Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 1: Trọng sinh

"Anh căn bản không yêu tôi! Vì cái gì?! Vì cái gì?......"

"Chẳng lẽ mày quên, tao cũng không phải là Alpha, đối với Omega không có ý nghĩ bảo hộ trời sinh! Đừng nói tao bạc tình quả nghĩa, Hạ Mạt mày mới là người bạc tình bạc nghĩa nhất."

Nam nhân vẻ mặt kiêu căng, nói:"Còn nhớ rõ trường hợp mày cùng tên Papa kia của mày đoạn tuyệt quan hệ sao? Làm cho người khác đau thấu tâm đến mức nào.

Lão nhân kia cũng thật là khờ đến chết, đến cái loại tình trạng này còn muốn từ nơi này mang mày đi? Còn có Randall, hắn hiện tại tự thân khó bảo toàn, còn có thể tới cứu mày?

Lại nói tiếp, tao còn phải cảm tạ mày giúp tao hạ độc hắn, bằng không tao làm sao có cơ hội đến gần người......"

"Anh...... Anh làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?!"

"Mày cho rằng mày là ai? Bất quá chỉ là bàn đạp để ta cướp lấy quyền lợi! Mày cứ yên tâm đi, chắc chắn mày sẽ sớm được đoàn viên với bọn chúng ở bên dưới. Trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, tao đối xử với mày không tệ đi."

"Mày, mày dám làm tổn thương bọn họ, tao sẽ gϊếŧ mày! Cho dù chết tao cũng sẽ tìm mày báo thù!"

"Ha ha, loại kiên cường này vẫn là để đến kiếp sau nói đi! Người tới, động thủ......"

Ký ức giống như là mạng nhện ác độc, tra tấn thiếu niên trên giường thống khổ đến không chịu nổi, trên gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú nhăn cùng một chỗ, trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn!

Cậu không ngừng giãy dụa, miệng nói những câu mê sảng ai cũng không hiểu, miếng băng vải thấm máu trên đầu càng làm nổi bật lên vẻ tiều tụy.

Cửa cảm ứng tự động mở ra, một nam nhân thân hình gầy yếu bưng chậu cùng khăn mặt đi đến… Nghe con trai nói mê, cuống quít chạy tới bắt lấy cánh tay đang vung lung tung! Sau đó làm ướt khăn mặt ôn nhu lau đi mồ hôi cùng nước mắt của cậu.

Hắn một bên giúp thiếu niên chà lau thân thể, một bên ôn nhu an ủi, thần sắc ôn nhu như là ánh mặt trời vào tháng tư, làm cho lòng người ta đều mềm lại: "Mạt Mạt ngoan! Pâp ở chỗ này! Papa ở chỗ này! Papa sẽ không để người khi dễ con......"

Bên trong mộng cảnh khắp nơi đều là huyết tinh, hắc ám lấy tốc độ nhanh đến khó tả bao vây lấy thân thể cậu, bỗng nhiên cậu nghe được một thanh âm, thanh âm kia thật ôn nhu, mang theo ma lực trấn an tâm hồn của người khác.

Mạt Mạt?

Là đang gọi cậu sao? Là papa đang gọi cậu sao? Papa?! Thật là papa?!

Cậu lấy tay lau mạnh nước mắt, điên cuồng chạy về phía phát ra thanh âm, cậu thấy ở một địa phương rất xa có một bóng dáng mơ hồ… Là papa sao?!

Cậu chạy càng nhanh , ngay cả hắc ám phía sau cũng không thể đuổi kịp cậu, khi cậu rốt cuộc chạm tới bóng dáng mơ hồ kia thì, trán bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức!

"A......" Cậu mạng mẽ ngồi dậy từ trên giường, lấy tay ôm trán.

Nam nhân thấy cậu tỉnh, cao hứng vô cùng, hốc mắt hồng hồng , thanh âm cũng có chút nghẹn ngào,"Mạt Mạt! Con rốt cuộc tỉnh."

Thiếu niên lúc này mới phát hiện sự tình không thích hợp, cậu buông tay che ở trên trán, thấy nam tử ngồi bên mép giường, nghi hoặc hô một tiếng "Papa".

Tại sao Papa lại ở chỗ này?

Papa không phải đã chết sao? Vì cứu cậu, bị nam nhân luôn mồm nói thương cậu kia tự tay gϊếŧ chết… Nhưng là người trước mắt......

Đôi mắt tinh xảo kia, thanh âm ôn nhu, cười nhẹ như có như không nơi khóe môi cùng với mấy sợi tóc bạc bên tóc mai, đều giống hệt trước kia!

Nhưng là......

Cậu ngốc lăng đánh giá phòng này, bố trí trong phòng vô cùng quen thuộc, không gian chật chội, gia cụ cũ nát, còn có mùi mốc mãi mãi cũng không bay hết kia!

Đây là căn phòng mà cậu đã ở trước khi đi đến trường quân sự cao cấp Exxon, cũng là căn phòng mà phụ thân đã cho cậu, một căn phòng hạng hai còn tồi tệ hơn phòng của người hầu.

Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy... Cậu sờ sờ băng vải trên trán, còn nhớ rõ lúc mười bảy tuổi từng bị phụ thân dưới cơn nóng giận mà đả thương đầu, trán cậu bị thương, vị trí giống hệt năm đó...

Nói cách khác, cậu không chết? Trọng sinh đến 17 tuổi?!

Ha! Ha ha! Ha ha ha...... Đây là ý trời sao?!

Trời cao cũng cho cậu cơ hội báo thù rửa hận?!

Laurent...... Trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia âm trầm.

Nam nhân thấy con trai nãy giờ không nói gì, biểu tình trên mặt biến ảo khó đoán, còn tưởng rằng cậu đυ.ng hỏng đầu óc, trong lòng vừa hối vừa hận, vội vàng đứng dậy tìm bác sĩ lại không nghĩ rằng cổ tay lại bị thiếu niên gắt gao bắt được.

Nam nhân ngẩn ra, bình thường con trai căn bản không muốn đυ.ng mình! Nay quả nhiên là sinh bệnh, yếu ớt… Vì thế ông ôn nhu nói: "Con trước tiên cứ nghỉ ngơi, Papa đi tìm bác sĩ cho con..."

"Không cần! Papa." Cậu tại sao lại không biết tình huống gia đình này?

Phụ thân chuyên sủng nhị phu nhân, mà Papa của cậu – nguyên phối của Hạ Khoa trung sĩ Ngọc Chương, một Omega vốn nên được người phủng ở trong lòng bàn tay, lại sống không bằng người hầu.

Một tiếng "Papa", khiến nam nhân lập tức dừng bước, hài tử của ông đã bao lâu chưa từng kêu hắn như vậy...Có lẽ đã 10 năm đi...

Trong lòng đau đớn, ông tận lực khống chế âm thanh đang run run của ông "Vậy sao được? Trán còn đang chảy máu."

Hạ Mạt thấy tơ máu hồng hồng trong mắt Papa, không khỏi chua xót! Đời trước cậu chưa bao giờ cho ba một sắc mặt hòa nhã nào, luôn cảm thấy là bởi vì hắn vô năng nên cậu mới bị phỉ nhổ.

Mà trên thực tế, nam nhân giản dị này mới là người mà cậu hẳn là quý trọng nhất! Đương nhiên, còn có Alpha mặt lạnh tâm ấm kia.

Hạ Mạt lấy tay ôm lấy bả vai thon gầy của nam nhân, vùi đầu trước ngực papa của mình, nói: "Con thực sự không có việc gì Papa! Ngài nhanh chóng đi ngủ đi, thời gian đã không còn sớm."

Ngọc Chương sửng sốt, nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, đứa nhỏ này đã bao lâu chưa từng chủ động ôm qua chính mình? Ông vẫn cho rằng đời này quan hệ phụ tử bọn họ cũng sẽ không được cải thiện, lại không nghĩ rằng hôm nay...

Bây giờ đang là mùa hạ, trên người Hạ Mạt chỉ mặc một cái áo ngắn tay, nước mắt nóng bỏng của nam nhân dừng ở trên vai cậu, làm cho cậu hối hận không thôi.

Quá khứ cậu thật sự là không bằng cầm thú, Papa thật tâm đối xử với cậu như vậy lại bị cậu cố ý thương tổn.

Đời này, cậu nhất định phải chiếu cố, báo đáp, quan tâm yêu quý papa! Dẫn papa thoát ly khỏi gia đình này!

Tận lực an ủi hồi lâu mới có thể khiến nam nhân ôn hòa như ngọc này trở về phòng nghỉ ngơi! Hạ Mạt nằm ngửa trên giường, hình ảnh đời trước nhanh chóng trôi qua trong đầu cậu!

Lúc trước, cậu vì cái gọi là mặt mũi cùng tôn nghiêm, khắp nơi nhục nhã thân sinh Papa của mình, lại đối với nhị phu nhân không thân thích kia ân cần đến cực điểm.

Để gả cho người có quyền, cậu đạp lên tôn nghiêm của Papa, mượn dùng quan chức của phụ thân, lấy thân phận Omega trân quý đi đến trường học quân sự cao cấp Exxon! Vì lấy được niềm vui của Laurent, đem rượu độc tự tay đút cho Randall vẫn luôn quan tâm trân trọng cậu......

Cuối cùng, cậu trở thành công cụ uy hϊếp Randall của Laurent! Cũng là cậu hại tất cả những người thật sự quan tâm trân trọng cậu....... Cậu thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần!

Nay, trời cao cho cậu sinh mệnh mới, liền để cho cậu dùng cả đời này để chuộc tội đi! Cậu muốn làm một Hạ Mạt hoàn toàn mới! Hạ Mạt nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền nhưng không phải đang ngủ! Cậu đang nhớ lại những chuyện xảy ra khi 17 tuổi.

Rõ nhất là, vết thương của cậu lành không bao lâu thì trong nhà xảy ra một sự kiện lớn: Phụ thân của cậu Hạ Khoa trung sĩ cùng nha hoàn của nhị phu nhân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, kết quả bị nhị phu nhân bắt kẻ thông da^ʍ tại giường.

Cậu cùng với nhị phu nhân liên thủ đem nha hoàn kia đuổi đi! Phụ thân cũng bởi vậy mà bực mình một khoảng thời gian rất lâu.

Hạ Mạt hơi hơi gợi lên khóe miệng, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy trào phúng! Tính tính ngày cũng nên đến đi, cậu phải nhanh chóng khỏe lại, loại chuyện lớn này làm sao lại có thể thiếu sự có mặt của cậu được!

Sau đó, còn có một sự kiện cơ hồ cải biến toàn bộ vận mệnh của cậu, đó chính là tiến vào trường học quân sự cao cấp Exxon! Ở nơi đó, cậu gặp bề ngoài lạnh lùng nội tâm ôn nhu Randall, cùng với...... Cừu nhân lớn nhất cuộc đời này, Laurent.

Đời trước thiếu Randall quá nhiều, đời này, cậu sẽ dùng hết khả năng của mình ủng hộ hắn, giúp hắn, trả lại những tội nghiệt từng mắc phải! Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cậu liền nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra.

Người vào rất cẩn thận, giống như sợ làm cậu tỉnh, có thể để ý cậu như vậy không cần đoán cũng biết đó là papa – trong nhà này chỉ có một mình papa là thật lòng đối đãi với cậu.

Nam nhân rón ra rón rén đi vào, đứng ở bên giường nhìn trong chốc lát, giống như đang quan sát xem cậu có xuất hiện bệnh trạng nào không, chỉ chốc lát sau liền lặng lẽ ly khai.

Đợi cho nam nhân rời đi, Hạ Mạt bỗng nhiên mở to mắt, sinh hoạt trong quân giáo dài đến 4 năm đã triệt để thay đổi thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi của cậu, cậu đã sớm tỉnh lại.

Xốc lên chăn mỏng ngồi dậy, đầu xuất hiện mê muội ngắn ngủi! Áo ngắn tay cơ bản đã đầy mồ hôi, điều hòa trong phòng là nhị phu nhân thừa bỏ ra , hiệu quả làm lạnh không rõ ràng, còn nhớ rõ lúc trước cậu phải phí một phen miệng lưỡi mới có thể có được từ chỗ của nhị phu nhân.

Hạ Mạt tự giễu cười cười, lấy quần áo để thay rồi đi vào nhà tắm! Phòng tắm lớn chuyên để cho người hầu dùng, chủ tử chính quy như là nhị phu nhân cùng phụ thân sẽ không tắm ở trong này.