Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Đây là cửu tinh liên châu!
Oanh!
Cái từ cửu tinh liên châu này vừa ra, toàn bộ Thú Liệp tràng đều chấn động.
Cái gọi là cửu tinh liên châu, chính là phải dùng tốc độ cực nhanh bắn ra chín mũi tên, mà mỗi một mũi tên, trừ bỏ mũi tên thứ nhất, đầu mũi tên trên không trung phải theo sát đuôi mũi tên trước, chín mũi tên bắn ra, chỉ để lại một lỗ tên.
Tiễn thuật như vậy, cơ hồ là tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vì, khảo nghiệm này không chỉ cần có nhãn lực, còn phải có sức phán đoán tinh chuẩn, cùng quyết tâm.
Ai cũng không nghĩ tới, tiễn thuật trong truyền thuyết này, hôm nay lại thấy được trên người một tên hoàn khố.
Không ít người, thậm chí cho là mình hoa mắt, không ngừng xoa xoa mắt.
Thẳng đến khi thị vệ nâng lên bia tên tới trước mặt Thái tử Tần Cẩn Tu, người sau đen mặt không nói lời nào, nhưng cũng khó nén khϊếp sợ trong mắt.
Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Mộ Khinh Ca cũng thay đổi.
Đây là phế vật Mộ gia mà bọn hắn biết sao? Một tên hoàn khố bùn nhão không trát nổi tường sao?
Cùng Mộ Khinh Ca đánh cuộc Tào Quý, giờ phút này tâm dường như lọt vào hầm băng, sắc mặt khó coi khó có thể hình dung.
Tần Diệc Dao khϊếp sợ vô cùng nhìn Mộ Khinh Ca, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng kì dị.
Thậm chí, Bạch Tịch Nguyệt trong đám người đã khϊếp sợ đến hơi hơi há miệng, tựa hồ như không biết thiếu niên lang tiên y nộ mã kia.
"Quá... Quá trâu rồi!" Thiệu mập mạp si ngốc nói. Có một loại cảm giác như ở trong mộng.
Những kẻ vừa rồi cười nhạo Mộ Khinh Ca, giờ phút này hai má đều nóng rát một mảnh, giống như bị người hung hăng quạt mấy cái tát.
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười khinh cuồng từ hồng y thiếu niên truyền đến: "Mang rượu tới!"
Mộ Khinh Ca hô to một tiếng, một thị vệ đứng gần đó tự giác hai tay cầm lấy bầu rượu bên người hướng nàng ném tới.
Bầu rượu thô đào xẹt qua trên không trung, lập tức hướng Mộ Khinh Ca rơi xuống.
Nàng duỗi tay ra tiếp, tay áo rơi xuống, lộ ra một đoạn cánh tay bạch ngọc.
Năm ngón tay nhẹ nắm, nàng siết chặt cổ bầu rượu. Giơ lên đối với thị vệ vừa ném kia, nhướng mày cười nói: "Cảm ơn, huynh đệ!" Thân ảnh tùy ý tiêu sái, tác động lòng người ở đây.
Lập tức thiếu niên lang, hồng y tuyệt diễm, dung mạo vô song. Gió mát lướt qua, phất lên hồng bào, khua lên ống tay áo nàng. Tóc đen tùy ý bay lên, như muốn nhập vào không trung.
Mộ Khinh Ca cười, làm cho thị vệ kia thất thần. Cũng làm những người khác nhớ kỹ một màn kinh diễm...
Bầu rượu nghiêng, dòng rượu thanh tịnh từ miệng bầu chảy xuống, trên không trung rót ra "tơ bạc", rơi xuống mạt hồng y kia. Một ít giọt rượu bướng bỉnh tràn ra, thuận theo chiếc cằm tinh xảo Mộ Khinh Ca chảy xuống, qua cần cổ ưu nhã, tiến vào trong xương quai xanh.
Một màn này, khiến vô số kẻ nuốt nước miếng, hai mắt lửa nóng.
"A, Tiểu Ca nhi..." Trên bầu trời, nơi nào đó trong không gian bị khống chế, truyền đến một tiếng cười mà không cười, lại lãnh triệt thấu xương.
Hình ảnh bên trong Thú Liệp tràng, tựa hồ ngay tại trước mắt y.
Bao gồm hồng y thiếu niên tuyệt diễm khuynh thành, còn có ánh mắt tham lam của những tên gia hỏa đáng chết.
Hai người đứng sau y tự động lui ra sau vài bước, tránh bị hàn khí gây thương tích.
Một ngụm rượu dừng, hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại, như say như tỉnh, khóe miệng giơ lên nụ cười kiệt ngạo bất tuân, ngâm nói: "Thiên hạ phong vân xuất ngã bối. Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung. Bất thắng nhân sinh nhất trường túy." (*)
(*) Thiên hạ phong vân xuất anh tài
Vừa vào giang hồ năm tháng phai
Tiền đồ sự nghiệp coi hư ảo
Chẳng bằng nhân thế một cơn say.
Bài thơ này, là nàng ở kiếp trước nghe rất nhiều. Những đám chiến hữu sinh tử trước kia của nàng, uống say rồi luôn thích học đòi văn vẻ niệm bài thơ này, dần dần, nàng liền ghi tạc trong lòng.
Lúc này nói ra, cũng rất hợp với tình hình.
Cửu tinh liên châu, là tuyệt kỹ kiếp trước nàng học được, tuy rằng rất ít hiển lộ. Nhưng vừa rồi khi nàng bắn ra chín mũi tên, nàng phảng phất như quay về đoạn thời gian trên thảo nguyên, trời cao đất rộng, dê bò thành đàn, cỏ xanh lả lướt, mặc ta rong ruổi.
"Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung. Bất thắng nhân sinh nhất trường túy." Tần Diệc Dao yên lặng niệm hai câu thơ này, ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca một mảnh thất thần mê ly.
"Lão đại quả thực quá soái! Thần tượng a!" Trong mắt nhỏ Thiệu mập mạp toát ra rất nhiều trái tim.
"Một hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, cư nhiên có thể làm ra câu thơ như thế?"
"Nói không chừng là trộm từ nơi khác tới."
"Mặc kệ có phải do hắn sáng tác không, lúc này nghe ra, thật khiến l*иg ngực trào dâng a!"
Kết thúc đoạn hồi ức kiếp trước, Mộ Khinh Ca dùng ngón tay kẹp lấy bầu rượu, hai tay khoanh lại ngồi trên lưng ngựa, mang theo mỉm cười tà mị đối với Tào Quý nói: "Ngươi chịu thua?"
Coi như trong lòng không cam tâm, trước mắt bao người, Tào Quý vẫn không có can đảm trợn mắt nói dối.
Hắn nghẹn lại hận ý trong lòng, không cam lòng nói: "Ta thua."
Hắn vừa thừa nhận, Mộ Khinh Ca lập tức xoay người xuống ngựa, đi tới bên người Thiệu mập mạp, đối với Tào Quý giễu cợt: "Mập mạp chờ đã lâu rồi."
Nhắc tới đánh cuộc, Tào Quý sắc mặt biến đổi. Hắn nhìn về phía Thái tử, thấy Thái tử mặt không biểu tình, tựa hồ trách cứ hắn.
Trong lòng cả kinh, Tào Quý đành phải cắn răng chậm rì rì đi tới bên người Thiệu mập mạp, "Phù phù" một tiếng, hai chân quỳ xuống, nhắm mắt dập đầu ba cái.
Dập đầu xong, hắn đang định đứng dậy.
Mộ Khinh Ca lại nhắc nhở nói: "Còn ba câu nói."
Cơ bắp trên mặt Tào Quý co lại, cắn răng trầm giọng nói: "Tiểu tước gia, lúc này lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp nhau."
"A... " Mộ Khinh Ca giống như tự hỏi một phen, vô tội nhún vai: "Nhưng ta không nghĩ về sau gặp lại nhau, cho nên một đường này không cần để lại đi."
"Đúng! Còn không mau nói. " Thiệu mập mạp đã từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, hãnh diện nói.
Tào Quý tức đến mức thiếu chút cắn răng vàng.
Hai tay nắm đến gắt gao, nếu không phải còn nhớ rõ đây là đâu, hắn đã sớm giơ tay hung hăng giáo huấn hai tên hoàn khố này.
"Tào Quý ta không bằng Thiệu Việt Trạch!"
"Tào Quý ta không bằng Thiệu Việt Trạch!"
"Tào Quý ta không bằng Thiệu Việt Trạch!"
Tào Quý rống ra ba tiếng, mới lạnh lùng đối Mộ Khinh Ca nói: "Tiểu tước gia, ngươi hài lòng chưa."
Mộ Khinh Ca câu môi cười lạnh, trực tiếp dắt tay Tần Diệc Dao qua sau lưng, trong lúc người sau kinh ngạc liền đối với Tào Quý nói: "Về sau quản tốt mắt chó của ngươi, nếu còn dám nhìn loạn chằm chằm nữ nhân của gia, ta liền đem chúng móc ra làm bóng đạp." Đừng tưởng rằng nàng không chú ý tới cặp mắt chó càn rỡ của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Diệc Dao chiếm tiện nghi.
Mộ Khinh Ca nói làm trong lòng Tần Diệc Dao nhảy dựng, hai gò má lạnh băng lập tức đỏ lên.
Tào Quý khóe mắt co lại, cắn chặt răng cố nặn một từ: "Vâng."
Màn diễn, rốt cuộc kết thúc.
Nhưng, không đợi Mộ Khinh Ca cùng đám người Thiệu mập mạp nói một câu, bên tai chợt nghe thấy một thanh âm nguy hiểm truyền đến: "Tiểu tước gia, ngươi thật uy phong a!"