên bổ nhào vào trên người Randall, đem hết toàn lực ôm lấy hắn, thương tâm đến gần chết mà khóc lớn.
"Tôi, đều là tôi có lỗi với anh, đều là tôi hại anh..." Hạ Mạt nấc cục, nói chuyện cũng đứt quãng, "Tôi đã hối hận, biết sai rồi, van cầu anh đừng chết, van cầu anh đừng chết..."
"Tại sao tôi lại chết?" Randall không đặt lời nói của cậu ở trong lòng, hắn liền chậm rãi mở ra hộp thuốc rồi vỗ vỗ lưng của Hạ Mạt, nhẹ giọng an ủi,: "Tôi bôi thuốc cho cậu, cậu nằm xuống đi."
"Sẽ không rời khỏi? !" Hạ Mạt đột nhiên nắm chặt vạt áo Randall
Randall khẳng định nói: "Sẽ không."
Hạ Mạt chậm rãi nằm ở trên giường, cả trong cả quá trình tay trái của cậu thủy chung cầm lấy vạt áo của Randall, chỉ sợ hắn đột nhiên biến mất.
Randall thay Hạ Mạt vén áo lên.
Mặt Hạ Mạt vốn là đỏ đến không bình thường, lại cộng thêm vừa nãy mới khóc xong, giờ phút này con mắt, cái mũi, miệng đều hồng hồng, hết sức làm cho người yêu thương. Nhìn cậu thấy động tác của Randall, không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi kéo một góc chăn lên che mặt.
Động tác của Randall rất ôn nhu, sau khi lộ ra cái bụng, lấy ra thuốc bôi vàng óng, ấn vào trên làn da trắng nõn kia, sau đó vẽ vòng tròn đều đều mạnh yếu thay phiên.
Khi thuốc hơi lạnh được bôi lên , Hạ Mạt lập tức cảm thấy thư thái rất nhiều, cậu kéo ra góc chăn, lộ ra nửa con con mắt, nhìn chằm chằm vào cái tay vẫn đang vẽ vòng tròn trên bụng cậu, ngu ngơ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thư giãn tề, có thể giảm bớt bệnh trạng của kỳ sinh lý."
Thanh âm của Randall vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng Hạ Mạt hết lần này tới lần khác lại có thể nghe ra sự ôn nhu trong đó.
Cảm giác có bàn tay lớn ở trên bụng vẽ vòng tròn vô cùng thoải mái, Hạ Mạt cầm quần áo kéo lên trên một chút.
Động tác của Randall dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt liếʍ liếʍ môi khô ráo, thanh âm thấp như ruồi muỗi, nói: "Mặt trên cũng muốn."
Randall cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hình ảnh mê người như vậy, Hạ Mạt vốn rất tinh xảo, lại phối hợp với bộ dáng nhiệt tình như vậy, sao có thể không động lòng người?
Cũng may trước khi vào hắn đã tiêm vào một liều ức chế, nếu không hắn không chắc chắn là có thể dựa vào ý trí mà không làm gì không.
Ngoài phòng nghỉ.
Lance lo nghĩ đi qua đi lại.
Trương Lợi trông thấy bộ dáng này của y liền lên tiếng an ủi: "Yên tâm! Đại điện hạ có thể chiếu cố tốt cậu ấy."
Lance nhíu mày, nói: "Thật không biết hoàng huynh rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa?! Rõ ràng bổn cung mới là nhân viên y tế của tiểu đội, thế mà lại không cho bổn cung đi vào? Hừ! Chờ xem, một khi Hạ Mạt gặp chuyện không may, bổn cung, bổn cung..."
"Sẽ không xảy ra chuyện ." Trương Lợi liếc Trần Khiết đang tựa trên khung cửa một cái, trấn an nói: "Đại điện hạ làm như vậy khẳng định có lý do của hắn, chúng ta ở bên ngoài lo lắng suông cũng vô dụng, còn không bằng lợi dụng lúc này nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt.
Ai cũng không biết Mật mã gốc lúc nào lại bị sửa đổi nữa."
"Cậu..." Nghe thấy lời này, Lance giận không chỗ phát tiết, "Cậu con hồ ly này, chỉ biết giúp đỡ hoàng huynh!"
—— ——
Dưới sự chờ đợi của bốn người mang những tâm tư khác nhau, sau sáu tiếng, cửa phòng nghỉ ngơi lần nữa bị mở ra.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Lance lập tức chạy tới, ngữ pháo hàng loạt: "Hạ Mạt như thế nào rồi? Cảm giác hiện tại của cậu ấy như thế nào? ! Có di chứng hay không?"
Liên tiếp hỏi ba cái vấn đề, nhưng mà trên thực tế y ngay cả Hạ Mạt uống thuốc gì đều không rõ ràng lắm.
Randall trở tay đóng cửa phòng, ngăn cách ánh mắt của Lance, nói: "Cậu ấy đã ngủ rồi."
"Thật ?" Lance bán tín bán nghi.
"Thật ." Randall ngăn tại cửa ra vào, không có ý muốn để người đi vào một chút nào, nói: "Đừng đi quấy rầy cậu ấy."
Lance không phục chất vấn: "Tại sao không cho chúng ta vào xem cậu ấy? Cậu ấy là đồng đội của chúng ta, chúng ta cần phải tìm hiểu tình huống!"
Randall thần sắc nguội lạnh, âm lượng thoáng đề cao, nói: "Lance! Nghe lời!"
Lance đang thở phì phò lập tức chu miệng lên, bộ dáng rất đáng thương.
Vừa nhìn thấy y như vậy, Randall không tự chủ chậm dần thanh âm, nói: "Anh cam đoan cậu ấy không có chuyện gì! Ngày mai em có thể trông thấy cậu ấy."
"Đây chính là hoàng huynh tự nói đấy."
"Là anh nói."
"Được, vậy bọn em đợi!" Lance kêu Vu Triết, hai người cùng nhau rời khỏi.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, Trương Lợi cùng Trần Khiết mới lên trước.
Randall lấy cái hộp không từ sau lưng ra, đưa cho Trương Lợi, nói: "Cám ơn cậu."
"Cái này vốn là nghĩ đến nếu như Nhị điện hạ tiến vào kỳ sinh lý vào lúc này, tốt xấu có thể tạm thời hoãn một chút, không nghĩ tới trước tiên lại dùng ở trên người Hạ Mạt."
Trương Lợi tiếp nhận hộp: "Thế nhưng, kỳ sinh lý bị dược vật cưỡng chế đến sớm , tình huống nghêm trọng như vậy mà chỉ dựa vào một chai thuốc này là có thể khống chế được sao?"
Nghe thấy Trương Lợi nói, cái tay đặt ở sau lưng của Randall chậm rãi buộc chặt, trên thực tế, chỉ dựa vào dược vật là không được, vì thế y còn...
Randall thu hồi suy nghĩ, nhạt nói: "Uh, tạm thời! Về thân phận của cậu ấy..."
"Yên tâm, hai chúng ta sẽ không nói ra."
"Bên Hạ Mạt..."
"Tớ cam đoan sẽ không nói cho Hạ Mạt biết chúng ta đã biết thân phận của cậu ấy! Thế nhưng nếu hôm nay cậu giúp cậu ta như vậy, nếu như chỉ xuất phát từ tình hữu nghị thì khá không hợp.
Đương nhiên, cậu còn phải nghĩ xem sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ có phản ứng gì."
Ánh mắt của Randall dao động.
Trương Lợi thấy thế, mắt hồ ly có chút sáng lên: "Tớ chỉ là nói vậy thôi, dù sao cậu ấy không phải là Beta! Chỉ cần trong lòng cậu có tính toán là được."
Nói xong, liền liếc mắt ra hiệu với Trần Khiết một cái, hai người cùng rời khỏi.
Hai người đi rồi, Randall bỗng dưng thở dài một hơi, lưng tựa vào khung cửa kim loại, hai mắt dần dần không có tiêu cự.
Sáu giờ, hắn gần như dùng thuốc dán cọ toàn thân Hạ Mạt, thậm chí còn lấy tay giúp cậu ấy giải quyết… Đến bây giờ bộ dáng ngượng ngùng mê người kia của Hạ Mạt vẫn không thể biến mất trong đầu y!
Y cảm thấy, chính mình chỉ sợ là bị hấp dẫn, bị thân thể xinh đẹp kia, còn có trả giá liều lĩnh của Hạ Mạt, triệt để hấp dẫn.
—— ——
Hạ Mạt là bị khát tỉnh .
Môi khô ráo vô cùng, khoang miệng như đang có lửa đốt.
Cậu từ từ mở mắt.
Đây là một không gian thu hẹp chưa tới 4 mét vuông, trừ cái giường mà cậu đang nằm ra, cái gì đều không có.
Phòng nghỉ ngơi?
Cậu trở mình, lập tức liền có cảm giác là lạ ở chỗ nào.
Bỗng dưng vén chăn lên nhìn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cái gì cũng không mặc?
Đây là thế nào?
Cậu đột nhiên nắm chặt chăn, dốc sức liều mạng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Cậu nhớ rõ Laurent "Tỉ mỉ" chuẩn bị cơm tối, cậu nhớ rõ chính mình đã ăn sạch lấy phần cơm của Randall, cậu nhớ rõ Randall đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi, sau đó...
Sau đó thì sao? Randall đã đi ra?
Không đúng, giống như về sau Randall lại trở về, trí nhớ kế tiếp thực sự rất mơ hồ, cậu tựa hồ trông thấy Randall vén y phục của cậu lên bôi thuốc cho cậu... Cho nên, quần áo là bị Randall cởi sạch?
Cậu đây là bị Randall thấy hết?
Hạ Mạt đột nhiên trở nên khẩn trương, da mặt nóng nóng, trong nội tâm vừa ngọt ngào vừa sợ!
Cậu thích Randall, mặc dù là bị Randall xem hết trơn cũng sẽ không cảm thấy chịu thiệt, ngược lại còn cảm thấy mừng thầm, thật giống như mình rốt cuộc đã làm một chuyện không giống bình thường với Randall.