Hai người ngồi im lặng trước ánh nến.
Tống Sơ Chiêu đột nhiên phát hiện, sau khi thổi phồng xong thì nàng không còn gì để nói.
Nàng chỉ có thể nghiêng đầu, lễ phép nhìn Cố Phong Giản.
Ánh sáng vàng sẫm chiếu vào mặt Cố Phong Giản, làm mềm đi đường nét hình dáng của hắn. Hắn lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt chỉ chứa mỗi sự thản nhiên.
Bởi vì bàn tay của Cố Phong Giản luôn ở bên ngoài, các khớp ngón tay của hắn hơi đỏ lên vì lạnh. Tống Sơ Chiêu thấy hắn hết lần này tới lần khác đều dùng lòng bàn tay xoa vào ngón tay thì biết hắn vẫn sợ lạnh.
Nàng đi kéo một cái chăn lông vừa dày vừa nặng tới, đặt nó lên đùi hắn nhằm giữ ấm cho Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản kéo chăn lên và cười với nàng.
Thế nên, cuối cùng Tống Sơ Chiêu lại có chuyện để nói. Nàng tận tình khuyên bảo: “Cố Ngũ lang, ngươi nên đi ngủ sớm một chút. Mỗi lần ta đến đây đều thấy ngươi thức khuya, không lẽ quyển sách đó lại hay đến như vậy?”
Cố Phong Giản với tay chạm vào tập sách trên bàn: “Nó rất hay. Vả lại ta cũng không có chuyện gì khác để làm. Há có thể thú vị bằng Hoàng Đào.”
Tống Sơ Chiêu ngơ ngác nói: “Hoàng Đào là ai? Bằng hữu mới của ngươi sao? Nhưng mà ta đâu thấy ngươi ra ngoài gặp gỡ mọi người đâu?”
Cố Phong Giản nhìn lên cái tên trên bìa, hắn che đi mặt sau quyển sách, rồi bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ. Dùng văn để kết bạn.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”
Giọng nói chuyện của Tống Sơ Chiêu hơi lớn một chút, chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nhỏ, nàng hoảng sợ, bèn trốn vào phía dưới bàn.
Đợi một lát, tiếng động bên ngoài đã ngừng lại.
Nàng không chắc điều đó có nghĩa là gì, dù sao thì đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Khi Tống Sơ Chiêu chuẩn bị rời đi, Cố Phong Giản lại mở miệng nói: “Còn một chuyện nữa, ta phải hỏi ngươi cho rõ ràng. Nếu như có ai đó cố tình gây khó dễ cho ngươi…Nói chính xác hơn là làm khó dễ ta, ta có nên giả vờ không bằng người ta, chỉ nói qua loa vài lời đáp lễ lại bọn họ hay không?”
Tống Sơ Chiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Tất nhiên là phải mắng trở lại chứ!”
Cố Phong Giản: “Ngươi không sợ sẽ có người nghi ngờ ta?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Có cái gì để nghi ngờ? Bọn họ chưa từng thấy ta làm thơ, làm sao biết ta không làm được chứ? Dù cho sau này bị phơi bày thì cứ xem như là ngươi dạy cho ta. Nếu trong yến hội có nhiều người lừa gạt nhau như vậy, thì thêm cả ta nữa cũng có gì đâu.”
Cố Phong Giản cũng nghĩ là không sao nên “Ừm” một tiếng.
Tống Sơ Chiêu đi khe khẽ đến bên cửa sổ: “Ta đi trước đây, chờ cho đến bữa yến hội hôm đó, ta sẽ tới đây đón ngươi.”
…….
Người Cố phủ tựa hồ không để ý đến buổi tiệc này, từ sau khi Phạm Sùng Thanh nhắc tới một lần, thì sau đó cũng chẳng còn ai quan tâm nữa. Tống Sơ Chiêu bỏ chút thời gian để ghi nhớ hết mấy tập thơ mà Cố Phong Giản đã nói, thậm chí còn học luôn cả hai bản ghi chép tùy ý rất dài của hắn. Ngày thường đúng là nàng không thích đọc sách, lúc này lại có nhiệm vụ trong người khiến cho nàng rất phấn khởi. Song, trong lòng nàng vẫn thấp thỏm, dù sao nàng vẫn là người rất trung thực, chưa từng phải dùng tới chiêu số vòng vèo như vậy.
Sau hai ngày, Cố Tứ lang cầm theo thiệp mời tới đây, thản nhiên ném nó cho nàng, làm cho tâm tư muốn rút lui của nàng bị đánh vỡ.
Ngay sau đó, bên Quý Vũ Đường cố tình đưa sang một đám đồ tạ lễ, tỏ vẻ cảm tạ vì lúc trước nàng đã bênh vực cho hắn ta giành lẽ phải.
Nghe đâu đây là lần đầu tiên Cố Ngũ lang nhận được lễ vật từ bạn cùng lứa, thế nên Cố phu nhân rất hăng hái, bà cất hết toàn bộ vào nhà kho để lưu trữ riêng.
Thật ra Tống Sơ Chiêu càng muốn có thể tán gẫu với Quý Vũ Đường một chút. Nghe như lời Phạm Sùng Thanh nói, bữa tiệc này thì người rắc rối nhất chính là đám người của Quý Vũ Đường. Nếu như có thể đạt được sự đồng thuận của đối phương, Tống Sơ Chiêu cũng không cần lo lắng về việc sẽ bị ai đó làm xấu mặt trong bữa tiệc.
Đáng tiếc là phụ mẫu của hắn cảm thấy nhi tử mình làm việc quá mức phách lối, nên mới có thể rước lấy tai họa của ngày hôm nay. Bèn tức giận nhốt hắn ở trong phòng, cho hắn tự mình kiểm điểm lại bản thân, trước khi đến buổi yến tiệc thì sẽ không được ra khỏi cửa.
Tống Sơ Chiêu cứ như vậy nghênh đón ngày bắt đầu bữa yến tiệc.
……..
Yến hội được tổ chức vào buổi tối. Khi bầu trời vẫn còn xám xịt, Phạm Sùng Thanh đã xách đèn đi đến Cố phủ đón người như đã hẹn.
Tống Sơ Chiêu cho rằng cái gọi là bạn đồng hành của Phạm Sùng Thanh thật ra chỉ là bạn đồng hành đơn thuần. Kết quả là vào ngày khởi hành, hắn ta dẫn theo một nhóm anh em của mình cùng với nhóm người bên phía Cố Tứ lang tạo thành hai nhóm nhân mã xếp hàng ngay ngắn đứng ở trước cửa Cố phủ, chờ Tống Sơ Chiêu cùng nhau đi ra ngoài với tinh thần chiến đấu sôi sục.
Ai nấy đều là con cháu của mấy vị quan hiển vinh, bọn họ ăn mặc thật hoa lệ vì lần tham gia yến hội lần này. Màu sắc được chọn theo thiên hướng màu sẫm, đai lưng và phát quan [1] nạm ngọc dát vàng, cùng với cái đèn được làm rất tinh xảo và lạ mắt trên tay, thì chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được thân phận bất phàm.
Hai nhóm người một ăn một võ với phong cách hoàn toàn khác nhau đang rất hăng hái, lại thêm ngoại hình nổi bật nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác.
Thật đúng là một đám thanh niên tuấn tú!
Tống Sơ Chiêu đứng yên lặng ngay cửa trong chốc lát, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của quần chúng đang vây xem, nàng chỉ ước gì mình có thể rời đi một mình. Thế nhưng Phạm Sùng Thanh lại hoàn toàn không cho nàng cơ hội này, hắn vừa thấy nàng xuất hiện đã cười hì hì rồi tiếp cận, nói: “Ngũ lang, cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi! Ngươi tính mặc như vậy để đi đến đó hay sao?”
Lúc này Tống Sơ Chiêu mặc một bộ đồ xanh lơ như màu trăng, không khác gì ngày thường. Vốn dĩ nàng không thích đeo thêm trang sức bằng ngọc vì hoạt động không tiện, thế nên lần này cũng không mang theo.
Bình thường thì nhìn cũng không có vấn đề gì, nhưng lúc này lại tương phản với mấy người này, nên trông nàng vô cùng giản dị, không có đủ hơi thở tiền tài trên người.
Ban đầu, nàng muốn khiêm tốn một chút, tốt nhất có thể mờ nhạt trong biển người, thế mà nàng lại quên suy xét đến việc người tham gia yến hội sẽ không thuộc về phạm trù “người thường”, thay vào đó lại là dạng “người xuất chúng”.
Cố Tứ lang cũng đi theo phía sau, hắn cười hào sảng: “Ngũ đệ của ta cùng lắm là đi lướt ngang sân khấu mà thôi, ăn mặc lộng lẫy để làm gì? Huống chi cho dù đệ ấy mặc đồ đơn giản bằng vải thường thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tên tuổi của đệ ấy cả. Ai dám làm lơ với đệ ấy chứ?”
“Điều này cũng đúng.” Phạm Sùng Thanh lại lần nữa kính nể nói, “Ngũ Lang quả nhiên không màng danh lợi, không để tâm đến những thứ hư vinh!”
Tống Sơ Chiêu: “……” Thật ra không phải như thế đâu.
Nàng vội vã rời đi, bèn nói: “Đi thôi.”
“Được!” Trong tay Phạm Sùng Thanh là một cái đèn bằng đồng có hình dạng của một con vật. Hắn lại là kẻ có sức lực rất lớn nên khi hắn vung tay lên, đèn nhanh chóng đong đưa, ngọn lửa theo đó cũng nhảy lên đôi chút. Hắn hưng phấn nói: “Chúng ta đi đón Tống Tam nương thôi!”
Tống Sơ Chiêu: “……?” Không biết Cố Phong Giản có hiểu lầm mình cũng là một tên ngốc hay không.
Tống Sơ Chiêu vừa đấu tranh lại có chút chần chờ, thế nhưng nàng quả thật không thể để Cố Phong Giản đi yến hội một mình được; vậy nên tuy trong lòng nàng vẫn còn do dự nhưng lại đi như bay về phía Hạ phủ.
Nhận được tin tức từ quản sự, Cố Phong Giản khác áo ngoài rồi nhanh chóng bước ra, đi theo còn có Hạ lão gia và Hạ phu nhân.
Ba người nhìn đội ngũ hùng hậu gần hai mươi người ở cửa thì sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
May mắn thay, các tiểu bối như Phạm Sùng Thanh vừa chờ rất lễ phép lại còn cười rất ngây ngô, mới làm không khí không trở nên xấu hổ.
Ánh mắt Cố Phong Giản liếc một vòng nhìn đám đông xung quanh, hắn rất hoang mang.
Trước đây hắn hoàn toàn không thân với Phạm Sùng Thanh, hơn nữa con cái của những quan lớn này cũng có tính kiêu ngạo riêng, đặc biệt là Phạm Sùng Thanh, không phục ai cả, càng không chủ động lui tới với mình. Làm sao mới không gặp một thời gian, vòng bạn tốt của mình đã mở rộng thế này rồi?
Không phải Tống Sơ Chiêu nói rằng nàng ấy bị Cố Quốc công ép đọc sách sao?
Ánh mắt của Cố Phong Giản vừa nhìn về phía Phạm Sùng Thanh một lúc, đã bị nụ cười ngây ngô của đối phương đuổi trở về.
Nếu như người tới là Quý Vũ Đường thì cũng thôi, có thể giải thích là lời cảm ơn. Nhưng không phải hai người này vừa mới đánh nhau sao? Không phải Phạm Sùng Thanh và Tứ ca không thể ở cùng nhau như nước với lửa hay sao?
Cố Phong Giản lắc lắc đầu, nhìn về phía Tống Sơ Chiêu nhướng mày, tỏ vẻ hoang mang. Trong đầu Tống Sơ Chiêu chứa quá nhiều tin tức vụn vặt nên cũng không thể giải thích được thâm ý của hắn, vì thế nàng cũng nhướng mày để đáp lại.
Cố Phong Giản càng mê mang.
Xuân Đông thấy hai người bọn họ làm mặt quỷ, nàng ấy cong môi lộ ra một nụ cười như nhìn thấu thế sự.
Hạ lão gia vuốt trán mình, trầm ngâm đi về phía trước, ông đi vòng qua vòng lại Tống Sơ Chiêu hai lần.
Tống Sơ Chiêu bị ngoại tổ phụ nhìn chằm chằm thì cảm thấy sợ hãi, nàng vẫn giả vờ đối mặt với ông một cách điềm tĩnh và mỉm cười vấn an ông.
Hạ lão gia chỉ vào đám người Phạm Sùng Thanh, hỏi: “Đây là người mà ngươi đã gọi?”
Tống Sơ Chiêu tự hỏi nên trả lời như thế nào: “Thật không dám giấu giếm, thật ra bọn họ là……” Kẻ không mời mà đến!
Phạm Sùng Thanh ở bên cạnh nàng còn nhanh hơn một bước, hắn vỗ ngực mình đảm bảo: “Hạ lão tướng quân cứ yên tâm, hôm nay có nhiều người mang Tam nương ra ngoài như vậy thì sẽ quan tâm đến nàng ấy, tuyệt đối không làm nàng ấy bị ức hϊếp!”
Các huynh đệ đi theo đều bày tỏ lòng trung thành.
“Tam nương là người của Hạ gia, cũng xem như là muội muội của vãn bối. Hạ công yên tâm, chúng vãn bối sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
“Nhiều người cùng nhau tới như vậy, ắt hẳn sẽ không có người nào không có mắt, dám tìm Tam nương gây phiền toái đâu.”
“Sau khi yến hội kết thúc, chúng vãn bối sẽ đưa Tam nương trở về bình an.”
Tai Tống Sơ Chiêu ù đi vì tiếng ồn ào của họ, nàng thở không ra hơi. Nàng cảm thấy rằng danh vọng một đời của Cố Ngũ lang ước chừng không giữ được nữa.
Mặc dù vẻ mặt của Cố Phong Giản rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hỗn loạn từ nãy đến giờ. Hắn không ngừng nhìn về phía Tống Sơ Chiêu, càng nhìn càng dùng sức, song, Tống Sơ Chiêu lại chột dạ nên không dám nhìn thẳng về phía hắn.
Vở kịch còn chưa diễn xong, ai ngờ khuôn mặt căng thẳng của Hạ lão gia chợt nở nụ cười, ông quát lên một tiếng tràn đầy năng lượng: “Tốt lắm!”
Ông ấy đập mạnh vào vai Tống Sơ Chiêu khiến cho cả người nàng run lên.
“Cố gia Ngũ lang đúng là có lòng mà, quả nhiên Chiêu Chiêu không có nhìn lầm ngươi.” Hạ lão gia cười nói, “Ngươi mang con bé đi đi, nhớ kỹ là nên về sớm đấy.”
Hạ phu nhân cũng nhịn cười ở bậc thang.
Hạ lão gia nói: “Tam nương mới trở lại kinh thành nên còn có rất nhiều nơi không quen. Ban đầu ta còn muốn tự mình đưa con bé đi, nhưng nay xem ra không cần rồi. Có ngươi ở đó ắt có thể giúp đỡ một chút. Nhưng ngươi nhớ kỹ, đêm nay là tiệc rượu, tuyệt đối không phải là nơi có thể làm ầm ĩ. Nếu như có chỗ nào không vui thì trước tiên cứ đưa Tam nương về đã.”
Tống Sơ Chiêu chắp tay thi lễ đáp: “Dạ, Hạ Công.”
Hạ lão gia xoay người, ông đưa tay ra hiệu về phía Cố Phong Giản: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi mau đi đi.”
Cố Phong Giản chậm rãi đi xuống, đám người Phạm Sùng Thanh có ý thức lùi sang một bên, để hai người họ đi ở giữa còn mình thì cười hi hi ha ha ở đằng sau.
Tống Sơ Chiêu cảm thấy càng xấu hổ.
Cố Phong Giản thấy cơ thể nàng ấy cứng đờ, tay chân không có lực, hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy trong tay nàng ấy có chiếc đèn bằng giấy nên hỏi: “Ta không có sao?”
Cái đèn trong tay Tống Sơ Chiêu rất nhẹ, ai cũng có thể cầm được. Nghe hắn nói thế, nàng vội đưa đèn sang: “Ngươi thích sao? Vậy ngươi cầm lấy đi.”
Cố Phong Giản thuận tiện nhận lấy.
Đám người Phạm Sùng Thanh thấy vậy thì gầm rú, phát ra âm thanh lạ ở phía sau. Tống Sơ Chiêu quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn, làm cho đám khỉ con nhanh chóng ngừng nói, chuyển sang thì thầm với nhau.
Đám người dần dần di chuyển về hướng của khu vườn.
Từ đầu tới cuối, dáng vẻ Cố Phong Giản tự nhiên, tựa hồ không chịu ảnh hưởng của đám người phía sau. Lại dường như rất thích cái đèn trong tay, nên hay nhấc nó lên xem rồi thả xuống giữa hai người.
Tống Sơ Chiêu nghiêng người thấp giọng hỏi: “Ngươi không tức giận sao?”
“Hả?” Cố Phong Giản, “Vì sao lại nghĩ rằng ta bực mình chứ?”
Tống Sơ Chiêu nghĩ: có rất nhiều thứ khiến cho hắn tức giận mà? Chẳng hạn như nếu là người đứng đắn thì sẽ cảm thấy nàng quả thật là “càn quấy”.
Cố Phong Giản lại nói tiếp: “Giống như cảm thấy ta dễ bị bắt nạt vậy.”
Tống Sơ Chiêu: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cố Phong Giản: “Ngươi thật sự cảm thấy như vậy hả?”
Tống Sơ Chiêu kinh sợ nói: “Tự ngươi không nhận thấy sao?”
Cố Phong Giản trầm ngâm một lát, rồi cười như có như không: “Cho nên ngươi mới ra quân ồ ạt*, để cho bọn họ đến đây đón người?”
*Nguyên gốc Hưng sư động chúng (兴师动众): ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu).
Tống Sơ Chiêu quay đầu nhìn qua mấy tiểu đệ đang giúp mình, bọn họ đều cảm nhận được ánh mắt của nàng nên mỉm cười thân thiện. Nụ cười xán lạn làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết được ánh nến chiếu rọi, trông thật kỳ quái và u ám.
……Trong đầu nàng hiện lên ý từ chối.
Lúc này, lại nghe Cố Phong Giản nói: “Lần sau không cần như vậy đâu. Quá nhiều người.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Ta sẽ nhớ kỹ cho lần kế!”
Nàng đợi một lát, phát hiện Cố Phong Giản không đề cập về việc này nữa thì không khỏi thở ra nhẹ nhàng.
………….
Mọi người nói nói cười cười, đi chưa bao lâu đã đến khu vườn – nơi tổ chức yến tiệc.
Một đội Kim Ngô Vệ được trang bị chỉnh tề đang canh giữ ở lối vào, cẩn thận kiểm tra thân phận của mọi người.
Có tướng sĩ nhắc nhở mọi người, không được mang theo binh khí hay vật bén nhọn đi vào. Mọi người dừng lại, tự giác để bọn họ kiểm tra.
Cố Tứ lang dùng khuỷu tay huých về phía Tống Sơ Chiêu ý bảo: “Xem bên kia.”
Tống Sơ Chiêu nhìn theo, nàng phát hiện Phó Trường Quân cũng ở đây. Vốn dĩ ông ấy đang ngồi kế một cái bàn bên trong, lúc này nhìn thấy bọn họ nên đã đi về phía bên này.
Theo lý mà nói, Phó Trường Quân hoàn toàn không cần ra mặt trong yến hội như vầy. Lúc này ông ấy lại ở đây, không biết là do được Hạ tướng quân gửi gắm, hay là tối nay có quý nhân ghé thăm nên đến trước, chịu trách nhiệm kiểm tra và sắp xếp.
Thấy đối phương xông thẳng lại đây, Cố Tứ lang xúc động nói: “Đúng là muốn cưới cô nương ở phủ Hạ gia thật không đơn giản mà. Ngũ đệ, đệ tự cầu phúc cho mình đi.”
Hạ gia cô nương tỏ vẻ, nàng cũng thấy thật khó khăn.
……………………
Chú thích
[1] Phát quan (发冠):