Editor + Beta: Basic Needs
Thời điểm Xuân Đông gấp gáp chạy vào thiếu chút nữa đυ.ng vào Diệu Nhi đang đứng trước cửa. Nàng bước nhanh rồi hô to: “Cô nương! Cô nương không tốt rồi!”
Cố Phong Giản không vui nói: “Trời sập rồi sao?”
“Trời…Trời sẽ nhanh sập!” Xuân Đông vọt tới trước mặt hắn, sắc mặt một mảnh tái nhợt, “Bên ngoài người ta nói công tử đánh nhau cùng với người ta ở trên phố.”
Cố Phong Giản nâng mí mắt: “Ngươi nói cái gì!”
Xuân Đông gật đầu: “Đúng vậy! Ầm ĩ thật lớn còn bị Kim Ngô Vệ bắt được!”
Cố Phong Giản đột nhiên đứng lên, ghế bị hắn xô ngã. Hắn trầm giọng hỏi: “Cùng ai đánh?”
“Nghe nói là với Phạm Sùng Thanh! Nơi đó quá rối loạn nên Kim Ngô Vệ đã cho người giải tán, ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì; dù sao bọn hắn đã đánh nhau rồi, đánh ở trước tửu quán lớn nhất kinh thành đó.” Xuân Đông cảm giác đau đầu, “Trời ơi, Ngũ công tử như thế nào lại đánh nhau?”
Xuân Đông còn muốn hỏi nàng có muốn mình đi Cố phủ tìm người hỏi thăm một chút tình hình cụ thể không vậy mà người trước mắt đã không còn bóng dáng.
Cố Phong Giản thậm chí còn quên đặt đồ trong tay xuống, hắn trực tiếp lao ra cửa.
Xuân Đông ngây người sau đó lại hô: “Cô nương!”
Phòng cho khách đã được quét dọn thật sạch sẽ, từ trong phòng có thể thông qua cửa sổ mà thấy được hoa viên bên ngoài.
Tống Sơ Chiêu nhìn thoáng qua bên ngoài thì phát hiện có rất nhiều binh lính đang đứng canh. Đối phương khi thấy nàng thì cong khóe miệng mà cười với nàng. Tống Sơ Chiêu đành cười khổ, sau đó đóng cửa sổ lại.
Nàng ngồi xuống bên mép giường, dựa đầu vào cột giường, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Kỳ thật cũng không phải suy nghĩ cái gì tốt mà là cảm thấy vừa rồi nàng tính sai, đáng lý nên đánh gãy chân của người kia.
Nàng chưa từng thấy qua Phó Trường Quân mà nương nàng cũng chưa từng nói cho nàng biết. Nàng không biết rằng người nọ là nghĩa huynh của bà ấy.
Mắt Tống Sơ Chiêu mê ly.
Thật ra cũng có manh mối. Nàng đã từng không rõ vì sao tính tình mẫu thân lại mâu thuẫn như vậy khi nói về kinh thành cũng như vì sao bà ấy gã cho phụ thân làm một vị kế thất.
Nàng tin tưởng mẫu thân sẽ không phải là người như vậy, càng không phải phụ thân đã bị lừa dối. Sự việc xảy ra đã lâu, nội tình trong đó tuyệt không phải như những lời mà kẻ nô bộc kia đã nói. Người nọ dùng lời nói ám chỉ mẫu thân nàng cùng Phó tương quân rõ ràng có ác ý, không thể tin tưởng.
Nhưng nàng cảm thấy Tống lão phu nhân có lẽ thật sự nghĩ như vậy nếu không sẽ không đối xử nàng như kẻ thù. Lý do như vầy lại có vẻ hợp lý.
Tống Sơ Chiêu không cảm thấy bực bội mà ngược lại nàng còn bật cười.
Vị lão thái thái kia vừa vô tri lại buồn cười.
Ngồi một mình trong chốc lát vậy mà nàng lại nghe được âm thanh quen thuộc.
Người nọ nói: “Ta tới tìm Cố Ngũ lang.”
Tống Sơ Chiêu vội vàng đẩy cửa phòng, ló đầu ra bên ngoài xem xét.
Tướng sĩ canh giữ ngoài viện ngăn người nọ lại mà nói: “Cô nương, Cố Ngũ lang hiện giờ là nghi phạm đã bị tướng quân chúng ta bắt được nên không thể để cho người gặp.”
Vách cửa phòng sát bên cũng mở ra. Phó Trường Quân cũng ló đầu ra giống y hệt nàng.
Cố Phong Giản cùng Phó Trường Quân mặt đối mặt, cả hai đều trông có vẻ sửng sốt.
Tống Sơ Chiêu di chuyển tầm mắt giữ hai người mà tiến hành lý giải.
Trong mắt Cố Phong Giản viết “Thật khéo”, trong mắt Phó Trường Quân lại đơn thuần “Kinh ngạc”.
Bọn họ nhìn nhau có chút ngây ngốc.
Sau đó Phó Trường Quân phất tay kêu thủ hạ cho người tiến vào. Cố Phong Giản ôm quyền với Phó Trường Quân xem như chào hỏi qua.
Đây không phải là phương thức hành lễ mà cô nương hay dùng nhưng bởi vì Phó Trường Quân cho đây là thói quen nàng có khi lớn lên ở biên quan nên cũng không để ý lắm.
Cố Phong Giản đi thẳng đến phía Tống Sơ Chiêu, lách mình tiến vào phòng nàng rồi đóng cửa lại.
Tống Sơ Chiêu nhìn hắn lại nhớ đến sai phạm của mình nên đành thẳng thắng nói: “Là ta đánh hắn.”
Ngữ khí nàng tràn ngập áy náy, thế mà lại dùng việc tư mà gây họa cho hắn, giọng điệu nàng cũng thấp hơn mà nói tiếp: “Xin lỗi. Nhất thời ta không nhịn được.”
“Ngươi muốn đánh thì cứ đánh.”
Tống Sơ Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, thấy hắn vừa chau mày vừa dồn dập thở nói ra những lời này khiến nàng không biết hắn nói mát hay là thật sự không để ý.
Cố Phong Giản vừa nãy đi vào trong phòng, tình thế bất đắc dĩ mới kêu Tống Sơ Chiêu đóng cửa lại khiến cho ánh sáng trong phòng không tốt lắm nên hắn đành phải hỏi: “Thế nào rồi?”
Tống Sơ Chiêu chỉ ngón tay về phía sau:” Người đang nằm ở bên phòng bên kia. Hắn hẳn không có việc gì, lúc ta ra tay cũng không có tàn nhẫn. Mới đây hắn còn tung tăng nhảy nhót đó.”
Cố Phong Giản bất đắc dĩ nói: “Ta hỏi ngươi.”
“Ta?” Tống Sơ Chiêu vẫy vẫy tay, “Ta khá tốt. Nhưng không biết ngươi cảm thấy như vầy……có tốt không?”
Đôi mắt Cố Phong Giản vẫn luôn dừng trên người Tống Sơ Chiêu làm cho nàng sợ hãi: “Hiện tại ngươi muốn ta xin lỗi hắn như thế nào? Ngươi nói đi, ta sẽ nghe ngươi.”
Cố Phong Giản thở dài, hắn chỉ vào mép giường ý bảo nàng ngồi xuống. Sau đó tự mình dọn một cái ghế dựa rồi ngồi đối diện nàng.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, thoạt nhìn có chút trịnh trọng; thấy thế, Tống Sơ Chiêu cũng ngồi nghiêm chỉnh cùng hắn đối thoại.
Cố Phong Giản hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
“Nghe được lời ô uế nên không vui.”
“Là do Phạm Sùng Thanh nói?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải hắn.”
Cố Phong Giản: “Người nọ đâu?”
Tống Sơ Chiêu tiếc nuối mà dậm chân: “Chạy mất rồi. Do Phạm Sùng Thanh phi đến ngăn ta lại!”
Cố Phong Giản đi về phía cửa sổ, hắn chỉ ra bên ngoài: “Là người kia sao?”
Tống Sơ Chiêu đi qua thì thấy trong viện không biết khi nào đã nhiều hơn một người đang bị trói cứng nằm ở trên mặt đất, tuy hắn ta bị chặn họng nhưng lại như con sâu mà không ngừng lăn lộn.
Tống Sơ Chiêu gật đầu nói: “Chính là hắn!”
Cố Phong Giản lại khép cửa sổ.
Biết người đã bị bắt, tâm tình Tống Sơ Chiêu nháy mắt đã thoải mái hơn.
Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải hắn chạy rồi sao?”
“Trong kinh thành, hiếm khi có người nào mà Kim Ngô Vệ không bắt được, huống chi Phó tướng quân lại chỉ huy thiết vệ tinh nhuệ nhất kinh thành.” Cố Phong Giản nói, “Ngươi cứ yên tâm nếu người này bị Phó tướng quân thẩm vấn.”
Tống Sơ Chiêu nhớ tới lời nói bây bạ mà người kia đã nói qua thì không muốn cho Phó Trường Quân biết.
Cố Phong Giản vừa lúc hỏi: “Người kia đã nói gì mà khiến cho ngươi bực như vậy?”
Tống Sơ Chiêu chần chờ một lát, nói: “Thật ra ta cũng không muốn nói cho ngươi biết lắm. Không phải chuyện quan trọng gì.”
Cố Phong Giản: “Được. Vậy ta không hỏi.”
Tống Sơ Chiêu nghe vậy lại kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngươi không muốn biết sao? Ngươi không hiếu kỳ sao? Sao ngươi không truy vấn một chút?”
Cố Phong Giản nói: “Ta tình nguyện không biết nên người khỏi tìm cách gạt ta.”
Tống Sơ Chiêu bảo đảm mà nói: “Ta không lừa ngươi!”
…………..
Mặt trên cái giá gỗ trong góc phòng có một cái thau đồng.
Cố Phong Giản đi qua thì phát hiện bên trong là nước vừa mới được đổ vào, lúc nãy còn có chút ấm nhưng bây giờ đã lạnh đi rất nhiều.
Hắn rút khăn lông đang treo sau đó giặt khăn sơ qua một lần rồi đem tới trước mặt Tống Sơ Chiêu.
“Tay.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta vừa mới rửa tay.”
Cố Phong Giản chỉ vào: “Trên tay ngươi có vết thương.”
Tống Sơ Chiêu nhìn theo mới phát hiện ra. Có lẽ bị vụn gỗ làm cho bị thương lúc đánh nhau, cũng có thể là do người nọ cào bị thương nên mới có hai vết xước kéo dài. Lúc trước còn chưa rõ ràng lắm nhưng hiện tại không những sưng đỏ còn rướm máu, nhìn có vẻ nghiêm trọng.
Kỳ thật nàng cũng không thấy đau.
Cố Phong Giản kéo lấy tay nàng rồi dùng khăn chậm lên một chút.
Chiếc khăn mang theo sự lạnh lẽo cùng ướŧ áŧ nhưng lại dập tắt cảm ngứa ngáy nơi vết thương khiến nàng cảm thấy thoải mái không ít.
“Ngươi thật sự không giận ta?” Tống Sơ Chiêu quan sát thần sắc hắn: “Ta đánh người đó.”
Mọi người đều biết Cố Ngũ lang xưa nay nho nhã lễ độ lại khiêm tốn, rất ít khi tức giận với một ai huống chi là tức muốn hộc máu đến như vầy.
“Hắn đánh không lại ngươi thì đáng đời hắn.” Cố Phong Giản đương nhiên nói, “Như vậy thì sau này hắn cũng không còn mặt mũi mà tới tìm ngươi gây phiền toái. Trong kinh thành càng sẽ không có người nói bậy.”
“Vì cái gì?” Tống Sơ Chiêu ngập ngừng nói, “Nếu đổi lại là phụ thân ta thì sẽ phái người tới lột da ta.”
Khi nhắc đến phụ thân của mình, yết hầu nàng lại nghẹn một chút không nói thành lời.
Cố Phong Giản cười một chút, lông mi khẽ rung: “Bởi vì ngươi hiện giờ là Cố Ngũ lang.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Cố Ngũ lang không cần mặt mũi sao?”
Cố Phong Giản: “Không, bởi vì Cố Ngũ lang là nam nhân, chỉ là hai nam nhân luận bàn với nhau thôi cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Cố Phong Giản ngẩng đầu, con ngươi trong suốt phản chiếu bóng hình nàng.
“Rất nhiều sự tình vốn không phải là do ngươi sai mà sai vì ngươi là nữ nhân mà hiện giờ ngươi cũng không phải.” Cố Phong Giản nói tiếp: “Ngươi xem tứ ca ta, lại xem Phạm Sùng Thanh, bọn họ mỗi người có một cách sống rất tùy ý. Người đời có nói bọn họ sai không? Sai chỗ nào?”
Tống Sơ Chiêu há miệng thở dốc, nàng muốn nói rất nhiều sự tình nhưng cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Thật ra ta cũng là nghĩ như vậy nhưng nếu nói ra ta sẽ bị mắng.”
“Ta không mắng ngươi.” Cố Phong Giản bật cười, “Sự thật đúng là như thế, ta hiểu rõ. Sai không phải tại ngươi mà tại thế tục; nhưng ngươi chỉ nên nói với ta, không cần nói với những người khác.”
L*иg ngực Tống Sơ Chiêu có một dòng nước ấm trào ra, đem những tâm tình chua xót đã bị kèm nén mà đẩy ra ngoài, hốc mắt nàng vì vậy mà có chút ướt.
Trên đời tuyệt đối không có người thứ hai nói với nàng nếu ngươi là nam nhân thì ngươi không có sai, tất cả đều do miệng lưỡi người đời.
Cũng sẽ không có người thứ hai giải thích cho nàng hiểu, cổ vũ nàng lại nói ra ý tưởng lớn mật như vậy.
Hình tượng Cố Phong Giản ở trong mắt nàng đã trở nên vô cùng cao cả.
“Cố Ngũ lang!” Tống Sơ Chiêu tự đáy lòng nói: “Ngươi thật tốt!”
Làm sao lại có một người tốt như vậy chứ!
Cố Phong Giản hạ giọng: “Rất ít có người nói ta tốt.”
Tống Sơ Chiêu chớp chớp mắt, đè xuống nước mắt: “Bọn họ thật không có mắt!”
Cố Phong Giản: “……” Sao ngươi biết ta tốt với người khác?
Cố Phong Giản thấy nàng như vậy thì thu lại ý cười mà dặn dò: “Ta không có khuyến khích ngươi đi đánh nhau, đánh nhau tóm lại vẫn là không tốt. Không cẩn thận lại làm chính mình bị thương.”
“Ta cũng không tùy ý đánh người.” Tống Sơ Chiêu vội nói, “Nếu không nói đạo lý hay là thật sự quá phận ta mới động thủ!”
Cố Phong Giản buồn cười hỏi: “Vậy nếu ta làm sai thì ngươi cũng muốn đánh ta sao?”
“Không! Sẽ không!” Tống Sơ Chiêu xua tay, “Ta không đánh ngươi! Ta chỉ cùng ngươi giảng đạo lý. Ta như thế nào lại đánh ngươi?”
Hai người bọn họ mãi nói chuyện lại không chú ý tới bên ngoài vậy nên cũng không biết Cố phu nhân đã đi tới cửa phòng. Bà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cố phu nhân đau lòng mà hô: “Con ta ơi!”
Tống Sơ Chiêu kinh sợ, Cố phu nhân cũng kinh sợ duy chỉ có Cố Phong Giản vẫn bình tĩnh.
Tống Sơ Chiêu mới phát hiện ra hai người vẫn còn nắm tay nhau nên vội vàng rút tay trở về, bối rối giấu ở sau lưng.
Bàn tay của Cố Phong Giản vì vậy mà giơ ra lẻ loi giữa không trung.
Tống Sơ Chiêu lại giơ tay nhấn một cái làm cho hai tay hắn thả xuống hai bên hông.
Trước mặt Cố Phong Giản, Tống Sơ Chiêu có chút co quắp mà gọi: “Mẫu thân.”
Động tác Cố phu nhân so với nàng thì càng nhanh hơn, bà ấy lui về phía sau một bước rồi “Cạch”- đóng lại cửa phòng.
Tống Sơ Chiêu: “??”
Ngay sau đó là một tiếng gõ cửa ôn hoà vang lên.
“Ngũ Lang, con có trong đây không?”
Tống Sơ Chiêu đang muốn đáp lời, lại nghe Cố phu nhân tự hỏi tự đáp: “Con không có ở trong đó sao? Trong phòng không có ai sao? Vậy nương đi trước sang Phạm nhị lang hỏi vài câu.”
Tống Sơ Chiêu: “……” Người thật có ý tứ!
Tống Sơ Chiêu bị bà làm cho càng quẫn bách giống như bọn họ thật sự đang làm gì mờ ám.
Cố Phong Giản cũng bị chọc cười.
Tống Sơ Chiêu cấp bách mà nói: “Ta cũng sang bên cạnh nhìn xem.”
Ở bên cách vách, Phạm thượng thư cũng tới rồi.
Ông vén vạt áo đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Phạm Sùng Thanh thì mắng: “Nghịch tử, ngươi điên rồi! Ngươi dám đánh Cố Ngũ lang! Ngươi vậy mà cũng hạ thủ được!”
Phạm Sùng Thanh xoay người, lộ ra một bên mặt sưng đỏ, oan ức kêu lên: “Cha, con không đánh hắn là hắn đánh con! Người xem đi!”
Phạm thượng thư để mắt sát vào, cẩn thận quan sát mặt hắn một lát, sau đó càng thêm phẫn nộ nói: “Ngươi là đồ vô dụng! Một Cố Ngũ lang mà ngươi cũng đánh không lại!”
Phạm Sùng Thanh: “??” Người gì sao vô cớ gây rối, con sợ là không phải nhi tử ruột của người.
——–
Tác giả có lời muốn nói.
Thống nhất giải đáp một chút nghi vấn:
1/ Nữ chính vì sao trở về nhưng lại không nói với mẹ? – Chương 1 mở đầu có ghi.
2/ Vì sao lưu tại kinh thành không quay về? – Giao thông cổ đại không có nhiều phương tiện vả lại nếu muốn đi xa nhà cần phải có công văn phức tạp. Hơn nữa nếu lưu lại cục diện đầy rối rắm mà rời đi vậy không phải sẽ đắc tội Cố gia sao? Nàng mới trở về ở hai ba ngày mà thôi, trong bối cảnh cổ đại thì không thể cùng trưởng bối trong nhà mà ầm ĩ to lên.
3/ Vì sao không đi tới nhà ngoại tổ? – Nàng không biết sự tình phía ngoại nên bên đó cũng xem như là một nơi xa lạ, hoàn toàn là người không quen biết. Người bình thường đang bị một đống chuyện làm phiền lòng thì còn có thể nghĩ tới việc đi thăm người thân sao?
4/Cảm giác nữ chính ngu ngốc? – Mọi người không thể yêu cầu ai cũng sẽ biết trạch đấu nha. “Có mơ hồ giả, không thể trách lấy tiệp xảo; có tiểu trí giả, không thể nhậm lấy công lớn*.” → Trong văn này nữ chính là người thẳng thắn và dũng cảm; nếu không vừa mắt sẽ đánh người. Hơn nữa nhìn vào tâm tư cùng sự thông minh của cô ấy, tôi cảm thấy nữ chính này không ngu xuẩn.
*Người có chiến lược không nên có kỹ năng nông cạn; Người có trí thông minh tầm thường không nên được giao phó những việc lớn.
Mà thôi, tôi đã từng nói qua truyện sẽ được viết bởi giọng văn ngôn tình lãng mạn, tính cách của các nhân vật khẳng định sẽ có sự thay đổi.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ~