Hiệu trưởng Frank tiến lên hai bước, thanh âm cứng cáp hữu lực, nói: "Cung nghênh Randall điện hạ, cung nghênh Lance điện hạ."
Hạ Mạt không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào phi thuyền chính giữa, thấy được hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện ở trước cửa cabin.
Vừa thấy tư thế này, người ủng hộ trung thực của Lance vương tử lập tức lo lắng nói: "Lance điện hạ chính là Omega trân quý, chẳng lẽ ngài ấy cũng phải trượt xuống từ dây thừng? Trăm ngàn lần không thể như vậy!"
Hạ Mạt nghe vậy cũng không khỏi có chút lo lắng.
Kiếp trước cậu là phái của Laurent, khắp nơi nhằm vào Randall, Lance tự nhiên không cho cậu một sắc mặt hòa nhã nào, giữa hai người cũng rất ít chạm mặt.
Thế nhưng theo lý giải của cậu, cá tính của Lance nhanh nhẹn, thường thường không theo an bài, không biết lần này y chuẩn bị ứng đối như thế nào.
Giữa không trung.
Người cao hơn bỗng nhiên không hề dự triệu nhảy xuống phi thuyền.
Đây chính là độ cao hơn 200 mét! Dù Hạ Mạt biết thực lực của hắn rất cường đại cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Randall nhanh chóng nhảy xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi sắp rơi xuống thì kéo lấy dây thừng để lấy lực chậm lại, sau đó là một cú lộn mèo sạch sẽ lưu loát, ổn thỏa rơi xuống đất.
Mọi người vây xem phát ra tiếng hoan hô kịch liệt chưa từng có.
Hạ Mạt nhìn những động tác liên tiếp này, tuy rằng cũng hiểu được rất soái, nhưng là đời trước tại sao cậu lại không phát hiện Randall lại có thể đùa giỡn như thế?
Hiệu trưởng Frank nhìn thấy đại vương tử, vội vàng suất lĩnh các vị lãnh đạo tiến đến, nói: "Cung nghênh đại vương tử điện hạ."
Hắn nhìn thoáng qua phi thuyền hổ hai cánh phía sau lưng Randall, nói: "Hôm nay đều do lão phu không an bài tốt, còn mong đại điện hạ cùng nhị điện hạ chớ trách cứ."
Vóc người của Randall cao lớn, chế phục đỏ trắng kim ba màu càng làm nổi bật vẻ tuấn tú của hắn.
Nghe hiệu trưởng nói, chỉ hơi hơi gật đầu, lãnh đạm nói:"Không sao."
Vừa nói lời này vừa nhìn thoáng qua Laurent cách đó không xa.
Laurent ngẩn ra, rất nhanh khôi phục tự nhiên, thong dong bình tĩnh cười cười với Randall, sải bước tiến lên, nói: "Đã lâu không thấy! Randall...... Điện hạ."
Băng lam sắc con ngươi không có cảm tình gì lướt qua Laurent, Randall nói: "Lâu rồi không gặp."
Laurent vẫn tươi cười vô hại như trước, thế nhưng gã lại không tiếp tục khắc sâu đề tài này mà là nhìn về phía phi thuyền giữa không trung, mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Nhị điện hạ......"
Hiệu trưởng Frank vội vàng nói tiếp: "Lão phu có tội, lão phu sẽ phái người đón nhị điện hạ."
"Không cần." Randall không nháy mắt nhìn về phía trước, nói: "Tự y có thể xuống dưới."
"Nhị điện hạ chính là Omega trân quý, làm sao có thể......" Câu nói kế tiếp bị kẹt ở trong yết hầu, hiệu trưởng trừng lớn mắt nhìn chiếc dù lớn màu hồng hạ xuống từ giữa không trung, bỗng nhiên da mặt trừu động, hắn quả nhiên nói thầm sức chiến đấu của nhị điện hạ......
Nhân vật chính hôm nay đã trình diện, những người vốn hầu ở cửa liền đi theo đại vương tử, nhắm mắt theo đuôi đi về phía chỗ báo danh, ngay cả Laurent cũng đi theo bên người Randall.
Hiệu trưởng dừng ở cuối cùng, nhìn nhìn đám người không ngừng đi theo phía xa, lại nhìn nhìn nhị điện hạ lơ lửng giữa không trung không biết lúc nào mới có thể hạ xuống, cuối cùng vung ống tay áo, nói với phó hiệu trưởng bên người: "Thầy mang những người này ở đây chờ nhị điện hạ, tôi đi trước xem thế nào."
Nói xong, lập tức bước như bay đi về phía đám người.
—-
Hạ Mạt xen lẫn trong trong đám người, muốn chen đến phía trước, chỉ tiếc không phải một mình cậu mới có ý tưởng này, huống hồ thân thể của cậu nhỏ, khí lực cũng nhỏ, rất nhanh liền bị chen đến mặt sau.
Mắt thấy khoảng cách với Randall đã càng ngày càng xa, Hạ Mạt không khỏi cảm thấy nổi giận, xem ra cậu đã quá xem nhẹ lực kêu gọi của Randall.
Nếu cư tiếp tục như vậy, nếu cậu cùng Randall không thể phân tại cùng phòng, chỉ sợ bình thường ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có đi!
Không được! Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp!
Hạ Mạt ở bên ngoài nhảy nhót muốn xem xem tình huống của Randall nhưng Alpha ở phía trước rất cao, che kín bên trong, cậu không nhìn thấy cái gì cả!
Hạ Mạt nóng nảy, tròng mắt chuyển động, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở nhị vương tử Lance đang khoan thai đến chậm.
Bây giờ bên người Lance chỉ có ba lãnh đạo trường học cùng với hai cận vệ, không phải chính là thời cơ tốt để cậu tiếp cận sao?!
Hạ Mạt nghĩ nghĩ, nhanh chóng tạt qua đường nhỏ, mượn cây cối rậm rạp bên đường che lấp, chui ra từ đường hẹp quanh co, không cẩn thận vừa lúc đυ.ng vào trên người một tên hộ vệ.
Được rồi, nguyên bản cậu tính toán là trực tiếp đυ.ng vào Lance! Thế nhưng tính cảnh giác của tên hộ vệ đó vô cùng cao, còn chưa thành công liền bị chặn lại.
Phó hiệu trưởng thấy có người dĩ nhiên lại liều lĩnh như vậy, nhìn qua còn rất giống học sinh trong trường, lập tức trừng mắt lãnh đạm nói, nói: "Lớn mật! Mau đưa hắn đi xuống......"
Hạ Mạt nhăn mặt, khuôn mặt tinh xảo cũng trở nên trắng bệch, ngay cả môi đều trắng, nói: "Em… Em không phải cố ý! Em chỉ là nghe nói hai vị điện hạ tới, cho nên mới vội vàng bận rộn lại đây muốn xem náo nhiệt! Em không phải cố ý!"
Lance vốn không phải là người nhỏ mọn như vậy, thấy người này tuy rằng mặc mộc mạc nhưng tướng mạo dị thường hợp mắt, nay bị hộ vệ của mình dọa như vậy, cả khuôn mặt đều biến hình.
Vì thế khoát tay, nói:"Buông hắn ra đi."
Hạ Mạt cảm động đến rơi nước mắt,"Cám ơn, cám ơn." Nói xong lời này, lại cố ý nói: "Ngài, dám hỏi ngài là Lance vương tử sao?"
Lance gật đầu, mái tóc màu vàng nhạt ngang vai nhẹ nhàng phiêu động.
Hạ Mạt ngẩn ra, vội vàng đỏ mặt cúi đầu, tay phải bám vào ngực trái, thành kính nói:"Điện hạ mạnh khỏe."
Lance không có biểu hiện đặc biệt gì… Nhìn thoáng qua cánh tay của Hạ Mạt, xác định người nọ là Beta, sau đó nói: "Vương huynh đã đi phía trước ."
Hạ Mạt kinh ngạc , giống như một chốc còn chưa lấy lại tinh thần.
Lance không hề phản ứng cậu, đi thẳng về phía trước.
Hạ Mạt mặt dại ra đứng tại chỗ, đợi Lance đi qua, trong mắt tinh quang chợt lóe, gào lên: "Lance điện hạ! Lance điện hạ!"
Lance dừng lại, những người còn lại cũng dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt cuống quít tiến lên, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi có thể đi cùng với ngài sao?"
Lance nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Đương nhiên có thể."
"Tạ điện hạ!" Hạ Mạt vội vàng chạy tới, thừa dịp Lance không chú ý liền đẩy tên hộ vệ, chính mình đi ở bên người Lance.
Cả hai đời cộng lại, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gần gũi quan sát Lance như vậy.
Không thể không nói, Lance là một Omega phi thường dễ nhìn, băng lam sắc ánh mắt cùng làn da trắng nõn ở trên người Randall làm cho người ta có cảnh giác bạc tình lãnh cảm, nhưng ở trên người Lance lại làm cho người ta không nhịn được muốn trân ái y.
Lance cũng cao ngang cậu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đáy hồng viền vàng của hoàng tộc, quần trắng bó sát người, phần lộ ra bên cánh tay phải mang một chiếc kim cô hình vương miệng, trên chân là một đôi giày ngắn màu đen, cả người anh khí bừng bừng phấn chấn.
Hạ Mạt chính nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe Lance nói:"Bản cung rất đẹp?"
"A?" Hạ Mạt hồi thần.
"Bản cung chú ý tới cậu vẫn luôn nhìn lén." Lance nghiêng đầu, đánh giá cậu, nói: "Kỳ thật bộ dạng của cậu cũng không kém, tại sao lại luôn nhìn chằm chằm bản cung?"
Hạ Mạt xấu hổ cười cười, nửa thật nửa giả nói:"Trước kia chỉ có thể nhìn thấy ngài ở trên quang não, hiện tại rốt cuộc có thể thấy người thật , cho nên, có chút kìm lòng không được."
"Cậu thật là biết nói chuyện." Lance "Phốc xuy" một tiếng cười đi ra.
"Những lời tôi nói là sự thật."
Lance từng nghe thấy rất nhiều người nịnh hót, thế nhưng, những lời phát ra từ Beta tướng mạo bất phàm này, nghe vào tai liền có cảm giác có mấy phần chân thật.
"Cậu muốn thông qua bản cung để nhận thức hoàng huynh?"
Trong lòng Hạ Mạt run lên, nhãn lực của Lance thực sự không phải dạng vừa. Nếu đã không giấu được, cậu dứt khoát thừa nhận, nói: "Đúng vậy."
Cậu thẳng thắn thành khẩn như vậy, Lance ngược lại là bị kinh hách đến, y yên lặng nhìn nam Beta trước mặt, một lúc lâu mới nói:"Cậu, thực đặc biệt."
"Có sao?"
"Bản cung chưa từng nhìn thấy người...... không biết nịnh bợ người khác như cậu."
"Ha ha." Hạ Mạt sờ sờ đầu, nói: "Khiến ngài chê cười, tôi chỉ là hi vọng có thể làm chút chuyện cho hai vị điện hạ thế nhưng có lẽ phương pháp không quá tốt."
"Phương pháp tuy rằng ngốc, thế nhưng bản cung cũng không chán ghét người trực tiếp như cậu."
Lance liếc mắt nhìn phía trước rậm rạp toàn người, nói: "Đợi tí nữa đi cùng bản cung đi."
"Tạ điện hạ!"
Có nhị điện hạ mở đầu, Hạ Mạt rốt cuộc có thể thuận lợi tiến vào trung tâm của đám người.
Từ khi trùng sinh đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gần gũi nhìn Randall như thế, cứ việc hiện tại Randall ngay cả một con mắt cũng không cho cậu nhưng trong lòng của cậu vẫn kích động vô cùng.
Randall cảm giác được Lance tới gần, quay đầu, thanh âm thanh lãnh hỏi:"Rốt cuộc đuổi theo?"
Lance cùng Randall sóng vai đứng chung một chỗ, vóc dáng của y chỉ có thể đến cằm Randall, trên khí thế lại không yếu thế một chút nào, liếc liếc nhìn bên kia tiếu ý doanh doanh Laurent, Lance thầm mắng hồ ly mặt cười, ngoài miệng lại nói với Randall: "Đã chọn xong phòng sao?"