Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 16:

Ánh mắt mịt mờ dần dần thu hồi, tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống người lùn trước mặt, hắn khó được có kiên nhẫn lập lại: "Cậu đang làm gì đó?"

"Không có." Hạ Mạt vội vàng cúi đầu, cũng không thể nói cậu đang xuân buồn thu đâu chứ?

Randall không nói tiếp, con mắt màu xanh lam lạnh lùng đảo qua cái mũi đỏ lên của cậu, sau đó thu hồi ánh mắt, quay người đi vào nhà trọ.

—— ——

Chờ Hạ Mạt đến phòng ngủ mới phát hiện thì ra đám bạn cùng phòng cũng đã đến đông đủ.

Ngoại trừ Randall cùng Trần Khiết, một người khác Hạ Mạt cũng nhận thức, người này gọi Trương Lợi, là phụ tá đắc lực của Randall giống như Trần Khiết, thế nhưng hắn là một nam beta, thân phận cùng loại với quân sư.

Đây cũng không phải là người dễ dàng lừa dối, hơi không chú ý sẽ lòi đuôi trước mặt hắn.

Thật sự là phiền toái ah...

Trong phòng khách.

Khí tràng cường đại quỷ dị tràn ngập khắp không gian.

Hạ Mạt đứng ở cửa ra vào, một tay đỡ khung cửa, so sánh với ba người có đứng có ngồi trong phòng khách càng lộ ra thế lực đơn bạc.

Ba người kia đều chuyên tâm với sự tình của mình, cũng không có phân thần chú ý tới cậu.

Hạ Mạt lần theo vách tường chậm rãi đi về phía phòng của mình, ngay khi tay của cậu sắp động tới cửa cảm ứng thì bỗng nhiên nghe thấy một người cười như có như không nói: "Rốt cục đã trở về? Tôi còn đang nghĩ bạn cùng phòng nổi tiếng này của chúng ta có cần Tiểu Khiết đi đón hay không."

Híz...

Cái giọng điệu âm dương quái khí này, nhất định là lời nói ác độc Trương Lợi!

Trên mặt Hạ Mạt hiện lên dáng cười, chậm rãi quay đầu, đối mặt với Trương Lợi.

Đuôi lông mày của Trương Lợi nhướng lên, ánh mắt như một cái rada quét hình, nói: "Trưởng thành như vậy thật là beta?"

Lộp bộp! Trong lòng Hạ Mạt run lên, cậu biết mà cậu biết mà, Trương Lợi quả nhiên là phiền toái lớn nhất! Cậu không tự chủ được co rút lại về phía góc tường để giảm bớt cảm giác tồn tại, đồng thời vắt hết óc muốn đem vấn đề này lừa gạt qua.

Trần Khiết ngồi ở trên ghế sô pha chơi đùa súng ống bỗng nhiên nói: "Trương Lợi, đừng dọa cậu ta."

Hạ Mạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm thời khắc mấu chốt quả nhiên là alpha đáng tin cậy, còn chưa được thoải mái, chỉ nghe thấy Trần Khiết nói:

"Thật vất vả đến một bạn cùng phòng có chút tế bào nghệ thuật, cậu đừng có đem người dọa đi."

Trương Lợi: "Tế bào nghệ thuật?"

Trần Khiết dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Hạ Mạt: "Không phải cậu ta biết múa cột sao?"

Hạ Mạt: "..."

"Xế chiều hôm nay tớ mới nhìn thấy."

Hạ Mạt: "..."

Múa cột?

Làm sao có thể?!

Hai đời công lại cậu cũng chưa khiêu vũ lần nào có được không?! Huống chi là độ múa cột có độ khó cao?!

Thế nhưng Randall cùng Trương Lợi quăng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu là có chuyện gì?!

Xin không cần tùy ý phán đoán người khác!

—— ——

Rạng sáng 6:00, tiếng cười bỗng nhiên vang lên.

Hạ Mạt mở choàng mắt, đầu óc còn chưa có thanh tỉnh liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng hống của huấn luyện viên: "Giờ gì còn ngủ?! Lập tức rời giường! Trong vòng năm phút đồng hồ nếu không xuống lầu liền cút ra khỏi trường học đi!"

Toàn thân giật mình, Hạ Mạt đột nhiên bắn lên, hấp tấp mặc quần áo, dưới sự thúc giục của tiếng cười hiệu chạy ra khỏi cửa phòng, vốn cho là tốc độ của cậu đã rất nhanh, lại không nghĩ rằng ba vị cùng phòng kia cũng đã xuống lầu.

"Ta đi, còn có tốc độ như thế sao? !"

Hạ Mạt vọt tới trước thang máy, mãi mới chờ đến lúc đến thang máy, lại phát hiện bên trong mênh mông đầy ắp người. Hạ Mạt tươi cười xin lỗi, kiên trì chen vào.

Theo lý thuyết cùng là tân sinh, cũng đều gặp phải đối đãi tàn nhẫn của huấn luyện viên, dù thế nào đều được cho là đồng bệnh tương liên, nhưng vì cái gì ngắn vài giây đồng hồ Hạ Mạt luôn có cảm giác có người ở một vị trí mà cậu không nhìn thấy dùng ánh mắt lăng trì nhìn cậu?

Chẳng lẽ là ảo giác?

Bởi vì thời gian quá gấp, Hạ Mạt cũng không kịp suy nghĩ, cửa thang máy vừa mở, cậu lập tức lao ra nhà trọ, liếc mắt liền trông thấy cái phi thuyền màu bạc vô cùng thân thiết kia.

Randall đang đợi cậu?!

Hạ Mạt cố gắng đè nén trái tim nhỏ không ngừng nhảy nhót chạy tới chỗ phi thuyền, kể từ đó cậu rõ ràng cảm giác được ánh mắt người xung quanh phóng tới càng rõ ràng và thực chất hóa.

Quả nhiên, trước cũng không phải là ảo giác, cậu thật sự bị mọi người ghi hận.

Cảm giác bị người bài xích vẫn chưa nói rõ được, nhưng vì cái gì cậu đã có chút ít kích động?

Thật giống như...

Ở trong lòng của Randall, cậu không giống như những người khác!

Hạ Mạt lòng đầy khẩn trương và mừng thầm đi vào trong phi thuyền.

Cùng lúc đó, trong phi thuyền.

Randall ngồi ngay ngắn trên ghế dựa buồng chỉ huy, trước mặt là hình chiếu không gian ba chiều của Lance.

"Hoàng huynh! Hạ Mạt tới rồi sao?"

Ánh mắt của Randall chậm rãi rời khỏi máy theo dõi, "Đến rồi."

"Lớn như vậy đây vẫn là lần đầu tiên em thấy một tên gia hỏa ngốc nghếch như thế, hoàng huynh nhất định phải chiếu cố hắn nhiều hơn nha."

Randall: "..."

—— ——

Hạ Mạt tiến vào không thuyền chính của phi thuyền, người đầu tiên nhìn thấy chính là Trần Khiết và Trương Lợi đang ngồi ở trên ghế kim loại bên trong phi thuyền.

Trần Khiết vẫn bảo trì cao lãnh của alpha như trước, hoàn toàn áp dụng thái độ coi thường với cậu.

Nếu là đổi lại người khác, bị Trần Khiết đối xử như thế sẽ là một đả kích không nhỏ, thế nhưng Hạ Mạt lại không khỏi cảm thấy may mắn, cậu cũng không hy vọng vị này lại nói lời kinh người.

Về phần Trương Lợi sao, nếu như dứt bỏ đặc tính độc miệng này thì người này cũng coi như không tệ.

Hạ Mạt chào hỏi đơn giản với Trương Lợi, tự giác ngồi ở chỗ trống bên cạnh hắn.

Thiết kế của phi thuyền bây giờ tương đối tiên tiến, ngoài cảm giác siêu trọng ban đầu cùng với cảm giác mất trọng lực sau cùng, hành khách gần như sẽ không cảm thấy bất cứ cảm giác khác thường nào.

Hạ Mạt im lặng ngồi tại chỗ, cũng không có chủ động nói chuyện với hai vị bên cạnh.

Biểu hiện như vậy của cậu làm cho Trương Lợi ngầm đánh giá cậu vài lần.

Chưa đầy hai phút, cửa khoang lần nữa mở ra, Lance mặc trang phục huấn luyện bước vào từ bên ngoài.

"Hôm nay cậu có thể không đến trễ rồi." Lance tự nhiên ngồi ở bên cạnh Hạ Mạt, ánh sáng bảo vệ màu lam nhạt nhanh chóng bao trùm lên y.

Nhớ tới thảm trạng ngày hôm qua, Hạ Mạt cảm kích nói: "Còn phải cảm tạ điện hạ đưa cho tôi cái lọ thuốc kia, nếu như không có nó, không chừng bây giờ tôi vẫn không có cách nào rời giường."

"Tôi đã nói là rất có hiệu quả mà."

Hạ Mạt liên tục gật đầu, thầm nghĩ vị này chính là nhận vật đắc lực để cậu thông đồng với Randall, nếu như đặt ở Trái Đất xưa, đây chính là nhân vật cậu em vợ, nhất định phải làm tốt quan hệ...!

Phi thuyền bay nhanh, chưa đầy ba phút, năm người đã vững vững vàng vàng đứng ở trong sân vận động Triều Huy.

Giờ phút này trời mới tờ mờ sáng, cũng may nhiệt độ tháng chín cũng coi như hợp lòng người, Hạ Mạt mặc một thân quân phục ngắn tay cũng không cảm thấy rét lạnh.

Hạ Mạt do dự hai giây, nói thầm: "Không phải là đã ra ngoài rồi đấy chứ? Vì cái gì vừa rồi không chú ý tới? Ai! Mặc kệ nó! Bị muộn rồi !"

Hấp tấp lao ra phòng ngủ, dọc theo đường đi gặp được vô số đồng học cùng chạy tới sân vận động Triều Huy như cậu!

Nhưng bất đồng là, phương tiện giao thông của người khác là phi thuyền siêu tốc mini mà của cậu lại là chân giò hun khói thịt người thuần thiên nhiên!

Không cần chỉnh người như vậy a a a a a!

—-

Trên phi thuyền mini màu ngân bạch.

Randall đã thay quân phục rằn ri nằm ở trên ghế mềm dưỡng thần.

Lance cũng mặc bộ quần áo quân phục giống vậy thì đứng bên cửa sổ, nhìn đám phi thuyền tới tới lui lui xung quanh nói:"Tân sinh thật là có tiền."

Randall vẫn nhắm mắt lại như trước.

"Chẳng lẽ hiện tại đã quốc phú dân cường đến loại tình trạng này? Ngay cả người nghèo nhất cũng có thể mua được một chiếc phi thuyền mini loại tốt......"

Thanh âm ngưng bặt, y dán mạnh vào cửa sổ, trừng lớn ánh mắt, nói: "Trời a, trời a, ta thấy được cái gì?! Cư nhiên có người chạy bộ đi sân vận động!"

Tốc độ của phi thuyền quá nhanh, y chỉ có thể thấy hình ảnh bất chợt lóe qua ngoài cửa sổ, thế nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến Lance kinh hô: "Hoàng huynh, anh thấy không?! Thấy không?! Người kia cư nhiên chạy! Trời a, hắn nhất định sẽ đến muộn!

Nghe nói quân huấn của tân sinh ở Exxon khá là biếи ŧɦái, chậc chậc, em cơ hồ có thể đoán được tương lai bi thảm của người này......"

Randall mở mắt, đôi mắt băng lam sắc trong veo không một tia tình cảm, đôi môi hé mở tích tự như vàng,"Chú ý an toàn."

Lance chu môi, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên người hắn, im lặng không đến nửa phút, lại bắt đầu nhỏ giọng nói thầm:"Một chút tình thú đều không có. Dáng vẻ lạnh như băng này của anh có Omega nào lại thích chứ?"

"Quá xa! Thật quá xa..."

Hạ Mạt thở hổn hển, hai cái đùi giống như không thể cử động nổi nữa, phổi cùng đường hô hấp đau đến nhân tâm hốt hoảng, trước mắt còn biến thành màu đen.

8: 32 phút, Hạ Mạt rốt cục chạy đến sân vận động Triều Huy.

Thở hồng hộc mấy hơi để bình tĩnh lại, tập trung nhìn vào thì thấy đã có hơn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình! Cậu lập tức có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, chỉ thấy huấn luyện viên với quần áo màu đen đang đứng trên đài, tay cầm gậy hét lớn với cậu: "Cậu! Khoa nào?!"

Hạ Mạt bị hét tê cả da đầu, lập tức đứng thẳng thân thể, dùng hết sức trả lời: "Báo cáo huấn luyện viên, khoa chế tạo cơ giáp!"

"Tại sao muộn?!”

"Báo cáo huấn luyện viên, không có phi thuyền!"