Hạ Mạt khẽ giật mình, bán tín bán nghi theo dõi quả mọng trong tay hắn, ừng ực nuốt nước miếng.
Trương Lợi giơ tay lên, nói: "Nếm thử?"
Hạ Mạt cầm một quả, cẩn thận từng tí bỏ vào trong miệng nhấm nuốt, quả mọng nhỏ, nhưng được cái vỏ mỏng nhiều nước ít hạt, chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.
Trương Lợi nhíu mày, nói: "Hương vị như thế nào?"
"Tôi lại thử một quả." Buổi sáng Hạ Mạt vẫn chưa ăn cơm, lúc này bụng đang đói đến nỗi kêu òng ọc, một quả trái cây lớn bằng ngón tay cái làm sao no được? Vì vậy lại lấy thêm vài quả cho mình.
Trương Lợi nhìn bộ dáng này của cậu, ánh mắt lấp lánh, nói: "Cậu còn chưa nói hương vị của nó như thế nào?"
"Ăn thật ngon." Hạ Mạt vừa đi vừa hai tay lưu loát hái quả mọng, vẫn không quên chia cho Lance, Trần Khiết cùng với Randall.
Lance vui vẻ tiếp nhận, ngược lại lúc Trần Khiết cùng Randall tiếp nhận có chút chần chờ.
Hạ Mạt thấy bọn họ do dự, hỏi: "Tại sao đều không ăn? Cái quả này ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt! Đúng không, Lance điện hạ."
Lance ăn hết mấy viên, hô to đã nghiền, quyết đoán quyết định tự mình ra tay cơm no áo ấm, nghe thấy lời của Hạ Mạt chỉ hàm hồ kêu hai tiếng.
Trương Lợi nghe thấy lời của cậu, có thâm ý khác nhìn cậu một cái, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn Randall
Randall vẫn là gương mặt băng sơn kia, căn bản nhìn không ra cảm xúc.
Một đoàn người đi về phía bắc dưới sự chỉ dẫn của quang não, giữa đường gặp phải không ít quả dại có thể ăn. Hạ Mạt cùng Lance đều ăn không ít,
Trương Lợi ngoại trừ ăn rất ít huyết hạt ra thì những trái cây còn lại đều ăn rất nhiều.
Ngược lại Randall cùng Trần Khiết có phần không thích ứng loại ẩm thực thanh đạm quá mức này.
Mấy người đi bộ đi hai giờ rưỡi, rừng cây càng ngày càng rậm rạp, ở giữa cũng không thiếu những lùm cây thấp bé.
Hạ Mạt đi ở vị trí thứ hai của đội ngũ, mặc dù có Trần Khiết đi mở đường phía trước, hai cánh tay lộ ra bên ngoài cũng bị cắt không ít miệng máu.
Chóp mũi của Randall khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là nghe thấy được mùi máu tươi bay tới từ trên người của cậu, nhưng mùi máu tươi này không giống nam beta bình thường, ở giữa tựa hồ xen lẫn một cỗ hương vị cực kỳ mê người trong veo, mùi vị này quá đặc biệt làm cho hắn không được tự chủ liếʍ môi một cái.
Chính mình đang làm gì đó?
Randall đột nhiên khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía Hạ Mạt càng ngày càng thâm thúy.
"400m phía trước có một bãi đất trống khá lớn, chúng ta có thể đi đến đó nghỉ ngơi." Hạ Mạt không hề phát hiện dị trạng phía sau lưng Randall, lớn tiếng nói với mấy người.
Randall luôn luôn không có lên tiếng.
Trương Lợi cảm thấy kỳ quái, vì vậy quay đầu, nói: "Đại điện hạ?"
Randall hoàn hồn, nói: "Đi đến phía trước nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn có thể kiếm được một chút thức ăn."
Mấy phút sau, trong tầm mắt của năm người xuất hiện một khối đất trống không có quy tắc tầm 30m! Nói là đất trống, thật ra chỉ là một chỗ có lùm cây tương đối ít mà thôi.
Sau khi Hạ Mạt dùng tinh Thần lực làm một cái rada quét xung quanh liền nói: "Phụ cận không có gì bất thường cả, có lẽ rất an toàn."
Trần Khiết dẫn đầu, dùng gậy gỗ gạt ra đám cây nhỏ, bổ ra một con đường.
Trương Lợi đi đến giữa đất trống quan sát xung quanh, tiếc rẻ nói: "Nếu như bây giờ là buổi tối, chúng ta có thể đóng quân dã ngoại ở nơi này."
Lance tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, ngẩng đầu, mái tóc vàng nhạt tự nhiên tản ra, tản mát ra ánh sáng nhu hòa, nói: "Hoàng huynh không phải nói muốn ăn thứ tốt sao?
Trần Khiết! Cậu đi bắt con mồi đi, chúng ta cũng nên ăn chút thịt gì chứ?
Nếu không hoàng huynh cùng cậu sẽ đói xẹp bụng đấy."
Trần Khiết nghe vậy, yên lặng rời khỏi.
Randall đứng ở một chỗ cách Hạ Mạt không đến 2m, bởi thế nên mùi hương ngọt ngào luôn dụ dỗ y này càng thêm nồng nặc, y nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hạ Mạt...
Cánh tay nhỏ nhắn kia, y có thể dễ dàng cầm chặt bằng một tay! Da của cậu rất nhẵn mịn, hiện ra màu trắng hồng khỏe mạnh nếu như không có những vết đỏ kia, đôi tay này sẽ vô cùng xinh đẹp.
Randall hơi nhíu mày, đây đã là lần thứ hai thất thố trong ngày hôm nay, hắn đến cùng là làm sao vậy?
Hạ Mạt vốn đang vui vẻ nghe ba người ở trên đất trống đối thoại nhưng lại vô tình trông thấy Randall nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay của cậu, trong nội tâm đau xót, là vì ghét bỏ cậu vướng víu sao?
Cậu lén lút giấu cánh tay ra phía sau lưng, tươi cười ngoài miệng cũng chậm rãi nhạt đi, cuối cùng, ngay cả đầu đều cúi xuống.
Cậu không muốn trở thành vướng víu! Thực tế không muốn trở thành vướng víu của Randall.
Cậu luôn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, loại ý nghĩ này trở nên mãnh liệt chưa từng có.
Randall rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước mặt, sợi tóc mềm mại mà đen bóng, làm cho cái cổ mảnh khảnh càng thêm trắng nõn! Trong ấn tượng của hắn,
Hạ Mạt giống như Lance, cái đầu thấp bé, tính cách nhanh nhẹn, hoạt bát hướng ngoại, làm người thích, thế nhưng cái bộ dáng ưu buồn của cậu là làm sao vậy?
"Cậu... Không thoải mái?" Randall mở miệng.
"Ah?" Hạ Mạt lăng lăng, mấy giây sau mới phản ứng được Randall đang nói chuyện với cậu, nói: "Tô...Tôi không có không thoải mái."
Randall yên lặng nhìn cậu, trong đôi mắt màu xanh lam chỉ có khuôn mặt hốt hoảng mà vẫn gượng cười của Hạ Mạt! Y chậm rãi dịch chuyển ánh mắt từ khuôn mặt tinh xảo kia xuống cánh tay bị thương, nói: "Khó chịu?"
"Thật ra khá tốt." Hạ Mạt giấu cánh tay ra sau lưng, nói: "Tôi rất biết chịu khổ."
Nói xong lời này, sợ Randall không tin, vì vậy nói bổ sung: "Thật đấy!"
Randall không để ý cậu, nói: "Xoẹt xẹt" hai tiếng kéo xuống hai cái tay áo của mình.
Hạ Mạt vội hỏi: "Ngài làm cái gì vậy?"
"Tay." Randall nói
"Ah?"
"Đưa tay đây."
"Tôi..."
"Lấy ra."
Không lay chuyển được Randall cường thế, Hạ Mạt chậm rãi vươn tay.
Randall hơi cúi đầu, quấn mảnh vải lên trên cánh tay của Hạ Mạt, động tác của hắn vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến Hạ Mạt đều cảm giác không thấy lực đạo của hắn.
"Nếu có thuốc dán còn có thể bôi chút ít lên trên vết thương! Thế nhưng bây giờ thời gian eo hẹp, Lance cũng không thể kiếm được thuốc trị thương trong chốc lát, chỉ có thể chấp nhận."
Thanh âm lạnh lùng trầm thấp bên tai mê người như thế, được đối đãi ôn nhu như vậy, Hạ Mạt không khỏi nhớ tới mấy lần ở chung với Randall đời trước.
Cậu vẫn luôn biết rõ Randall rất ôn nhu, người yêu của y sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới nhưng khi đó cậu bị mỡ heo che mất tâm trí, trong mắt lại chỉ có thể thấy nam nhân dối trá bạc tình kia.
Cũng may, trời cao thương cảm, cho cậu một cơ hội để tỉnh ngộ!
Đời này cậu nhất định phải gắt gao bắt lấy Randall không buông!
"Tốt rồi."
Hạ Mạt đột nhiên hoàn hồn mới phát hiện hai cánh tay của mình đều bị vải ngụy trang quấn quanh tầng tầng, cậu giật giật khuỷu tay, bất khả tư nghị nói:
"Rất thoải mái! Cám ơn... Cám ơn ngài."
"Không sao." Thần sắc của Randall vẫn như trước
"Thế nhưng y phục của ngài..." Hạ Mạt nhìn bộ quân phục bị xé mất tay áo kia, thần sắc áy náy.
"Không sao! Alpha không dễ dàng bị thương."
Trái tim đột nhiên nhảy dựng, nếu như không phải thần sắc của Randall quá mức bình thường, Hạ Mạt gần như tưởng rằng hắn đã xem thấu thân phận của mình rồi!
Randall cúi đầu nhìn cái đầu lại một lần nữa rũ xuống, sau khi trầm ngâm nửa ngày, vẫn là bỏ đi.
Vừa vặn lúc này Trần Khiết khiêng một đầu heo rừng nhỏ trở về, Lance ầm ầm ĩ ĩ kêu to: "Trời ạ! Đây nhất định là heo rừng thuần chủng đúng không?!
Trần Khiết! Cậu cũng thật là lợi hại! Tớ muốn ăn heo sữa quay!"
Randall gật gật đầu với Trần Khiết, nói: "Khổ cực rồi."
Trần Khiết cười cười, nói: "Chuyện cần làm mà."
Randall đưa tay, nói: "Tớ tới xử lý đi."
"Như vậy sao được?" Trần Khiết lui ra phía sau một bước, nghiêm túc nói:
"Ngài là điện hạ..."
Randall không nói lời gì tiếp lấy lợn sữa, nói: "Bây giờ tớ là đồng đội của cậu."
Trần Khiết còn chưa lên tiếng Lance liền vui vẻ nhảy dựng lên xông tới chỗ
Hạ Mạt nói: "Cậu chắc chắn chưa được thưởng thức tay nghề của hoàng huynh! Hoàng huynh làm heo sữa quay rất ngon a!"
Hạ Mạt cười gật đầu, lần nữa đổi mới nhận thức Randall = nam nhân tốt, sau khi xây dựng tâm lý một phen, cậu lấy dũng khí đi qua, nói: "Tôi giúp cậu."
Randall gật đầu.
"Bên kia có dòng suối nhỏ." Hạ Mạt nói.
Randall cùng Hạ Mạt đi về phía dòng suối nhỏ.
—— ——
Sau khi hai người rời đi, Trương Lợi ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Khiết.
Trần Khiết đi qua.
Trương Lợi kéo hắn xuống, bát quái nói: "Cậu có cảm thấy Hạ Mạt là lạ hay không?"
Trần Khiết nhìn thoáng qua Lance đối diện, nói với Trương Lợi: "Huyết hạt?"
"Ừm."
Lance thấy hai người thầm thì, lập tức chạy lại, nói: "Các cậu đang nói cái gì? Bổn cung cũng muốn nghe!"