Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 31: Phi thuyền không có vấn đề chứ?

Vu Triết vung tay hất cái tay trên đầu ra, không khách khí chút nào nói: "Tôi mới không sợ đâu, tôi chính là vương bài của cái đội ngũ này."

Thần sắc của Hạ Mạt cứng đờ, hùng hài tử chính là hùng hài tử, bất luận là lúc nào đều thiếu đánh...

Bóng đen chưa đến đã nghe thấy những giọng la hét đến khàn cả giọng của người khác: "Cứu mạng! Cứu mạng ah! Mau mau tới cứu tôi!"

Ba người Randall cũng không tiến lên mảy may, dưới tình huống không biết địch ta dùng bất biến ứng vạn biến mới là lựa chọn lý trí nhất!

Cách rất gần Hạ Mạt mới nhìn rõ mười người điều khiển cơ giáp, cầm đầu đúng là cơ giáp có hình Phi thiên hổ hai cánh!

Laurent!

Quả nhiên là Laurent!

Mi tâm của Hạ Mạt nhíu chặt, cậu biết gặp gỡ tên này nhất định không có chuyện tốt, quả nhiên!

Ngồi ở trong phòng điểu khiển cơ giáp, Laurent nhìn thấy ba chiếc cơ giáp khổng lồ do Randall cầm đầu, mím môi cười, chuyển tiếp quang não của mấy người khác: "Chúng ta lập tức có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, kiên trì một chút nữa."

"Vương tử điện hạ lạnh lùng như vậy, thật sự sẽ ra tay giúp đỡ?!"

Tống Tu thần sắc khẩn trương nhanh chóng dùng cơ giáp để chạy trốn, đồng thời cũng không quên thay Laurent trả lời: "Chính vì hắn là vương tử nên mới không có cách nào khoanh tay đứng nhìn!"

Câu này vừa mới dứt, phía sau mười cái cơ giáp đột nhiên luồn lên hai con cự xà, cự xà thô như cây trụ trời, thân thể to lớn khiến cát tung bay.

Cự xà mở ra miệng lớn dính máu, phun ra đầu lưỡi đỏ thẫm, phát ra thanh âm ti ti bén nhọn.

Thân rắn tráng kiện đột nhiên co lại một cái rồi bắn ra giống như lò xo, lại cứ như thế mà xô cơ giáp màu đen của Tống Tu ra trăm mét, rơi vào ngay phía trước của Randall!

Cơ giáp màu đen va chạm mặt đất, phát ra âm thanh "ầm ầm" đinh tai nhức óc, cát bụi văng lên mấy chục mét.

Ba người Hạ Mạt đứng ở phía sau, mặc dù có Randall, Trần Khiết, Trương Lợi ngăn ở phía trước thế nhưng bọn họ vẫn bị tro bụi văng cho mặt xám mày tro.

Randall tập trung nhìn vào, bên trên cơ giáp màu đen đã bị cự xà đánh đến biến dạng nghiêm trọng, dòng điện bị hở ra ngoài phát ra âm thanh xẹt xẹt không bình thường, cơ giáp màu đen giãy dụa nhúc nhích hai cái, cuối cùng triệt để báo hỏng.

Trương Lợi thổn thức, nói: "Chậc chậc! Thật là một lực đánh vào bá đạo, may mắn không phải đặt trên người của tớ."

Trần Khiết bình tĩnh mà nhìn cái cơ giáp bị cự xà kéo lại cả đoạn, hỏi thăm: "Đại điện hạ, lúc nào xuất thủ?"

Randall nhìn chằm chằm Phi thiên hổ hai cánh đang không ngừng chạy trốn giữa thân hình của con cự xà, thần sắc lạnh lùng, nói: "Chờ một chút."

Khóe miệng của Trần Khiết cong cong, đáp: "Ừm!"

Lập tức lui đến một bên, lặng yên chờ.

Dưới sự dây dưa của hai con cự xà, chín người Laurent đi lại hết sức khó khăn, hết lần này tới lần khác Laurent cùng Trần Khiết có sức chiến đấu cường đại vẫn đứng nhìn! Làm cho Laurent tức giận!

Nữ Beta không thể nhịn được nữa, nàng khó khăn tránh thoát công kích của cự xà, hô với Laurent: "Đại nhân! Randall điện hạ tại sao vẫn còn chưa qua đây? Bọn họ không biết chúng ta sao?"

Laurent cắn răng đẩy ra cái đuôi của cự xà, đôi môi luôn nhếch lên mím thành một đường thẳng, gã cũng muốn biết rốt cuộc Randall đang nghĩ cái gì? Theo lý giải của gã, cái tên này không phải luôn rất coi trọng danh dự sao? Làm sao thời khắc mấu chốt bỗng nhiên thay đổi!

Ngoài trăm thước.

Tống Tu thật vất vả leo ra từ trong đống xác của cơ giáp, mùi cháy khét nồng đậm làm cho hắn ho khan kịch liệt.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Tống Tu co quắp trên mặt đất, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào cùng nhau, trong miệng một mùi máu tươi nồng nặc, hắn một bên ho khan, một bên nhìn bốn phía, thật lâu mới nhìn rõ ba cỗ cơ giáp cách đó không xa!

Màu lam làm chủ đạo kết hợp với ba màu hồng bạch kim, đây là cơ giáp của Randall, hắn biết rõ!

Như nhớ đến cái gì, hắn đột nhiên nhìn lại, trùng hợp trông thấy cơ giáp Phi thiên hổ hai cánh bị đuôi rắn đánh trúng, bay xa mấy chục mét!

"Đại nhân!"

Tống Tu quát to một tiếng, lảo đảo đứng lên, đột nhiên ý thức được mình chạy tới cũng không giúp được cái gì, ngược lại chạy đến trước cơ giáp màu lam kêu lên: "Điện hạ! Randall điện hạ! Chúng ta là năm nhất của trường Exxon! Mời cứu lấy chúng ta!"

Trong tiếng đánh nhau ầm ầm, tiếng gào thét của Tống Tu yếu ớt như thế.

Randall điều khiển cơ giáp chậm rãi cúi đầu, xuyên thấu qua màn hình trông thấy đứng sinh vật nhỏ yếu giống như con kiến ở trước mắt, lập tức lãnh đạm đi tới phía trước một bước.

Tống Tu vội vàng tránh sang một bên, chân của cơ giáp khổng lồ sát qua mặt hắn, cũng may hắn chạy trốn nhanh, nếu không lúc này đã bị giẫm thành thịt nát!

Tống Tu kinh hồn bất định mà nhìn bóng lưng cơ giáp màu xanh da trời, bỗng nhiên có loại cảm giác: Randall không hề đạm mạc giống như bề ngoài, muốn cho hắn tự động cứu giúp là không có khả năng!

Cơ giáp màu xanh da trời càng chạy càng nhanh, càng về sau gần như chạy vội, tay hắn cầm trường đao màu bạc, vừa vào sân liền giải cứu Laurent ra khỏi hàm răng của cự xà.

Laurent giương mắt liền trông thấy một trường đao màu bạc để trước mặt, lưỡi đao sắc bén hàn quang lập loè, mặc dù thân ở trong sa mạc nóng bức, gã cũng có thể cảm giác được khí lạnh khϊếp người phát ra từ hàn đao! Mồ hôi lạnh thoát ra từ bên tóc mai, chảy xuống hai bên mặt.

Randall cũng không dừng lại lâu, tập trung đầy đủ hết lực lượng toàn lực gạt ra đầu rắn, thừa dịp cự xà còn không kịp phản ứng mà chạy ra bên cạnh, chạy vội tầm mười bước, dẫm đất nhảy lên, hai tay nắm ở trường đao vung xuống, lưỡi đao chém sắt như chém bùn hung hăng rơi xuống chỗ bảy tấc.

Thế nhưng lân giáp lại cứng rắn khác thường, lại ngạnh kháng được một kích này, lưỡi đao cùng lân giáp sinh ra ma sát kịch liệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tia lửa bắn ra bốn phía!

Một kích không được liền cho cự xà phản kích thời gian, đầu rắn thuận thế vươn về phía cơ giáp màu xanh da trời, ý đồ cuốn lấy tên phiền phức này!

Randall liên tiếp lui về phía sau, tránh né trái phải.

Đã có Randall làm mồi dụ, chín người Laurent có được cơ hội thở dốc, còn không đợi xả hơi, một con cự xà khác đã hung hăng đánh tới.

Beta nữ thấy thế, lập tức xoay người nhảy dựng lên, dáng người kiện tráng chạy về phía Trần Khiết cùng Trương Lợi.

Một khi nàng chạy ra khỏi đội hình, đội ngũ vốn không mật thiết lắm đã sụp đổ, đồng minh kháng chiến sụp đổ, tất cả mọi người chỉ lo trốn chạy khỏi chết, căn bản không có tâm tư chống lại cùng cự xà!

Chín người lục tục chạy về phía Trần Khiết, một con cự xà trong đó đuổi theo, thân rắn to và dài trườn trong sa mạc, tốc độ cực nhanh làm cho lòng người sinh kinh hãi!

Trương Lợi lạnh nhạt nhìn đoàn người không có trật tự một chút nào chạt về phía này, khóe miệng nghiêng nghiêng, châm chọc nói: "Bọn họ nghĩ thật là tốt, để cho điện hạ cản phía sau, chính mình lại chạy trốn."

Trần Khiết nắm chặt trường côn màu vàng, thần sắc lạnh lùng, u ám phun ra ba chữ, nói: "Không biết xấu hổ."

"Phụt!!!!"

Hạ Mạt nhất thời nhịn không được đột nhiên cười ra, điều này cũng không thể trách được cậu, thật sự là bởi vì cậu không thể tưởng tượng được vẻ cao lãnh của Trần Khiết phối hợp với từ với từ "Không biết xấu hổ" này!

Tốc độ chạy trối chết của mấy người rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt Trần Khiết cùng Trương Lợi.

Bọn họ mặc dù đều trốn ở bên trong cơ giáp nhưng mà bên ngoài cơ giáp vẫn là vết thương chồng chất, hình dạng thê thảm.

Beta nữ té chạy đến sau lưng Trần Khiết, chỉ vào cự xà bò như bay hô to: "Quái vật! Những quái vật này! Ngăn nó lại, tranh thủ thời gian ngăn nó lại!"

Trương Lợi khinh thường dò xét người tự động chạy ra sau bọn hắn, rồi sau đó nắm chặt súng ngắm, mắt đơn nhắm trúng con mắt của cự xà, nói: "Rầm rầm rầm" liên tiếp bắn ra ba viên đạn pháo loại nhẹ về phía cự xà.

Cự xà thân hình linh hoạt, cái đầu hình thoi lắc lư biên độ lớn để tránh đi công kích, thế nhưng phạm vi của ba phát bắn của Trương Lợi quá lớn, một viên trong đó bị nó né tranh, một cái chính giữa sát qua mép, lệch quỹ đạo đυ.ng vào sa mạc nổ tung, một viên cuối cùng nổ tung ở giữa mặt.

Nhưng mà vảy rắn lại cứng rắn khác thường, phòng ngự của nó gấp đôi cơ giáp bình thường, cú nổ này chỉ có thể lưu lại một dấu mờ mờ trên mặt nó, cũng không tổn thương căn bản.

Nhưng mà dù vậy, bực này chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ hành vi cũng đủ để triệt để chọc giận nó.

"Hízz! Hízz! Hízz!"

Cự xà mở ra miệng lớn dính máu, răng nannh to lớn như móc câu, mặt ngoài bao trùm lấy dịch nhờn tanh hôi màu vàng nhạt, lưỡi rắn màu đỏ đen không ngừng rung rung, phát ra âm thanh đe dọa chói tai.

Beta nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc! Tống Tu cũng lạnh run, không tự chủ dịch chuyển về phía sau.

Thấy tình huống như vậy, Trương Lợi giơ súng giật mình, bỗng nhiên quay đầu, nhẹ nhàng nói với Vu Triết: "Tiểu tử em nếu không nhanh lên một chút anh sẽ thành thức ăn của nó đấy."

Vu Triết quyệt miệng, trong lúc cấp bách ngẩng đầu, nói: "Lập tức liền được! Đếm ngược năm giây!

"Năm!"

"Bốn!"

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Vừa dứt lời, sa mạc bỗng nhiên xảy ra rung động kịch liệt.

Cự xà bị lay động mất đi cân đối, thân thể to dài khổng lồ không ngừng lăn lộn trong sa mạc, giãy dụa đánh về phía bọn người Laurent.

Cả đội Laurent không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lại muốn tránh né công kích của cự xà, trong lúc nhất thời khổ không thể tả.

Trương Lợi thu hồi cơ giáp, rơi vào chính giữa Vu Triết cùng Hạ Mạt, cực lực ổn định thân hình, nói: "Phi thuyền không có vấn đề chứ?"