Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Sau khi nhận lời mời của Tần Diệc Dao, Mộ Khinh Ca vẫn luôn không cảm thấy giữa săn thú và ngắm hoa, có cái liên hệ gì.
Thẳng đến ngày ước định đã đến, nàng mang Thiệu mập mạp và Bạch Tịch Nguyệt theo Tần Diệc Dao vào sau Thú Liệp Tràng hoàng gia, mới hiểu được vì sao hai cái chả có lấy liên quan, có thể cùng một chỗ.
Thì ra, bên trong khu săn thú hoàng gia, là hành cung nội viện hoàng thất.
Thời tiết này, đúng là lúc phồn hoa nở đẹp nhất trong hành cung, bách hoa khoe sắc.
Mỗi năm, Tần quốc đều sẽ cử hành hội hoa săn thú. Các phu nhân, tiểu thư được mời sẽ lưu lại trong hành cung ngắm hoa, mà nam tử hoàng thất cùng thế gia đệ tử sẽ ở Thú Liệp tràng phân cao thấp.
Nhân khẩu Mộ gia đã sớm tàn lụi.
Nữ tử duy nhất, chính là tiểu thư Vĩnh Ninh Công phủ Mộ Liên Dung.
Nhưng, nàng một thân bưu hãn, sao có thể tham gia loại tụ hội soi hoa nhàm chán này? Nghe chuyện nhà người ta, bát quái nội viện?
Mà Mộ Khinh Ca chính là kế thừa tước vị, lại là kẻ hoàn khố không thể tu luyện. Tranh đoạt săn thú, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ chính là tự rước lấy nhục, cho nên mọi năm không có người mời nàng, nàng cũng chưa bao giờ tham gia loại tụ hội này.
Vốn người chủ trì hội hoa trong hành cung là Khương quý phi được sủng ái, lại bởi vì chuyện Duệ Vương chịu liên lụy, mà sửa thành chính cung Hoàng Hậu. Tương đương, làm chủ trên Thú Liệp tràng chính là đương triều thái tử Tần Cẩn Tu.
Nàng không biết Khương quý phi trong cung bởi vậy cắn nát bao nhiêu khăn tay, sau khi nàng tiến vào phạm vi Thú Liệp tràng, chỉ thấy được cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
"Chúng ta trước đi hành cung bái kiến hoàng hậu, sau đó đi hay ở đều tùy ngươi." Trước khi vào hành cung, Tần Diệc Dao đột nhiên nói.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, khóe mắt không dấu vết nhìn lướt qua phía sau, Thiệu mập mạo vẻ mặt vui vẻ cùng Bạch Tịch Nguyệt đồng dạng bị nơi này hấp dẫn, chuyển mắt rơi vào người Tần Diệc Dao: "Hôm nay ta chỉ là bồi ngươi đi qua sân thôi?"
Trên mặt Tần Diệc Dao hiện lên một tia thần sắc xấu hổ, Mộ Khinh Ca nói thẳng ra khiến nàng có chút khó chống đỡ: "Ta cũng không phải quá thích nơi này, coi như ngươi từ chối lời mời, ta cũng chỉ ứng tiếng đi ra rồi tìm cơ hội rời khỏi."
"Nếu như thế, ngươi tội gì kiên trì muốn ta tới đây?" Mộ Khinh Ca dừng lại bước chân.
Tần Diệc Dao cười khổ, mang theo một tia u oán nhìn nàng: "Ngươi vẫn chưa rõ sao?"
Minh bạch cái gì?
Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Nghĩ lại, nàng thật đúng là minh bạch. Không nói tới mục đích Tần Diệc Dao rốt cuộc đem nàng tới là cái gì, chỉ sợ trong đó cũng đến từ áp lực Thái Hậu bên kia.
Còn có, nghe nói Hoàng hậu và Khương quý phi vẫn luôn tranh đấu gay gắt, Tần Diệc Dao thân là nữ nhi thân sinh của Khương quý phi, Hoàng hậu chỗ đó khó tránh khỏi có chút khó xử.
Tụ hội như vậy, nàng một người đợi gả, nếu một mình đi vào, chỉ sợ sẽ đưa tới nhàn thoại. Lại nói, ngày thường Tần Diệc Dao vốn tướng mạo đẹp, khí chất thanh lãnh cao ngạo, như băng sơn tuyết liên cự người bên ngoài ngàn dặm. Nữ tử như vậy, đối với nhiều nam nhân mà nói đều là một loại dụ hoặc, hấp dẫn. Kẻ ái mộ tự nhiên không phải ít, nếu có chút gan lớn đối với nàng thổ lộ, cho dù nàng cự tuyệt, truyền tới tai hoàng hậu nơi đó, chỉ sợ sẽ biến thành hành vi không ngay thẳng, tổn hại phụ đức.
Tần Diệc Dao lại có thiên phú như thế nào?
Chỉ cần nàng không phải thân nữ Hoàng hậu, đồng dạng là đối tượng chịu chèn ép, bị Đông Cung hoàng hậu coi là quân cờ đả kích Khương quý phi.
Mà tụ hội này, Tần Diệc Dao thân là công chúa, không thể không tới.
Bởi vì, đây là Hoàng hậu chủ trì tụ hội truyền thống. Không đến, chẳng phải là không cho hoàng hậu mặt mũi?
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, đành đem nàng Mộ Khinh Ca vị hôn phu được Hoàng thượng khâm định này gọi tới, mới có thể bình ổn sự tình, miễn đi phiền toái.
Gật đầu hiểu rõ, Mộ Khinh Ca không cần phải nhiều lời nữa.
Mấy người lại đi lên trước vài bước, Tần Diệc Dao đột nhiên dừng lại, quay người liếc nhìn ra sau, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Thiệu công tử không cần đi. Dù sao người trong hội hoa săn thú này rất nhiều, Hoàng hậu và Thái tử sẽ không nhớ kỹ từng người."
Thiệu mập nghe được không phải bái kiến Hoàng hậu, lập tức mặt mỡ tràn ngập vui mừng. Trường hợp chính nhi bát kinh (*) thật là không thích hợp với hắn.
(*) chính nhi bát kinh: nghiêm túc đứng đắn.
Vì thế, hắn tự động tự giác nói: "Đa tạ công chúa. Lão đại, ta ở Thú Liệp tràng chờ ngươi, giúp ngươi nhìn trước xem có cái gì chơi tốt."
Nói xong, liền nhanh như chớp biến mất trước mặt mọi người.
Sau khi Thiệu mập mạp rời khỏi, Tần Diệc Dao lại nhìn Bạch Tịch Nguyệt. Người sau thấy nàng nhìn chăm chú, lập tức bày ra bộ dáng nhu nhược khϊếp đảm, khiến nàng hơi nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Vốn dĩ, ngươi có thể không cần đi bái kiến hoàng hậu. Dù sao ngươi cũng được tính vào danh sách mời. Nhưng, vì ngươi là nữ quyến, phải lưu lại trong hành cung, tránh phải phiền toái. Vẫn là theo chúng ta cùng đi gặp Hoàng hậu. Nhưng, nhớ kỹ, nếu hành vi ngôn từ của ngươi chọc giận đến hoàng hậu, ta không cứu được ngươi."
Cảnh cáo ngắn gọn, khiến hai vai Bạch Tịch Nguyệt run rẩy một chút, vùi đầu càng thấp. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, giống như một con tiểu bạch thỏ gầy yếu.
Thấy nàng như thế, Tần Diệc Dao lại nói: "Đương nhiên, nếu hiện tại ngươi muốn rời đi. Ta sẽ phái người tiễn ngươi trở về Mộ phủ."
Lời này vừa ra, Bạch Tịch Nguyệt lập tức nâng mặt lên, trong cặp mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt ủy khuất. Nàng bất an nhìn Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói: "Mộ ca ca, có phải Tịch Nguyệt thêm phiền toái cho huynh và công chúa không?"
Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, nhìn phía Tần Diệc Dao nói: "Công chúa đi thôi."
Tần Diệc Dao nhẹ gật đầu, cùng Mộ Khinh Ca sóng vai đồng hành. Lưu lại Bạch Tịch Nguyệt ở phía sau, đi cũng không được, đứng cũng không xong.
Nàng nhìn bóng dáng hai người rời đi, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn đi theo.
Cảm giác được người phía sau theo tới, Tần Diệc Dao thản nhiên nói: "Vị Bạch cô nương này ngược lại có vài phần bản lĩnh."
Mộ Khinh Ca cười: "Nếu không có điểm công phu ẩn nhẫn, nàng cũng không xứng để công chúa chú ý."
Tần Diệc Dao hơi thâm ý liếc nhìn nàng, liền thu hồi tầm mắt.
...
Thời điểm Mộ Khinh Ca nhìn thấy Hoàng hậu, nàng đang bị một đám mệnh phụ vây quanh. Nụ cười khó nén đắc ý, tựa hồ bởi vì lần tranh đấu này, nàng thắng một ván.
Trong hành cung tinh điêu ngọc trác, đại khí xa hoa, mê loạn mắt Bạch Tịch Nguyệt.
Nhưng, có lời cảnh cáo của Tần Diệc Dao lúc trước, nàng không dám càn rỡ nhìn loạn, chỉ có thể gắt gao theo sát hai người.
Ở đây, mỗi một thân phận của nữ tử đều so với nàng cao quý hơn.
Điểm này, khiến cho nàng ghen ghét lại hâm mộ, mục đích trong lòng hướng tới càng thêm nóng.
"Diệc Dao bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Mộ Khinh Ca bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Đi vào trước mặt hoàng hậu, hai người đều cùng hành lễ.
Chỉ là, Mộ Khinh Ca vẫn như cũ không quỳ.
Hoàng hậu đang nói chuyện nâng mí mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Đều miễn lễ đi."
Lúc này, một vị phu nhân đứng bên cạnh Hoàng hậu mở miệng: "Mộ tiểu tước gia, ngươi gặp Hoàng hậu lại không quỳ lễ, sợ là có chút không ổn đi. Truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng Vĩnh Ninh Công phủ không có gia giáo."
Ngữ khí cay nghiệt vừa ra, bốn phía phu nhân đều che môi khẽ cười, trong ánh mắt khinh miệt tựa hồ chướng mắt Mộ Khinh Ca không hiểu lễ nghĩa.
Tần Diệc Dao trầm mặc đứng, thời điểm này nếu nàng mở miệng, sự tình sẽ càng thêm hỏng bét.
Mộ Khinh Ca thản nhiên cười cười, nhìn về phía vị phu nhân vừa mở miệng: "Vị phu nhân này ngược lại rất có tâm, quan tâm Mộ phủ ta giáo dục có vấn đề. Chẳng lẽ là hiện tại cảm thấy nhà chồng không tốt, muốn chuyển vào Mộ phủ, làm nha đầu ấm giường cho gia gia ta?"
Phụt!
Tiếng cười mơ hồ truyền đến, ngay cả Tần Diệc Dao khuôn mặt băng sơn đều nhiều thêm ý cười.
"Ngươi!" Phu nhân bị phản kích tức giận đến mức duỗi ra móng tay đỏ rực chỉ Mộ Khinh Ca.
"Được rồi." Hoàng hậu lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Mộ tiểu tước gia ở trước mặt Thái hậu đều không phải quỳ, huống chi là bổn cung?" Lời này, nhìn như thay Mộ Khinh Ca giải thích. Nhưng thực tế, lại càng nói rõ nàng kiêu ngạo ương ngạnh.
Trước mặt Thái hậu không quỳ, há lại đem nàng một vị Hoàng hậu này để vào mắt?
Này không phải kiêu ngạo ương ngạnh thì là gì?