Edit: jessfann
Bản lĩnh sát phạt đánh đâu thắng đó ở trên chiến trường khi được dùng để trộm trứng chim thì không có gì có thể cản nổi.
Trử Kình Phong nâng ổ chim phi từ trên cây xuống. Cô gái đứng dưới tàng cây kích động đưa ánh mắt sùng bái, vẻ mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đem ổ chim đưa cho Nhược Ngu, đưa tay nhận lấy cái khăn từ thị nữ chà lau hai tay, nhất cử nhất động lộ ra vẻ tao nhã, giống như là vừa mới vào Lăng Tiêu bảo điện tùy ý lấy mấy viên tiên đan bình thường. Rất khó làm cho người ta sinh ra cảm giác là Tư Mã đại nhân thật ra rất ngây thơ.
Ở hoa viên trong đình có một cái lò than nhỏ đang đốt, phía trên là một cái dĩa bằng sắt có thoa dầu trong đó, bên cạnh là thịt tươi còn được cắt thành miếng nhỏ cùng với hành lá và củ cải. xem ra vị Tư Mã đại nhân này thật là nhàn hạ thoải mái, ở trong hoa viên nướng thịt. Lau hai tay xong, Tư Mã đại nhân liền dẫn theo cô gái kia cùng với ổ trứng chim vừa mới lấy xuống, đập vỡ ra rồi để lên dĩa sắt, sau đó bỏ thịt bò tươi lên dĩa sắt và bắt đầu nướng, không bao lâu sau, mùi hương thịt nướng lan tỏa khắp nơi.
Mà vị Lý nhị tiểu thư kia nhìn thòm thèm như con chó nhỏ, mắt mở thật to, nhìn Tư Mã đại nhân xoay người dùng cây trúc nướng mỹ thực. Vất vả mới nướng xong, Tư Mã vẫn không chịu thả vào trong cái chén của cô gái vẫn liên tục bưng tự nãy giờ.
Làm cô gái nôn nóng đến mức phát ra âm thanh ừng ực, nhưng Tư Mã đại nhân vẫn không bị lay chuyển chút nào. Đến khi dùng môi thử xem không còn nóng nữa mới đưa đến tận bên miệng của cô gái.
Khi quản gia đưa Sở Uyển Nương vòng qua hành lang dài đi đến trong lương đình thì lúc này Trử Kình Phong mới giương mắt chỉ chỗ trống bên cạnh nói: “Sở tiểu thư đã nhiều ngày không có được ăn ngon miệng, không ngại mà uống cùng ta một ly chứ?”
Sở Uyển Nương nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia đang đưa bát vào bên trong, hít sâu một hơi, khẽ nâng làn váy ngồi ở bên cạnh bàn.
“Nhị tiểu thư, ngài…có nhận ra Uyển Nương không?”
Nhược Ngu thấy Uyển Nương nói chuyện cùng mình, liếʍ liếʍ cái miệng đầy dầu mỡ, lại không tự chủ rụt đầu lưỡi nói: “Tỷ tỷ uống nước nhìn rất đẹp, Nhược Ngu cũng muốn giống tỷ tỷ…”
Nói xong bưng chén mơ ướp lạnh bên cạnh lên, học theo dáng vẻ biểu diễn nghệ thuật uống trà của Sở Uyển Nương, từ từ nếm một ngụm.
Sở Uyển Nương vốn dĩ còn chưa tin tiểu thư bị ngốc lắm, nay nàng thấy bộ dạng này nên tin hoàn toàn, tròng mắt nóng lên, bi thương nói: “Chỉ mới có mấy tháng, sao ngài lại trở nên như vậy…”
Nói xong liền trợn mắt hướng về phía Trử Kình Phong, thầm nghĩ: Sử dụng thủ đoạn yêu nghiệt gì mà đem nhị tiểu thư tra tấn thành như vậy?
Trử Kình Phong trầm giọng nói: “Ngày ấy Nhược Ngu đến bên trong doanh trại, bổn tọa vẫn không hề định tội cho nàng, nàng nộp đồ quân nhuxong liền về lại Liêu thành, sau đó bởi vì bị thương ngoài ý muốn. Mà bổn tọa đi chữa trị vết thương ở Liêu thành thì mới biết nàng cùng Thẩm gia từ hôn, vì thế bổn tọa cùng Lý gia kết duyên, cưới Nhược Ngu về làm vợ. Mong Sở tiểu thư đừng mãi ôm địch ý với bổn tọa.”
Trử Kình Phong làm người thanh nhã nhưng cao ngạo, mà người như vậy nếu mở miệng giải thích thì rất có sức thuyết phục.
Sở Uyển Nương liền nhớ đến ngày vào thành, hai bên đường thảm đỏ trải dài, dân chúng sôi nổi chúc Tư Mã tân hôn vui vẻ, xem ra lời nói của Trử Kình Phong không phải là giả.
Thuở nhỏ nhà nàng gặp phải biến cố, nên nàng biết thế nào là đạo nóng lạnh. Nhị tiểu thư nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm gia đưa ra lời từ hôn cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà Trử Kình Phong biết rõ vậy mà vẫn chịu cưới Lý Nhược Ngu làm vợ, đúng là đánh chết cũng không nghĩ tới.
Người nam nhân này nhìn khắc hẳn với người bình thường, không ngờ tư duy cũng khác hẳn với người thường, thật là làm cho người ta khó hiểu.
Trử Kình Phong thấy vẻ mặt buông lỏng của Sở Uyển Nương cũng biết rằng nàng tiếp nhận vài phần, liền nói thêm: “Bổn tọa và Nhược Ngu trước đây không vừa mắt nhau, là chuyện giận dỗi thường ngày, bởi vì nàng là ái thê của bổn tọa, cho dù nàng có mưu tính hại ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng nếu là người khác mưu tính hại nàng, ta không thể xem như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cho nên Sở tiểu thư nói là có giao tình tốt với phu nhân ta, mong rằng có thể đem hết những chuyện mà nàng biết nói ra tất cả, hãy đem chuyện nàng ngày đó bị tập kích nói cho ta biết.”
Lúc này ở hậu trạch, khắp nơi là bóng cây của nhiều loại hoa, bên trong đình là chén dĩa chất thành hàng, mùi rượu thoang thoảng làm say lòng người. Tạo nên không khí thả lỏng thoải mái và thân thiện.
Mà Tư Mã đại nhân lại hiếm khi ăn mặc thong thả như thế này, áo trắng, quần chẽn dài màu xanh, chiếc áo cởi hai nút cao ở trên, lộ ra cái cổ cường tráng, mái tóc dài bạc trắng cũng không búi cao mà chỉ dùng một cái búi tóc bằng bạc cột lại sau lưng, vài sợi tóc buông xỏa hai bên thái dương, săn tay áo lên hai cánh tay, thon dài mà có cơ bắp.
Hắn vừa nói chuyện vừa dùng dao nhỏ sắc bén cắt khối thịt dê lớn, dao vung nhanh và chuẩn xác, miếng thịt đỏ tươi được cắt đều thành từng miếng nhỏ, nói đến đây thì đột nhiên ngước cặp mắt thâm thúy kia, gằn từng chữ: “Nếu biết người nào gây nên, ta nhất định sẽ gϊếŧ hắn!”
Sở Uyển Nương chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đột ngột thít chặt lại, nên hơi ngây người ra, nàng hoảng hốt cảm thấy trong mắt hắn có hiện lên một chút màu đỏ, giống như Diêm La lấy mạng…
“Trử ca ca, Nhược Ngu còn muốn trứng trứng…”
Lúc này, Nhược Ngu lại nũng nịu đem cái chén sứ kia đưa tới, ý bảo Tư Mã đại nhân nên nhanh chóng chiên thêm cái trứng chim thơm nức cho nàng.
Màu đỏ trong mắt của Tư Mã đai nhân biến mất, giống như Sở Uyển Nương đã nhìn nhầm, nàng thấy nam tử anh tuấn này bày ra vẻ mặt cưng chìu, lấy khăn tay lau miệng Nhị tiểu thư, nói: “Ăn chậm một chút, nếu không giống hôm qua ăn gấp gáp rồi bị đau bụng.”
Nhìn thấy cảnh như vậy, Sở Uyển Nương trầm mặc một hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Lúc Nhị tiểu thư đang trên đường đi đến Vạn Châu, ở trên thuyền bị tập kích, bởi vì tình huống nguy cấp, nàng ra lệnh cho thuộc hạ dời đồ quân nhu đến chỗ thích hợp, sau đó liền lén vào Tú Xuân Lâu của ta lánh nạn. Bởi vì người trong Tú Xuân Lâu thỉnh thoảng có khách quen, luôn làm cho mấy cô nương trong lâu bị thương, vì vậy trong lâu có nuôi lang trung, thuốc trị thương có đầy đủ, không có ra ngoài mua thuốc nên tránh được sự truy đuổi của mấy tên ác nhân.
Ta cũng hỏi Nhị tiểu thư rồi, để biết hung thủ là ai. Nhưng mà nàng lại chỉ nói người cầm đầu kia che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt…đôi mắt kia rất đặc biệt, là màu đỏ…”
Nói đến đây, Sở Uyển Nương nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Tựa như mắt đại nhân lúc ban nãy.”
Trử Kình Phong kinh ngạc ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu, sau đó nheo mắt lại hỏi: “Nếu Sở tiểu thư hoài nghi, vì sao còn nói cho ta biết?”
Sở Uyển Nương mỉm cười, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều quyến rũ vô hạn: “Ta lăn lộn ở trong đám nam nhân mà kiếm sống qua ngày, sao lại không nhìn ra đại nhân đang sủng ái Nhược Ngu chứ, mặc dù không biết sau này thế nào, nhưng trước mắt thì là chân tình thắm thiết. Huống chi nếu là đại nhân làm, lúc này Nhược Ngu tiểu thư vẫn còn mạng sao? Ngài cần gì phải hao tốn tâm tư tự đoạn quân lương?
Mặc dù không biết người mắt đỏ kia là ai, nhưng phỏng chừng trong lòng đại nhân cũng đã có tính toán. Ta tin rằng, nhờ đức của Tư Mã đại nhân, đương nhiên có thể bảo vệ nhị tiểu thư an toàn, nếu biết chuyện ta đương nhiên sẽ dốc hết lòng bẩm báo, giúp đại nhân một tay.”
Nghe thế, trong lòng của Trử Kình Phong đã hiểu rõ lý do tại sao Nhược Ngu lại cùng vị hoa khôi này là tri kỷ, tuy rằng rơi vào chốn hồng trần nhưng vẫn giữ được tâm tư sang quý và sảng khoái của nữ tử. Trình độ kiến thức so với những người bình thường cao hơn nhiều lắm.
Hắn giơ tay cầm chung rượu lên, hơi nghiêng người: “Như vậy thì Trử mỗ liền cảm ơn Sở tiểu thư!”
Trử Kình Phong luôn là người có ân tất báo, liền chuẩn bị giúp Sở tiểu thư chuộc thân, giúp nàng an trí nhà cửa ở Mạc Hà Thành.
Sở Uyển Nương cám ơn ý tốt của Trử Tư Mã, nói lời dịu dàng từ chối khéo: “Nhị tiểu thư cũng từng đề cập qua chuyện giúp ta chuộc thân, nhưng mà do trong lòng ta vẫn làm chưa hết việc, còn muốn ở chốn hồng trần này một thời gian nữa, xin Tư Mã đại nhân hãy cho người đem ta về Tú Xuân Lâu…”
Mỗi người có chí hướng riêng, Trử Kình Phong cũng không miễn cưỡng, lập tức sai người đưa Sở Uyển Nương về Vạn Châu.
Trước kia chia tay, Sở Uyển Nương kéo tay Nhược Ngu, trong lòng có chút lưu luyến không nỡ rời đi, thừa dịp Tư Mã đại nhân xoay người liền nói nhỏ: “Trải qua lần chia tay này, chẳng biết khi nào gặp lại. Vốn là ngóng trông ngài bệnh tốt lên, nhưng bây giờ cảnh ngộ ngài như vậy, bản thân ta lo lắng nếu bệnh ngài tốt lên, lúc đó nếu phát hiện ngài đã trở thành vợ của hắn. Dựa theo tính tình trước kia của ngài, thì nên xứng với một người có tính tình nhã nhặn không câu thúc ngài, làm sao có thể chịu đựng được một nam nhân bá đạo như thế này quản thúc chứ? Chẳng phải làm vậy là ủy khuất lòng mình sao…”
Nhược Ngu nghe cái hiểu cái không, bất quá nàng thật lòng lưu luyến nên gật gật đầu, khi than khổ thì nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Trử ca ca có nhiều lúc hư lắm, luôn quản Nhược Ngu, có khi còn không cho ăn cơm, tỷ tỷ, hay ta đi với tỷ nha, bánh ngọt ở chỗ của tỷ ăn rất ngon! Nghe Long Hương nói, tỷ ở đó chỉ cần nhảy múa ca hát cho người ta xem thì liền có cơm ăn!”
Sở Uyển Nương dở khóc dở cười nói: “Nhị tiểu thư, phải đọc nhiều sách rồi tập viết chữ mới được, chẳng lẽ ngài muốn học tài nghệ hầu hạ người khác sao?”
Nhược Ngu ra sức gật đầu: “Trử ca ca nói mấy ngày nữa sẽ mang Nhược Ngu đi đến học đường, đến lúc đó còn có thể kết bạn được với nhiều người trong trường…”
Nghĩ đến có thể đi học giống như đệ đệ, trong mắt Nhược Ngu lóe lên sự ham học.
Trử Kình Phong mặc dù đứng khá xa, nhưng tai hắn thật tốt, nghe được cái Sở Uyển Nương lo lắng, còn có Nhược Ngu muốn vào Tú Xuân Lâu cùng Uyển Nương để cùng nhau ca hát kiếm cơm, trong lòng hắn lập tức cực kì không được vui, nếu không phải xem xét giao tình ngày xưa của hoa khôi với Nhược Ngu, lại còn vừa cứu Nhược Ngu một mạng thì chắc chắn hắn sẽ không để yên.
Sau khi Sở Uyển Nương lên xe rời đi, Nhược Ngu vẫn còn lưu luyến không rời, vẫy vẫy khăn.
Mấy ngày nay, Uyển Nương dạy nàng đánh đàn, tuy rằng đàn không ra âm điệu gì, nhưng nàng học Uyển Nương dáng người thướt tha khi quỳ trên gối chiếu đánh đàn, nàng cảm thấy mình cũng trở nên xinh đẹp. Nhưng mà lần này nàng đi rồi, thì còn ai dạy mình đánh đàn?
Trử Kình Phong đứng sau lưng nàng cách đó không xa, lạnh lùng nâng cao giọng nói: “Mau trở về!”
Nhược Ngu lúc này mới chăm chú mỗi bước đi, hồn phách thất lạc bước về hướng hắn.
Tư Mã đại nhân hạ mí mắt hỏi: “Không cho nàng ăn cơm nàng sẽ đi cùng người khác? Mẹ nàng dạy nàng như thế nào là ‘Trượng phu’? Đó là không thể cách nhau dù chỉ một trượng. Ta là của ông trời nàng, nào có thể tùy tiện cho nàng đi cùng người khác.”
Nhược Ngu tỉnh tỉnh mê mê, buồn buồn nói: “Nương có nói gả cho người, gả cho người, mặc quần áo ăn cơm. Nương có nói gả cho chàng, chàng sẽ cho Nhược Ngu ăn no mặc ấm, nếu không làm được như vậy thì bảo Nhược Ngu khi về mẹ đẻ, len lén nói cho nương biết, nương sẽ tìm cách đón Nhược Ngu về nhà…”
Nói xong nàng len lén nâng mắt lên, ngước nhìn “Ông trời” của mình, hình như lại đang bắt đầu âm u, tựa như muốn mưa tới nơi liền chạy nhanh như một làn khói.
Trử Kình Phong nghĩ đến vị nhạc mẫu ngây ngây ngô ngô kia của mình, "Ông trời" lại bắt đầu âm trầm như vừa bị đổ nguyên cả nghiên mực lên mặt.
Xem ra nên nhanh chóng dạy dỗ cho cho Nhược Ngu hiểu rõ hai chữ “Phu cương” là phải giữ sâu tận trong tim, cái khác cũng không cần gấp gáp. Chỉ có vấn đề là nên dạy dỗ lại như thế nào. Vốn theo ý của Tư Mã đại nhân, nên mời nữ phu tử vào phủ dạy học cho tiện.
Nhưng mà Nhược Ngu tâm tâm niệm niệm muốn giống Hiền nhi đệ đệ mỗi ngày đem sách vở đến trường, kết bạn với bạn học trong trường. Nguyện vọng đơn thuần như thế cũng đều không thỏa mãn được, thì làm sao có thể dạy nàng nghe mình như nghe "trời" được?
Lập tức Trử Tư Mã liền mang Tư Mã phu nhân đến thư viện cách Tư Mã phủ không xa.
Triều đại này, nữ tử đến thư viện học không tính là chuyện lạ, nhưng chỉ giới hạn ở độ tuổi trẻ. Đến mười lăm mười sáu tuổi là kết thúc, phải nuôi dưỡng ở nhà, tu thân dưỡng tính tìm chồng.
Trử Kình Phong thấy Nhược Ngu cùng Sở Uyển Nương kia ở chung nhiều ngày, nàng học theo, không cần người thúc giục liền tự động bắt chước theo điệu bộ của Uyển Nương. Khi uống trà thì cong tay lên thành Lan Hoa Chỉ, mặc dù không văn nhã giống như Uyển nương, nhưng rốt cuộc cũng có nét quyến rũ của thiếu nữ thanh xuân, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, có thể thấy được Nhược Ngu không phải là học không tốt, chỉ là trước nay nàng giỏi, không để người ta chỉ nói miệng, cần phải tìm người cùng trường ganh đua so sánh, điều đó cũng một phần đốc thúc nàng tiến bộ.
Nghĩ đến đó hắn liền cho gọi tiên sinh ở thư viện đến, hắn viết bố cáo nói Tư Mã phủ cho xây thư viện nữ tử, chỉ tuyển nữ tử mười hai mười ba tuổi người trong thành nhập học, yêu cầu tính tình dịu dàng, cử chỉ khéo léo, không bàn đến xuất thân, một khi thi đậu là được nhập học.
Bố cáo vừa ban ra, nữ nhi nằm ở độ tuổi đó trong thành rục rịch. Thư viện của nữ tử nghe nói tương tự với ở kinh thành, giàu có và đông đúc. Thiên kim nhà giàu nếu muốn học thì chỉ có thể mời tiên sinh về nhà chỉ dạy. Nữ phu tử vốn là hiếm, không phải ai cũng có thể mời được, cũng không phải tiện lợi như đi vào thư viện.
Chuyện tốt thì sẽ được hỏi thăm, nghe nói trong nhà Tư Mã đại nhân có biểu muội trong nhóm tuổi đó muốn nhập học nên mới cho xây thư viện của nữ, mời nữ phu tử tới dạy. Nếu có thể học ở thư viện này, nữ nhi về sau khi xuất giá chẳng phải là có giá trị hơn sao.
Trong cuộc thi ngày đó, thư viện đông như trẩy hội, một đám cô nương bắt đầu chuẩn bị mang theo sách vở đến thư viện dự thi.
Rất nhiều thiên kim thư hương đã học vỡ lòng trong nhà từ sớm, thi thư đều thuộc làu làu, vừa cầm bài kiểm tra thì trong lòng liền mỉm cười, đề thi ra là Tam Tự kinh, đó là một loại vỡ lòng, nhóm phu tử ở thư viện đang xem thường nữ tử phải không? Lập tức cất tay lướt bút, đem bài viết kia viết ra ngăn nắp lạ thường.
Sau bài thi, trừ bỏ mấy cô gái ủ rũ cúi đầu đi ra, phần lớn đều là mang vẻ mặt vui mừng, trong lòng đã có dự tính, nói cha mẹ nhanh chóng chuẩn bị sách vở cùng nha hoàn hầu hạ văn chương, bản thân nghĩ mình nhất định có thể được thông qua.
Nhưng mà yết bảng hôm đó đủ làm cho ngừoi xem rớt cằm, mấy hộ tài nữ thư hương trong thành không trúng đến một người, trúng tuyển cũng chỉ có con gái nhà bán thịt, cũng có quan lại, con gái tri huyện Mạc Hà Thành Tô Tiểu Lương cũng trúng, nhưng nàng nổi tiếng là đứa ngốc trong nhà nha.
Tuy rằng bảng danh sách trúng tuyển này làm cho người ta tranh cãi ầm ĩ, nhưng thư viện rất nhanh liền mở khóa.
Tóc của Nhược Ngu được chải đôi, búi gọn lại, trùm lên lụa mỏng,mặc trên ngừoi bộ váy màu xanh trắng, vốn là cô gái Giang Nam nhỏ nhắn, nên nhìn nhỏ hơn vài tuổi. Bởi vì khi nàng xuất giá sợ đau nên không làm theo tục se lông mặt, nên lớp lông tơ non mịn ánh lên dưới ánh mặt trời làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thật giống như cô gái mười ba tuổi.
Nàng đeo rương sách nhỏ đứng ở trước gương nhìn, vừa lòng vô cùng, quay đầu lại thấy Trử Kình Phong đang khoanh tay đứng trước cửa, lập tức cười cong mắt, ngoẹo chiếc cổ nhỏ hỏi: “Trử ca ca, chàng xem học trang của Nhược Ngu đẹp không?”
Trử Kình Phong mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lặng lẽ đem quần áo trên thân thể quyến rũ lạ thường của ai kia, lột sạch sẽ!
Nhược Ngu thấy ánh mắt dọa người của Trử ca ca, liền mang rương sách nhanh như chớp lao ra ngoài cửa leo lên xe ngựa.
Hôm nay thư viện chủ yếu là lễ bái phu tử, vào ngồi nghe nữ phu tử giáo huấn quy tắc của thư viện, không đến một canh giờ liền có thể trở về.
Nha hoàn hầu hạ văn chương của Nhược Ngu là Tô Tú, cầm kỳ thi họa không có gì là không giỏi, nếu Nhược Ngu học không theo kịp thì có nàng ở một bên hỗ trợ, cũng không đến mức mất mặt ở trường.
Tường thư viện có phong cách cổ xưa, bảng hiệu mới cũng là do Tư Mã đại nhân tự mình viết bốn chữ to “Thiến Tư thư viện”.
Thiến Tư chính là tài nữ tiền triều, từng cải trang thành nam nhân đậu kim khoa Trạng Nguyên, hiện tại trong các tuồng diễn vẫn có những hí khúc hát về nàng. Danh tự này ngụ ý chính xác về thư viện của nữ tử.
Nhược Ngu bởi vì nôn nóng, nên đến nơi từ sớm, nhưng xuống xe thì thấy có một cô gái ăn mặc bình thường mang theo nha hoàn đứng trước của, ngẩng đầu nhìn chăm chú bảng hiệu kia, thì thầm đánh vần từng tiếng chậm rãi: “Trứng…Ngốc…Thư…Viện!”