Thanh Phượng edit
Lý Tuyền Nhi quả thực không dám tin vào hai mắt mình, hai tay vuốt bụng lẩm bẩm: “Làm sao có thể như vậy?”
Nàng ta tựa hồ nghĩ tới điều gì vội vàng nói: “Thuyền để ở bến tàu Lý gia.. Nhất định đã có người đυ.ng tay đυ.ng chân.”
Lý phu nhân đang ra lệnh cho người ở bến tàu vớt thuyền và cứu công nhân trong nước, nghe xong liền tức giận đến lông mi cũng thẳng đứng, thở hổn hển nói: “Người nào động thuyền này của ngươi cơ chứ, may mà những công nhân trên thuyền không được cứu ra hết, nếu không thì họ sẽ tìm đến Thẩm gia nói chuyện đấy. "
Lúc này đã vứt được mọi người lên bờ hết, may mắn là những công nhân này cũng biết bơi nên ngoại trừ bị thương ngoài da thì không nặng lắm.
Trử Kình Phong lúc này không nhanh không chậm nói: “Muốn biết có người động tay động chân hay không thì quá đơn giản rồi. Xin Thẩm phu nhân đưa bản vẽ cho Mạnh công tử xem để kiểm tra.”
Đến nước này ánh mắt Bạch công tử trấn định, Lý Tuyền Nhi biết muốn thắng để được Bạch gia tín nhiệm thật không dễ, nàng ta tin bản thân nhớ không sai chi tiết bản vẽ liền sai người mang giấy bút đến và nhanh chóng vẽ ra kết cấu bên trong thân thuyền.
Mạnh Thiên Cơ chờ đợi thấy nhàm chán nhịn không được đi tới bên Lý Nhược Ngu muốn nói cái gì nhưng mà chưa tới gần liền bị thị vệ ngăn lại.
Mạnh Thiên Cơ vốn nửa tin nửa ngờ về chuyện Lý Nhược Ngu té bị thương ở đầu, vừa rồi lại chính tai nghe thấy thiếu nữ cất lên tiêng "răng rắc" thì thân thuyền lập tức vỡ đôi, thì trong lòng lại càng hoài nghi sâu hơn.
Lý Tuyền Nhi đem bản vẽ thuyền vẽ xong trình cho Mạnh Thiên Cơ nhìn, Mạnh Thiên Cơ đột nhiên lĩnh ngộ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lý nhị đang dùng cái này để thử mình?”
Nhiều năm trước, hắn từng tranh chấp nảy lửa với Nhược Ngu về việc cải tạo một chiếc thuyền, lúc đó nàng ấy còn châm chọc mình chỉ là một người ngoài nghề, còn dám đứng trước mặt thợ thuyền chuyên nghiệp hươ tay múa chân.
Hôm nay, hắn phải chứng tỏ cho nàng biết, Mạnh Thiên Cơ hắn cho dù là tài nghệ đóng thuyền cũng không thu kém bất kì ai.
“Nếu đây là để thử tài nghệ của Mạnh mỗ, nên mới đưa loại tờ giấy nhìn như thiết kế chiến thuyền thì quá sức khinh khi Mạnh mỗ rồi, một bản vẽ với trăm ngàn chỗ hở như thế này, thân thuyền thì được mô phỏng theo hình thức thuyền hàng có cải biên lại đôi chút, tuy rằng lướt trên nước rất thuận lợi, nhưng nếu dùng để tăng nhanh tốc độ như một chiếc chiến thuyền thì do không đủ độ vững chãi ở phần thân nên sẽ lắc lư không vững. Vừa rồi ta có cạy phần be thuyền lên xem, chỗ cột điều chỉnh buồm lại chỉ dùng vật liệu bằng gỗ, nhưng không dùng sơn chống thấm nước, xuống nước chưa được bao lâu đã thấy có dấu hiệu mục nát, nên đương nhiên không chịu đựng được lâu.”
Thẩm Như Bách nghe xong sắc mặt càng trầm trọng không hề nhìn Lý Tuyền Nhi. Lý Tuyền Nhi hốt hoảng, có chút mất hồn: “Không thể nào..... Ta làm đều dựa trên quyển bí phổ "Lướt thuyền vượt sóng", lại còn tìm những người thợ lành nghề nhất để đóng....”
Mạnh Thiên Cơ trợn mắt: “Dựa theo bản bí phổ "Lướt thuyền vượt sóng"? Vậy ngươi có thực sự là người của Lý gia không đó? Ngay cả tacòn biết cuốn bí phổ kia ghi lại hoàn toàn là những sai lầm trong đóng thuyền của tất cả các đời truyền nhân nhà họ Lý, còn người thừa kế chân chính Lý gia sẽ phải tìm ra những sai lầm trong đó, tiến hành cải tạo lại mới xứng đáng là truyền nhân được người đời xưng hô. Còn ngươi lại dám sao chép y như trong đó, đã vậy còn dám cho thuyền xuống nước.... Ngươi có biết sẽ hại chết bao nhiêu mạng người không?”
Lời này vừa nói ra, Lý Tuyền Nhi rốt cuộc cũng không đứng vững nổi lập tức ngã ngồi xuống ghế nàng đột nhiên nghĩ tới vài năm trước từng năn nỉ nhị tỷ cho mình xem cuốn phổ này thử một lần.
Ngay lúc đó nhị tỷ chỉ nói: “Cho ngươi xem cũng là vô dụng nếu thật sự thích đóng thuyền thì không ngại đi đến bến tàu nhìn nhiều một chút, học hỏi nhiều một chút với mấy tay thợ chèo thuyền.
Khi đó nàng nghe xong lời này, âm thầm hận đến nghiến răng, cho rằng Lý Nhược Ngu xem thường nàng là thứ xuất thân phận thấp hèn, nên đuổi nàng đến gần mấy tên chèo thuyền thô bỉ kia, hiện tại mới hiểu được thâm ý bên trong lời nói của nhị tỷ: Truyền nhân chân chính của Lý gia đó chính là thâm nhập và tìm hiểu từng cơ quan riêng biệt của thuyền, sau đó dùng chính tư chất của bản thân mới có thể sáng chế ra cái mới.
Cùng khó trách truyền nhân mỗi một đời của Lý gia, đều có một sáng chế và sáng chế của đời này đều tinh tế tỉ mỉ khác hẳn so với đời trước, đó là do ý kiến của mỗi truyền nhân khác nhau, nên khi sáng chế sẽ khác hẳn nhau.... Mà truyền nhân được lưu truyền như thế, sáng tác ra một con đường mới như thế, đó cũng chính là nguyên nhân căn bản làm cho Lý gia giữ vững mãi danh hiệu thế gia đóng thuyền, không hề suy suyển dù đã qua bao nhiêu năm.
Mạnh Thiên Cơ nói đến đây thì buồn bã: Sư phụ của ta cùng phụ thân Lý Nhị tiểu thư là bạn tâm giao, nghe nói Lý lão gia năm đó hao phí mười năm mới sửa được toàn bộ sai lầm cuốn bí phổ nhưng Lý nhị tiểu thư cũng chỉ dùng hai năm ngắn ngủi liền tìm ra toàn bộ..Ta hỏi ngươi, phu nhân của ngươi có thật là...?
Hắn muốn hỏi Trử Kình Phong, Lý Nhược Ngu có phải bị bệnh thật thật hay không. Nhưng không cần bữa, bởi vì hắn đã có câu trả lời, nhìn Lý Nhược Ngu sau lưng Trữ Kình Phòng đang ngồi ăn miếng bánh ngọt đậu đỏ, bởi vì té bị thương nên để lại di chứng không ngừng run rẩy làm rớt bánh
Mạnh Thiên Cơ không hỏi tiếp, bởi vì hắn thấy Lý Nhược Ngu kia đang vô tâm ngồi ăn bánh. Trong ấn tượng của hắn, Lý Nhược Ngu là một nữ tử ưu nhã nhưng cực kì cẩn trọng, chứ tuyệt đối sẽ không phải loại người không quan tâm không ngại ngùng và ăn trước mặt nhiều người một cách chật vật như thế.
Nhớ lại lời Thẩm Như Bách nói ngày đó, Mạnh Thiên Cơ nhìn lên trời thở dài: “Xem ra tài nghệ đóng thuyền của Lý gia từ nay sẽ đoạn tuyệt”
Ngẫm lại cả cuộc đời hắn lại không thể thắng nổi một nữ lưu yếu đuối, nên tiếc mãi không thôi, luôn nghĩ có thể một ngày nào đó dùng năng lực của mình vượt qua nàng không nghĩ tới tâm nguyện lại không thực hiện được.
Một nữ tử kì tài tuyệt luân như thế biến thành một si nhi..Thật đáng tiếc..
Nói xong không thèm nhìn qua Lý Tuyền Nhi đang suy sụp như cha mẹ chết, Mạnh Thiên Cơ mang theo dáng vẻ của một thiên tài cô đơn như Độc Cô Cầu bại, buồn bã rời đi.
Bạch Truyền Trung tuyệt đối không nghĩ đến tân phu nhân của Thẩm Như Bách lại có thể lại bày ra loại chuyện mất mặt như thế, mà Mạnh Thiên Cơ vốn là phụ tá của mình lại hủy đi danh dự của mình không chút kiêng dè, tự dưng lại mất hết cả mặt mũi trước mặt Trử Kình Phong.
Lập tức ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng nguội lạnh, nói với Trử Kình Phong: “Xem ra chuyện nhà của Lý gia không đến phiên người ngoài như chúng ta tham gia, nếu như thế thì cho phép tại hạ cáo từ.... Nhưng chuyện Lý gia khất nợ thuyền bên công bộ thì không thể xóa bỏ, cụ thể giải quyết như thế nào thì phải nhờ Lý phu nhân thương lượng lại với các nữ nhi của bà.”
Nói xong phất ống tay áo mang theo Ngụy công công rời đi
Mà bên này Thẩm Như Bách trầm mặc một hồi, trong mắt tràn đầy ảo não cùng chán ghét: Uổng công cho hắn suy tính chu toàn, nhưng đến khi lựa chọn lại lựa sai lầm, chọn Lý Tuyền Nhi quả thực là hại hắn quá sâu, cứ tiếp tục như thế thì bên phía Bạch quốc cửu hắn sẽ mất hết uy tín. Cũng tại nữ nhân đáng chếtnày, lúc trước bày kế hãm hại hắn say rượu nhất thời cùng nàng ta lên giường. Đúng là sai một bước thì sai mãi mãi!
Nghĩ vậy khiến hắn nóng lòng hòa hoãn lấy lòng Bạch Truyền Trung, nên mang theo hạ nhân rời đi mà không thèm ngó ngàng gì đến Lý Tuyền Nhi.
Thấy tình cảnh như thế, Lý Tuyền Nhi liền không nhịn đượcbật khóc. Chu thị dìu nữ nhi đang bụng mang dạ chửa của mình, khi nhìn sang Lý phu nhân và tộc trưởng thấy họ nhìn nhau lắc đầu thì thấy không còn mặt mũi vội chào hỏi rồi cùng nha hoàn thối lui.
Trận thi đấu trên bến tàu đó, được chấm dứt với chiến thắng vang dội của Lý phu nhân. Nên bực bội của mấy ngày qua bỗng chốc biến thành hư không.
Nếu luận công ban thưởng thì con rể Tư Mã đại nhân đúng là có công đầu.
Trở lại phủ, Lý phu nhân ngồi trong sảnh ngẫm nghĩthấy mình nên khen thưởng con rể thật trọng hậu, nêndặn dò quản gia thu xếp phòng bếp gϊếŧ một con lừa, dặn dò lấy mấy cân thịt lừa về làm sủi cảo, nghĩ nghĩ rồi dặn thêm cho thê tử của hắn mấy câu,Liễu thị liên tục gật đầu, cung kính lui ra khỏi phòng.
Buổi tối Lý phu nhân bày ra một bàn, coi như là đãi con rể và cũng là tiễn đưa vì ngày hôm sau Trữ Kình Phong phải dẫn Lý Nhược Ngu về lại Mạc Hà thành.
Trử Kình Phong ngồi xuống không lâu thì thức ăn được đưa lên.
Lý phủ bao thế hệ đều là phú hào nhưng cái ăn cũng không quá lãng phí xa hoa nhưng lần này vì con rể bà liền chú ý dụng tâm sai người đến tửu lâu mua những món ngon đặc biệt chỉ có ở Liêu Thành, thí dụ như mâm thịt bò xào cao ngất, hay dĩa dưa muối chua ướp với đậu phộng rang giòn, hoặc món gỏi rau tươi sống trộn thịt. Không cần biết là mâm lớn hay đĩa nhỏ đều đầy đủ sắc hương vị bày đầy một bàn.
Lý phu nhân sai người mang riêng một chén canh thịt đang bốc hơi nóng đặt trước mặt Trữ Kình Phong dặn hắn ăn nhiều một chút.
Nhược Ngu nhìn chén canh thịt đang đặt bên cạnh, đầy thịt là thịt thì mắt liền tỏa sáng, mùi thơm xông vào mũi cao hứng đem đũa đưa tới.. “Thơm quá.... Muốn ăn..”.
Lý phu nhân đánh 1 cái vào mu bàn tay Nhược Ngu: “Con bé này, món này là dành riêng cho Trữ Tư Mã, con ăn món khác.”
Nhược Ngu mím mím môi trong lòng thì thầm mẫu thân bất công, cùng lúc thì đưa tay lấy một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Trử Kình Phong hỏi Lý phu nhân đây là đồ ăn gì thì Lý phu nhân ấp úng cũng không nói rõ chỉ nói thức ăn này vô cùng tốt khuyên Trử Kình Phong ăn nhiều một chút.
Trử Kình Phong cũng biết dược lý, nên ngửi mùi thấy có mũi của hoắc hương, thịt dê, và đỗ trọng. Toàn những món bổ thận tráng dươngdành cho nam tử. Liền vươn đũa gặp một miếng, bỏ vào miệng. Mới đầu hương vị đều là mùi thuốc, đợi nhắm nuốt vào cái lại có mùi tanh tanh Trử Kình Phong nuốt một miếng liền cảm thấy không muốn ăn thêm nữa.
Ánh mắt Lý phu nhân tinh tường, nên mạnh mẽ khuyên hắn ăn nhiều một chút, Trử Kình Phong do dự một chút cảm thấy nhạc mẫu đại nhân cố ý chuẩn bị cũng không thể không để cho bà chút mặt mũi, liền miễn cưỡng nhấp ly rượu rồi ăn thêm mấy miếng.
Nhược Ngu ngồi bên cạnh nhìn rất là hâm mộ, nhìn bộ dáng hắn nuốt cũng không tự chủ được nuốt nước miếng vài cái. Cuối cùng rốt cuộc chịu không được nhõng nhẽo đòi ăn Lý phu nhân mới gắp cho nàng một miếng, nhưng mà miệng lại liên tiếp nói: “Chỉ cho ăn một miếng thôi đó, con ăn cũng chỉ lãng phí thôi.”
Nhược Ngu ăn một miếng liền ói ra sau đó liền chặt đứt ý niệm,quay sang đòi ăn chân gà bát bảo.
Sau tiệc tối, Trử Kình Phong trở lại phòng, cảm thấy trong miệng tựa hồ chỉ một mùi tanh tưởi liền đứng dậy đi lại trong viện tản bộ. Lý quản gia đang cùng một vài người bên ngoài viện nói chuyện, ban đêm gió thổi nhè nhẹ truyền đến một câu: “Xem ra con lừa tơ vừa mới làm thịt đó khá hợp khẩu vị với cô gia!”
“Chẳng lẽ lại không! Con lừa hôm nay là lừa "còn trinh" đó, đại bổ lắm nha!”