Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Mộ Khinh Ca "chậc chậc" hai tiếng, ánh mắt dừng ở bóng dáng mập mạp ướt sũng, cảm thán: "Sấm dậy đất bằng, hình dung chính là cảnh này đi."
Có Thiệu mập mạp gia nhập, trong suối nước thi thoảng truyền đến tiếng nữ tử kêu sợ hãi xin tha.
Mộ Khinh Ca điều chỉnh chút tư thế, đưa lưng về phía bên dòng suối, lười nhìn một màn hoạt sắc sinh hương kia.
Đột nhiên, nàng nhìn đến một chỗ nhánh cây trong rừng lắc lư một chút, giữa chùm hoa đào hồng phấn, nhiều ra một góc sa mỏng màu vàng nhạt.
Hai con ngươi híp híp, Mộ Khinh Ca chậm rãi ngồi dậy, khoanh hai chân.
Giữa ngón tay phải kẹp lấy bụng bầu rượu, khuỷu tay trái chống trên đùi, năm ngón tay nắm lại chống đỡ một bên mặt sườn của mình. Câu môi lười biếng lộ ra tươi cười tùy ý, đối với bóng người rình coi trong rừng nói: "Đi ra."
Bóng người đang ẩn núp, dường như đang chịu kinh hãi, khiến cho đóa hoa trên cành run run đến lợi hại.
Nhưng, sau khi xoắn xuýt một lát, nàng vẫn là bước ra.
Khi nhìn thấy người núp sau cây đào đi ra, Mộ Khinh Ca mới phát hiện, thì ra là tiểu công chúa ngày ấy vô tình gặp được trong cung. Chỉ là bên người nàng có thêm một thiếu nữ tuổi tương tự, lại nhiều hơn phần cẩn thận.
Chắc hẳn, thiếu nữ lạ lẫm này, chính là Thanh nhi ngày đó trong miệng tiểu công chúa không chỉ nhắc một lần.
"Tiểu ca ca, là huynh!"
Thời điểm Mộ Khinh Ca nhận ra mình, Tần Diệc Liên cũng nhận ra nàng.
Sau khi nhận ra hồng y thiếu niên tinh linh như họa ngày ấy ở trong cung tương ngộ, mắt to thuần tịnh của Tần Diệc Liên tức khắc sáng lên. Lông mi thật dài như phiến quạt hương bồ, khuôn mặt bánh bao đáng yêu nở rộ ra nụ cười minh diễm, xách theo làn váy chạy tới chỗ Mộ Khinh Ca.
"Ai nha! Công chúa!" Thanh nhi duỗi tay muốn ngăn cản Tần Diệc Liên. Rồi lại kinh hoảng sau khi thốt ra miệng, nhanh chóng che miệng mình lại, khẩn trương nhìn xung quanh.
Chờ đến khi phát hiện không có người chú ý tới mình, mới trộm thở nhẹ ra, chạy nhanh đuổi theo.
"Tiểu ca ca, thật là huynh!" Thân ảnh nhỏ xinh đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, trực tiếp quỳ gối trước mặt, quay đầu, không hề chớp mắt nhìn nàng. Trong cặp mắt to kia, thanh minh sạch sẽ.
Mộ Khinh Ca chậm rãi ngồi thẳng, trong tay kẹp bầu rượu hơi hơi đong đưa, đối với tiểu công chúa nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta cùng Thần ca ca tới đây. Nhưng huynh ấy không thú vị, lại không để ý tới Liên Liên, ta liền mang theo Thanh nhi đi dạo trong rừng. Nghe thấy có tiếng người truyền ra, liền tới đây. Không nghĩ tới bị tiểu ca ca phát hiện." Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, lộ ra bộ dạng ủ rũ.
"Công... Tiểu thư." Thanh nhi đuổi theo phía sau, chỉ sợ thế nào cũng không thể tưởng được chủ tử mình trong nháy mắt, liền đem mình nói rõ rành mạch.
Thần ca ca.
Mộ Khinh Ca nghe tiểu công chúa nói. Tâm tư vừa động, liền có đáp án.
Thần ca ca trong miệng nàng nhất định là Hiền Vương Tần Cẩn Thần.
Chỉ là không nghĩ đến, người lãnh tình như vậy, cư nhiên sẽ gần gũi với tiểu công chúa thiên chân vô tà này.
Thanh nhi cảnh giác nhìn Mộ Khinh Ca, trong mắt tức khắc hiện lên một tia kinh diễm. Nàng không nghĩ tới hồng y thiếu niên này, cư nhiên tuyệt sắc như thế. Cho dù nàng ở trong cung đã nhìn quen tuyệt sắc thiên hạ, cũng cảm thấy công tử thiếu niên trước mắt, đem so sánh với những mỹ nhân được vơ vét từ khắp nơi, đều biến thành dung chi tục phấn.
Trong lúc hoảng hốt, Thanh nhi bị một hồi tiếng cười thanh thúy bừng tỉnh, lúc này mới nhìn về phía đám người náo nhiệt bên dòng suối.
Bọn họ tựa như không chú ý tới bên này có thêm hai người, vẫn như cũ đắm chìm nô đùa.
Mập mạp cùng chúng mỹ nhân chơi đùa lẫn nhau, khiến Thanh nhi vừa xem hai má đỏ lên. Vội vàng kéo tiểu công chúa, thúc giục: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi. Nếu không thiếu gia sẽ nóng nảy."
Nhưng Tần Diệc Liên lại không thuận theo, nàng bĩu môi cự tuyệt: "Ta thật vất vả mới gặp được tiểu ca ca. Thần ca ca còn không biết muốn đánh đàn bao lâu, mới sẽ không sốt ruột đâu."
"Ai nha, tiểu thư!" Tiểu công chúa thẳng thắn thành thật, thiếu chút nữa khiến Thanh nhi gấp đến độ khóc lên.
Nàng cơ hồ muốn buột miệng thốt ra, "Đám người kia không phải là người tốt gì! Không thấy được nam nữ bên kia đều ôm thành một đoàn sao?"
Nếu Vĩnh Hoan công chúa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ nàng chết mười lần cũng không đủ.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi. Không nên quấy rầy vị công tử này." Thanh nhi cầu xin nói.
Tần Diệc Liên vẫn như cũ lắc đầu, thậm chí còn nhích tới gần Mộ Khinh Ca thêm chút ít: "Ta không đi. Thanh nhi tốt, ngươi để ta chơi với tiểu ca ca một hồi được không? Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, lần trước ta trẹo chân, lúc ngươi đi tìm ngự y, chính là tiểu ca ca bồi ta."
Thanh nhi sửng sốt.
Lấy tính cách tiểu công chúa, chuyện lần trước gặp Mộ Khinh Ca, tự nhiên sẽ không giấu giếm cung nữ thân cận bên người.
Vì vậy, Thanh nhi biết rõ chuyện này. Lúc này tiểu công chúa nói những lời kia, đưa tới nàng rất nhiều suy đoán.
Nếu vị công tử thiếu niên tuyệt sắc này có thể xuất hiện trong hoàng cung, có phải hay không nói rõ thân phận hắn không đơn giản? Hơn nữa đã biết thân phận công chúa?
Nghĩ vậy, trong lòng Thanh nhi vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng xem thấy, đối phương cũng là người có thân phận, lại biết thân phận tiểu công chúa, tất nhiên sẽ không có cái tâm tư không đứng đắn gì.
"Tiểu ca ca, Liên Liên mời huynh ăn kẹo!" Tiểu công chúa từ trong lòng móc ra một bọc khăn gấm, cẩn thận mở ra, đem cục đường bên trong đưa cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lẳng lặng nghe chủ tớ hai người đối thoại, thấy cục đường được đưa tới trước mặt, nàng đẩy nhẹ ra, mới đối với Tần Diệc Liên nói: "Ngươi mang theo một tỳ nữ, xác thực không nên đi loạn trong rừng."
Phải biết rằng, rừng hoa đào này mở ra, bất luận kẻ nào đều có thể tới. Hơn nữa, phạm vi cực lớn. Nếu lạc đường trong đó, hay gặp phải kẻ xấu gì, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?
Hiền Vương kia, tâm cũng khá lớn đấy.
Kẹo đưa ra bị đẩy trở về, trong mắt tiểu công chúa tràn ngập mất mát, lại ngoan ngoãn không kiên trì. Chỉ là đem kẹo cẩn thận thả về.
"Liên Liên đã biết." Đối mặt với giọng điệu Mộ Khinh Ca tựa như trách cứ, tiểu công chúa như trước thuận theo.