Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 26: Bại lộ

Ngự sử công dựa vào cạnh cửa mà tiếc nuối nhìn theo bóng dáng Tống Sơ Chiêu đang dần xa.

Ông thở dài, vừa chuẩn bị xoay đầu thì người vừa rồi còn giữ ông lại – Cố Quốc công – đã đi ngang qua người ông.

“Chậm đã!” Ngự sử công đuổi kịp bước chân của đối phương, ông cười nói, “Cố Quốc công muốn tìm hiểu một chút công việc trong Ngự sử đài đúng không?”

Cố Quốc công cũng không quay đầu lại, ông lạnh lùng nói: “Không có.”

Ngự sử công: “Không phải mới vừa rồi ông còn nói có việc muốn trao đổi với ta hay sao?”

Cố Quốc công cố ý ngừng lại, ông trịnh trọng tuyên bố: “Nhi tử ta không muốn ăn cơm với ông.” Nói xong, ông tiếp tục bước đi.

Ngự sử công bất mãn nói: “Hà cớ gì ông cứ phải nói thẳng ra như vậy?”

“Ông không thấy nhi tử lạnh nhạt với ta sao mà còn muốn cùng ăn cơm với nó?”

“A.” – Ngự sử công líu lưỡi.

“Ta còn chưa nói tới ông đâu, Cố Quốc công, ông chưa bao giờ nói qua Ngũ lang nhà ông là cao thủ trong việc xử án đấy. Người như vậy mà ông lại phái nó đi Hộ bộ, phái đến đó để trộn lẫn với những lão nho sinh thất bại, không phải làm mai một nó hay sao? Nếu đổi lại là ta thì trong lòng ta cũng không thoải mái đâu. Nếu như tâm tư lại nhạy cảm thì không phải sẽ suy nghĩ càng nhiều hay sao.” Tay Ngự sử công vuốt chòm râu, cười nói, “Ngự sử đài của chúng ta có sự khác nhau rất lớn. Ở đây có rất nhiều con cháu trẻ tuổi, đều là những người thông minh, có thể hòa thuận với Ngũ lang. Chưa kể cơ hội trong viện lại nhiều, có thể giúp Ngũ lang phát triển tài nghệ của mình càng tốt hơn.”

Cố Quốc công cười lạnh: “Không phải ông nói nó làm việc không có tính toán kỹ lưỡng sao?”

“Người trẻ tuổi phải có một chút tính tình, nếu cứ ép bọn họ theo khuôn phép cũ thì sẽ khiến bọn họ khó phát triển.” Ngự sử công phản ứng lại một chút, lại nói, “Không phải, ta chưa từng nói như vậy. Quá lắm thì ta chỉ giấu ở trong đầu suy nghĩ này thôi. Cố Quốc công, rốt cuộc là ông đổ oan cho ta, hay đó chính là những điều ông nghĩ ở trong đầu?”

Cố Quốc công lại lần nữa dừng bước, xoay người trừng mắt nhìn ông ta. Ngay tại lúc Ngự sử công cho rằng đối phương muốn cãi lại thì người này lại xoay người, bước nhanh hơn để rời đi.

Ngự sử công: “……” Thật giống như có thể đoán được ông ấy đang suy nghĩ cái gì, lại giống như không thể. Đúng là còn khó dò hơn so với suy nghĩ của bậc đế vương.

……….

Hôm nay bầu trời quang đãng, Cố Phong Giản ngồi cạnh hồ nước trong hậu viện cho cá ăn, sẵn tiện phơi nắng.

Hạ lão gia không giống với Cố Quốc công. Ông thấy hắn ngây ngốc ở trong phòng đọc sách thì luôn lo lắng không biết tại sao hắn không ra ngoài đi lại. Ông cảm thấy từ sau khi hắn trở về kinh thành thì luôn buồn chán ở trong nhà, chắc hẳn đã chịu sự uất ức lớn.

Dù sao thì bên trong thư Hạ Uyển gửi về cho bọn họ đã có nói qua “Tuy Chiêu Chiêu rất thông minh nhưng lại không thích đọc sách bao gồm cả Tứ Thư Ngũ Kinh [1]; ngoại trừ những truyện ly kỳ của Binh pháp thì có đọc qua một chút.”

Hạ lão gia nghĩ thầm, người không thích đọc sách vì sao đột nhiên lại bắt đầu đọc sách? Còn không phải bởi vì không có chỗ nào để đi hay sao? Vì sao lại không có chỗ để đi? Chính bởi vì những người ở kinh thành thích nói những điều xấu không đúng sự thật, làm cho người ta khó chịu.

Tuy rằng đã trải qua một đoạn thời gian, những lời đồn đãi được tiêu trừ phần nào, nhưng có vẻ Chiêu Chiêu vô cùng thất vọng về người khác.

Đặc biệt sau việc leo tường của Cố Ngũ lang lúc nửa đêm đã đem lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn cho Hạ lão gia. Trong đầu ông vẫn luôn nhớ đến câu nói “Chiêu Chiêu không có bằng hữu” của phu nhân mình.

Bằng hữu của Chiêu đều ở biên quan, nếu không làm sao có thể để cho tên tiểu tử Cố gia lợi dụng thời cơ!

Vì muốn giải quyết việc này một cách khéo léo, người thông minh như Hạ lão gia bỗng nhiên có một ý tưởng, ông quyết định mời vài vị cô nương cùng tuổi với ngoại tôn mình tới đây làm bạn, làm cho nàng nhanh chóng quen thuộc với cuộc sống trong kinh thành.

Đáng tiếc khi Hạ lão gia nói ra việc này đã bị Cố Phong Giản từ chối trực tiếp mấy lần liên tiếp, ông đành phải nghẹn một bụng mà để sang một bên.

Ông chỉ thuận miệng nhắc tới nhưng thật sự đã mang đến sự chấn động kinh khủng cho Cố Phong Giản.

Cố Phong Giản cảm thấy Hạ lão gia cũng không phải là người bình thường, lúc sắp đi ngủ lại đi tìm ông nói lại hai lần. Sau khi xác nhận được việc đối phương sẽ không tự làm chủ mời người vào đây thì hắn mới dám lên giường nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, Cố Phong Giản mơ thấy ác mộng. Hắn mơ thấy mình bị một đám nữ tử không thấy rõ khuôn mặt vây quanh mình. Một đám lôi kéo tay hắn mà kêu “Chiêu Chiêu muội muội”. Hắn không chịu nổi nên xoay người chạy trốn thì bị người ta đuổi theo. Dù cho hắn có chạy tới chỗ nào thì Hạ lão gia đều sẽ đem theo một cô nương mới xuất hiện trước mặt hắn, kêu bọn hắn nên hòa thuận với nhau.

Cảnh trong mơ vừa lờ mờ vừa khủng bố, cũng may là Xuân Đông xuất hiện kịp thời, đánh thức hắn dậy. Sau khi tỉnh lại thì trên trán hắn đầm đìa mồ hôi.

Sau khi đổi thân thể với Tống Sơ Chiêu thì đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy ác mộng. Từ đó về sau, mỗi lần hắn đọc sách thì chỉ có thể đọc lén lút, nếu không có việc gì thì cũng không dám làm tổ ở trong phòng.

Hắn đã cảm thụ sâu sắc được sự bất đắc dĩ tương phản này của Tống Sơ Chiêu rồi.

Hắn đang ngồi chán đến chết ở một chỗ thì Xuân Đông chạy một mạch từ bên ngoài vào.

“Cô nương!” Xuân Đông chạy đến nỗi tóc trước trán cứ bay phấp phới. Nàng ấy vội vàng đứng sau lưng hắn, khom lưng rồi cười thần bí nói: “Cô nương có biết hai ngày nay công tử chúng ta đã làm những gì không?”

Cố Phong Giản thong thả rải thức ăn cho cá, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là đã khóc, rốt cuộc thì phụ thân đã lấy thủ đoạn mềm dẻo để bắt nàng ấy đọc sách.

Xuân Đông đã kích động nói: “Công tử xử án như thần đó! Hiện giờ người trong kinh thành đều đang nói Ngũ công tử thông minh tuyệt đỉnh, nhìn rõ mọi việc, suy trước tính sau, là người rất chu đáo đấy!”

Cố Phong Giản nâng mí mắt khép hờ lên: “Xử án như thần?”

Xuân Đông nói: “Dạ phải! Ta ở trên phố nghe được mấy lời đồn, cũng không biết cái nào mới là đúng nhưng dù sao chuyện Ngũ công tử cứu Quý công tử đúng là có thật. Nghe nói lúc đó tình hình rất nguy cấp…”

Cố Phong Giản cắt lời nàng ấy: “Quý công tử nào?”

Xuân Đông: “Hình như là công tử Quý Vũ Đường, đó là người mà Tứ công tử hay đề cập.”

Cố Phong Giản chần chờ: “Làm sao hắn lại dính dáng đến Quý Vũ Đường chứ?”

“Tình cờ gặp gỡ! Nếu như không có việc tình cờ gặp gỡ này thì Quý công tử sợ là đã bị kẻ xấu hãm hại. May thay có công tử chúng ta ở đó, chỉ cần liếc mắt thì đã nhìn thấu chân tướng, chưa đến thời gian một nén nhang đã vạch trần được lời nói dối của nhân chứng, mang lại sự trong sạch cho Quý công tử. Nhanh đến mỗi mấy người còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại.”

Xuân Đông nắm tay thành quyền, dõng dạc hùng hồn nói: “Lúc ấy quần chúng đang rất tức giận, Quý công tử thì bị vây lấy. Chính nhờ vào sự bình tĩnh của công tử, mạo hiểm dấn thân vào sự nguy hiểm, cứu hắn ra ngoài. Nghe nói Quý công tử mới xích mích với công tử, nói bậy về công tử ở sau lưng. Thế nhưng công tử chúng ta là người rộng lượng, không so đo với hắn. Thật đúng là phong thái của người quân tử, kêu…”

Cố Phong Giản nhịn không được lại lần nữa cắt ngang: “Ta lại muốn nghe về chuyện đã xảy ra trong một nén nhang đó.” Mà không phải là một đống từ khen ngợi không thể hiểu được.

Kết quả Xuân Đông nói: “Ta chưa hỏi thăm rõ ràng. Chỉ biết là Ngự sử công rất yêu thích công tử.”

Cố Phong Giản: “Đài viện công việc bề bộn, làm sao Ngự sử công còn chú ý đến việc nhỏ này?”

“Vụ án này được Ngự sử công phân xử.”

Cố Phong Giản càng thêm nghi ngờ: “Ngự sử công còn tham gia xử án?” Không phải Ngự Sử Đài phụ trách việc giám sát quan viên hay sao?

“Dù sao thì bọn họ nói thế này: Ngự sử công trùng hợp đi ngang qua nên ở lại xem xem. Sau đó mới xảy ra đủ thứ vừa rồi.” Cảm xúc của Xuân Đông năm lần bảy lượt bị cắt đứt thì chỉ có thể bất lực mà nói, “Vì sao sự chú ý của cô nương lại ở chỗ không giống với chúng ta như thế? Không lẽ cô nương không thấy Ngũ công tử không phô trương như cao nhân ở ẩn hay sao? Công tử vốn đã nổi tiếng, lúc này lại có không ít cô nương chưa lập gia đình ở kinh thành đang ghen tị với người đấy!”

Cố Phong Giản chớp mắt, tâm trí hắn có chút rối loạn.

“Ấy!” Xuân Đông lại kêu lên, “Cô nương, vì sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Không lẽ đã bị dọa rồi sao?”

Cố Phong Giản đứng lên, nhíu chặt mày, hắn cảm giác có một dòng nước ấm đang chảy xuống dưới.

Hắn há miệng thở dốc, đồng tử rung động kịch liệt.

Xuân Đông vội đỡ lấy hắn, căng thẳng nói: “Cô nương?”

Nếu như thật sự là cao nhân ẩn sĩ, lúc này hắn rất muốn hủy thiên diệt địa.

………

Hôm nay Cố Quốc công cũng trở về nhà sớm.

Bởi vì sự việc hai ngày trước được truyền đi nên có người cứ hỏi thăm về Cố Ngũ lang nhà ông. Thật ra việc thám thính về Cố Ngũ lang chưa chắc là thật, mà chủ yếu là phỏng đoán thái độ của ông.

Ông cảm thấy phiền, không muốn cứ phải giải thích nên đã trốn về.

Cố Quốc công vẫn còn cầm đôi giày mới cởi ra rồi ngồi bất động ở một chỗ. Cố phu nhân đi qua đi lại vài lần, rốt cuộc bà đành đi qua đẩy ông một phen.

“Chàng đang suy nghĩ cái gì thế? Nhìn như người mất hồn vậy.”

Cố Quốc công cử động một cách cứng nhắc, nói: “Ta đang nghĩ rốt cuộc thì Ngũ lang đang nghĩ cái gì?”

Cố phu nhân nói: “Ngũ Lang là người không màng danh lợi, có lẽ không đặc biệt muốn một cái gì.”

Cố Quốc công lại trầm mặc lần nữa. Một lát sau như vừa mới tỉnh lại, ông lắc đầu nói: “Nàng không biết ta thấy nó ở trên đường oai phong như thế nào đâu.”

Cố phu nhân: “Oai phong?”

“Đúng vậy, oai phong. Khác hẳn trước mặt hai chúng ta.” Cố Quốc công nói, “Ở trước mặt ta thì nó ít nói, trước mặt nàng thì ngoan ngoãn, những chủ đề tránh được thì sẽ tránh không nói. Nhưng mà ngày ấy ở trên đường, ta thấy nó xử lý ung dung, bày mưu lập kế; tuy rằng không quá mức hiện sơn lộ thủy* nhưng hoàn toàn không có lạnh lùng giống như khi ở trong nhà.”

*Hiện sơn lộ thủy: hiển thị tài năng

Cố phu nhân nói: “Ngũ lang chúng ta vốn dĩ rất tốt! Đừng có so sánh ta với chàng! Ngũ lang còn chịu nói chuyện với ta.”

“Không giống nhau. Ý của ta là nó còn tốt hơn những gì ta tưởng.” Cố Quốc công nói, “Nàng nhìn xem, những đứa bướng bỉnh không nghe lời như Quý Vũ Đường và Phạm Sùng Thanh đều xem nó như thiên lôi, sai đâu đánh đó*. Có lẽ ta còn không hiểu nó bằng hai tên kia nữa.”

*Thiên Lôi sai đâu đánh đó: răm rắp nghe lời.

Cố phu nhân kinh ngạc thốt lên: “A?”

Cố Quốc công đặt đôi giày quan bên cạnh, ông mang đôi giày vải thoải mái vào. Cố phu nhân chuẩn bị kêu ông đi ăn cơm thì một tôi tớ tới báo lại: “Bẩm lão gia và phu nhân, Xuân Đông đã trở lại rồi ạ.”

Cố phu nhân lập tức vui mừng nói: “Đã lâu rồi không thấy nha đầu này, khó trách cảm thấy xung quanh mình thật vắng vẻ, mau cho Xuân Đông tiến vào.”

Xuân Đông bước vào trong phòng, tươi cười thi lễ với hai người.

“Đến gần lại đây, tới gần một chút rồi hẵng nói.” Cố phu nhân chỉ vào một chỗ trước người mình rồi hỏi tiếp, “Mấy ngày gần đây Tống Tam nương có tốt hơn chưa?”

Xuân Đông nhớ lại rồi nói: “Tất cả mọi chuyện của cô nương đều rất tốt. Hạ lão gia đối đãi với cô nương theo kiểu cầu gì được đó, trong phủ cũng rất thanh tịnh, không có những người lộn xộn nào.”

Cố Quốc công ở bên cạnh nói: “Hạ gia chỉ có một tiểu bối là nó mà thôi.”

Cố Quốc công nhớ tới nói: “Đúng rồi, hôm nay còn có người hỏi ta hôn sự của Ngũ Lang. Hỏi ta Ngũ Lang thích cô nương như thế nào.”

Lúc này Tống Sơ Chiêu cũng nghe tin mà tới đây.

Từ sau khi Cố Phong Giản dọn đến Hạ phủ, cái cớ đưa sách cũng không thể nào sử dụng lại được, còn có chuyện leo tường lần trước đã dọa nàng không ít nên nàng đã không gặp Cố Ngũ lang mấy ngày rồi.

Cố phu nhân thấy bóng người từ xa thì vội nói: “Chàng xem kìa, đừng có làm bậy. Ngũ lang và Tam nương là tâm đầu ý hợp nên chàng trăm ngàn lần không thể đề cử nữ tử khác trước mặt nó. Đến lúc đó nó lại hiểu lầm chàng thì ta cũng không giúp chàng nói chuyện được đâu.”

“Ý ta không phải như vậy.” Cố Quốc công nói, “Ta còn chưa gặp qua Tống Tam nương. Ngũ lang hẳn chỉ gặp mặt con bé có một hai lần lại dường như rất vừa ý với nó. Đây là lần đầu tiên ta thấy Ngũ lang quan tâm đến một người như vậy. Tống Tam nương kia có diện mạo như thế nào? Phẩm hạnh ra sao? Nàng có biết rõ về con bé không?”

Tống Sơ Chiêu vừa mới tiến vào, chắp tay thi lễ với hai người

Tống Sơ Chiêu một chân mại tiến vào, triều hai người chắp tay thi lễ ý bảo.

Cố phu nhân vỗ lên trán nói: “Có phải ta còn chưa nói cho chàng đúng không? Cũng tại vì chàng bận quá!”

Cố Quốc công mờ mịt: “Chưa nói cái gì cho ta?”

Cố phu nhân tiến lên, giữ chặt Tống Sơ Chiêu nói: “Tam nương và Ngũ lang chúng ta đã sớm quen biết nhau. Năm đó khi Ngũ lang đi học xa nhà đã suýt nữa xảy ra chuyện sau đó lại nói được Tống Tam công tử cứu. Tống gia làm gì có Tống Tam công tử kia chứ? Thì ra đó chính là Tam nương! Nếu như không có Tam nương kịp thời báo tin, sợ là Ngũ lang đã xảy ra chuyện ở cái nơi không một bóng người kia rồi!”

Cố Quốc công kinh ngạc, Tống Sơ Chiêu càng thêm kinh ngạc, hai người đều ngây dại, nhất thời không có phản ứng. Chỉ có Xuân Đông vì vui mừng mà kêu lên.

“Còn muốn gạt ta nữa, con cũng thật là…” Cố phu nhân giả vờ tức giận chụp lên bả vai của Tống Sơ Chiêu, “Mẫu thân muốn cảm tạ nó còn chưa kịp, làm sao có thể giống như những người có kiến thức thiển cận mà xem thường nó cơ chứ. Con không biết là Hạ Uyển muội muội năm đó cũng là một nữ kiệt. Ta là bằng hữu tốt nhất của nàng ấy, thích nhất là sự nhanh nhẹn phóng khoáng của nàng.

Cố Quốc công mau chóng tiếp thu chuyện này, ông gật đầu tỏ ý hiểu rõ: “Thì ra là thế bảo sao Ngũ lang lại quan tâm đến Tống Tam nương như thế. Nói như vậy thì chúng ta còn thiếu một phần tạ lễ cho nó rồi.”

Cố phu nhân: “Đúng vậy! Ta cũng nghĩ như vậy!”

Tống Sơ Chiêu vẫn còn chấn động ở bên kia.

Cố Ngũ Lang! Lúc ấy nói đến mức đáng thương như vậy té ra là lừa nàng?!

……………

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Đông loại “Tống Tam Nương” khỏi nhóm người khen Ngũ công tử; Xuân Đông lại gặp “Tống Tam Nương” gia nhập nhóm người đang khen.

…………

Chú thích

[1] Tứ Thư Ngũ Kinh: Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.

Sự học của Nho giáo có nhiều lý tưởng cao siêu, nhưng có thể nói một cách vắn tắt là: sự học chú trọng ở luân thường đạo lý, chủ trương biến hóa tùy thời, sự vụ thực tế nên không bàn đến những cái viển vông ngoài sinh hoạt của con người nơi trần thế. (Wikipedia)