*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phỏng vấn anh ấy hả?” Văn Hi ngạc nhiên, chẳng hiểu họ Bì có cái gì hay để mà phỏng vấn.
Chẳng lẽ phá kỷ lục thế giới về keo kiệt? Hay là vì không có lỗ đ*t nên được người ta xem là kỳ tích giới sinh vật?
“Bởi vì cuộc bình chọn nam tiên đẹp trai nhất chỉ còn một tuần cuối cùng, mỗi thí sinh trong top 10 đều phải quay một video giới thiệu bản thân mình để kéo phiếu.” Một tiểu đồng tử khác mặc áo bạc quơ quơ camera trong tay: “Cho nên chúng tôi mới đến đây!”
Văn Hi nghe vậy thì cười bảo: “Thế mấy đứa chờ một lát nhé, ta lên lầu gọi anh ấy xuống.”
Bì Tu đang ngồi trên sô pha nghiền ngẫm đọc sách, Văn Hi vén rèm nói: “Dưới lầu có hai đứa nhỏ của sở giám sát tới tìm anh, bảo là muốn phỏng vấn anh, anh….. anh xem cái gì thế?”
Lão yêu quái cuống quít cất sách đi, hắng giọng nói: “Đâu có xem cái gì, cậu bảo ai tới phỏng vấn tôi cơ?”
“Hai đứa nhỏ của sở giám sát, nói là cần quay video kéo phiếu cho tuần cuối cùng của cuộc bình chọn.” Văn Hi nhìn quyển sách hắn cất đi, lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ giục hắn mau xuống lầu.
Bì Tu đi theo sau y, hai người mới đi đến chỗ rẽ cầu thang thì nghe thấy một tiếng thét thê thảm chói tai.
“Khỉ! Sao lại có khỉ!”
“Sao bây giờ còn có hầu tinh?!”
Văn Hi ngơ ngác: “Khỉ thì làm sao cơ?”
Bì Tu thì biết tại sao, hắn bước nhanh xuống lầu, trông thấy Hầu Nhị mặt ngây thơ vô tội ôm menu đứng đực ra đó, mà Kim Đồng Tử và Ngân Đồng Tử thì đang run rẩy ôm nhau co rúm, nom đến là tội nghiệp.
OK, lại là hai kẻ mắc PTSD sợ khỉ.
“Ông chủ, em không có làm gì hết!” Hầu Nhị chạy tới chỗ Bì Tu, chỉ vào hai thằng nhóc: “Em chỉ hỏi hai đứa nó là cả hai muốn gọi món gì, rồi tự dưng bọn nó như vậy.”
Bì Tu: “Không sao, mày đi nghỉ đi, bảo Giả Tố Trân bưng trà ra đây.”
Hầu Nhị có hơi bất mãn, đang định lên tiếng thì Văn Hi vội bảo: “Đào bán ở đầu hẻm trông có vẻ ngon, cậu đi mua một ít về đây, mấy anh em chia nhau ăn.” Y cười với Hầu Nhị, “Bảo Tô An đưa tiền cho cậu, không cần tự bỏ tiền đâu.”
“Vậy em đi nha.” Hầu Nhị lập tức hớn ha hớn hở, mặc kệ hai đứa ngốc sợ khỉ luôn.
Chờ cậu ta đi ra ngoài rồi, hai đứa nhóc ôm nhau run rẩy mới đỡ hơn một chút, bọn nó buông nhau ra, lúng túng cười bảo: “Chẳng qua là chúng tôi hơi, hơi nhát gan ấy mà.”
Bì Tu: “Không sao, sợ khỉ đâu có gì mất mặt, lão gia nhà mấy đứa cũng sợ khỉ mà.”
“Lão Quân không sợ khỉ.” Kim Đồng Tử phản bác.
Bì Tu nghĩ bụng chưa chắc đâu, Thái Thượng Lão Quân vừa nhìn thấy khỉ là lại nhớ tới đan dược của mình, huyết áp tăng cao còn nghiêm trọng hơn cả sợ khỉ.
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn không nói gì, mà trực tiếp dẫn hai đồng tử vào phòng khách ngồi, kẻo lát nữa Hầu Nhị về thì lại náo loạn ầm ĩ lên.
“Bảo muốn phỏng vấn, thế hai nhóc muốn phỏng vấn cái gì?” Bì Tu tự tin với thân phận ngôi sao hạng nhất, cất giọng lạnh lùng rằng: “Hiện tại số phiếu của ta xếp thứ nhất thì đến kết thúc chắc chắn vẫn là thứ nhất, không cần phải kéo phiếu gì hết.”
Ngân Đồng Tử nhỏ nhẹ giải thích: “Tuy hiện nay ngài có ưu thế rất lớn, nhưng các thí sinh xếp sau vẫn đang cố gắng đuổi kịp, chưa tới giây cuối cùng thì chưa thể nói chắc chắn được.”
Bì Tu suy nghĩ: “Nói cũng đúng, vậy mấy nhóc muốn quay thế nào?”
Hắn nhớ tới cái ảnh bán khỏa thân của mình, bèn cất lời cảnh cáo: “Ta là người đứng đắn, không khoe da lộ thịt.”
“Không không không, chúng tôi chỉ quay vài cảnh sinh hoạt của ngài, sau đó hỏi ngài mấy câu thôi ạ.” Ngân Đồng Tử lấy một bản nháp ra, sau đó ra hiệu với Kim Đồng Tử là có thể bắt đầu quay.
Nó hắng giọng hỏi: “Xin hỏi ngài có phải Bì Tu tiên sinh không?”
Bì Tu nhìn chằm chằm nó một hồi rồi chần chừ hỏi: “Nhóc không mang cái Tử Kim Hồng Hồ Lô theo bên người đấy chứ?”
(Tử Kim Hồng Hồ Lô hay Tử Kim Hồ Lô là một trong sáu bảo bối của Thái Thượng Lão Quân. Chính là cái hồ lô mà hút mọi thứ vào rồi biến thứ đó thành nước đó. Cầm hồ lô rồi gọi tên đứa nào, đứa đó mà đáp là sẽ bị hút vô hồ lô)Ngân Đồng Tử nghẹn lời: “Bị Lão Quân lấy mất rồi ạ.”
“Ồ, ta đúng là Bì Tu.” Bì Tu gật đầu.
Văn Hi ngồi bên cạnh nín cười, nghe hai người bên kia một hỏi một đáp, hỏi Bì Tu cặn kẽ từng li từng tí y như kiểm tra hộ khẩu, ngay cả việc lão yêu quái họ Bì không thích ăn củ cải mà cũng hỏi ra luôn.
Cuối cùng chuyển đề tài, Bì Tu bị hỏi về sự kiện đá phò dẫn đến tinh phong huyết vũ trên diễn đàn dạo trước, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, nhỏ giọng thành khẩn nói: “Đều là hiểu lầm thôi, ta sẽ không bỏ tiền vào loại hoạt động bất hợp pháp đó.”
Ngân Đồng Tử gật đầu: “Dù sao ngài cũng vô cùng chắt chiu tiết kiệm mà.”
Bì Tu: ……..
Văn Hi sắp nhịn cười không nổi nữa, bèn đứng dậy nói: “Mọi người nói chuyện thong thả nhé, tôi ra ngoài ngồi một lát.”
Bì Tu đen mặt nhìn y đi xa, bấy giờ mới quay đầu nói: “Xóa câu vừa rồi cho ta, chắt chiu tiết kiệm là cái éo gì hả? Ý ta là ta không cần thiết phải vung tiền ra ngoài.”
Nhóc con trong nhà còn chưa đủ thơm hay sao? Hắn cần gì phải dùng tiền ra ngoài tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Ngân Đồng Tử gật đầu: “Vâng vâng, câu hỏi tiếp theo là vấn đề mà mọi người đang khá quan tâm, tình cảm giữa ngài và phu nhân tốt chứ ạ?”
Bì Tu thoáng khựng lại, bắt đầu trợn mắt nói điêu: “Tình cảm giữa ta và em ấy rất tốt, mấy cái tin trên diễn đàn toàn là vô căn cứ hết. Em ấy rất bám người, đi đâu cũng đòi ta phải ôm. Lại còn không thích tự mình đi, bước được hai bước là mệt đứt hơi rồi, cuối cùng đều là ta bế em ấy.”
Ỷ Văn Hi không có bên cạnh nên tha hồ chém gió thành bão, Bì Tu cảm thấy mình lấy lại được uy phong của người chủ gia đình, hắn hiên ngang ngoảnh đầu ra ngoài phòng bao, đi tới bên cạnh Văn Hi hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Văn Hi suy nghĩ: “Ăn gì cũng được, hôm qua mới ăn nộm dưa chuột nhỉ? Nhậm Kiêu bảo là anh trộn, hôm nay làm tiếp một phần nhé?”
“Đơn giản đơn giản.” Bì Tu đáp ứng ngay, quay đầu nhìn Kim Ngân Đồng Tử, nhướn mày hỏi: “Hai nhóc có muốn ở lại dùng cơm không? Không lấy tiền đâu.”
Kim Đồng Tử: “Vậy chúng tôi có thể quay video cảnh ngài nấu cơm để kéo phiếu được không ạ? Ngài chỉ cần nói “Hi vọng mọi người bỏ phiếu cho tôi” ở đoạn cuối là được.”
Bì Tu xua tay nói không thành vấn đề, hôm nay hắn là một người đàn ông ấm áp hòa ái thân thiện.
Tô An đang tính sổ sách, cậu ngẩng đầu ngó ông chủ một cái rồi hỏi Văn Hi bên cạnh mình: “Hôm nay ông chủ bị sao vậy? Quá hào phóng, không giống ổng tí nào.”
Văn Hi: “Đang làm màu để kéo phiếu cho mình ấy mà. Đúng rồi, Cừu Phục đâu? Phải kêu anh ấy ra nấu cơm đi thôi.”
“Đang trong phòng chăm chim ạ.” Tô An thở dài: “Tối qua chửi nhau với Quán Quán cả tối, hôm nay chắc vẫn tiếp tục, lát nữa đến giờ cơm em sẽ gọi ảnh.”
Nhậm Kiêu ở trong bếp nhìn Bì Tu bận hùng hục, tay múa dao như bay, bên cạnh dựng sẵn camera và microphone, hắn nghẹn câu “Đồ làm màu” trong họng mãi mà không thốt ra được.
Chờ Bì Tu hoàn thành xong món ăn cuối cùng, camera chuyển ra ngoài rồi, Nhậm Kiêu mới chép miệng chậc chậc: “Ối giời ơi vl chưa, lão già vạn tuổi vì hư danh phù phiếm mà khó giữ khí tiết tuổi già.”
“Tem tém đi, tuổi của anh đối với Tỳ Hưu vẫn xem là thanh niên trai tráng, đừng có gắn cái mác lão già cho anh đây.” Bì Tu nguýt hắn: “Ít ra Văn Hi cũng hơn 600 tuổi rồi, Bì Tụ Bảo mới hơn 80 tuổi thôi, mày không nhìn lại xem đứa nào khốn nạn hơn.”
Nhậm Kiêu cứng họng: “Đang nói chuyện của anh cơ mà, đừng có lái sang em chứ. Dù sao em với Chổi Nhỏ cũng coi như là thanh mai trúc mã, trong sáng thuần khiết, còn anh thì sao, cường thủ hào đoạt, cưới trước yêu sau, không hỏa táng tràng vài năm thì anh còn lâu mới cưa được người ta.”
(Hỏa táng tràng: hay đầy đủ hơn là “truy thê hỏa táng tràng”, tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết cẩu huyết, lúc trước tra công ngược thụ sau đó điên cuồng truy thê, bất chấp thủ đoạn, vứt hết liêm sỉ, quyết chí theo đuổi lại người cũ:v)
“Đọc nhiều sách nhiều báo vào, bớt cắm mặt vào mấy cái thứ cẩu huyết tra tiện ấy đi.” Bì Tu bỏ dao trong tay xuống, chân thành hỏi Nhậm Kiêu: “Có biết vì sao anh không muốn để Chổi Nhỏ với mày ở bên nhau không?”
Nhậm Kiêu rửa tai lắng nghe: “Vì sao?”
Bì Tu: “Vì mày éo có văn hóa.”
Nhậm Kiêu: ……..
Nhậm Kiêu: “Hồi trước anh lừa em làm cổ đông anh có nói thế đâu, lúc đó anh bảo là em thông minh lanh lợi, đầu óc linh hoạt như cái đuôi của em cơ mà.”
Bì Tu: “Đó là so sánh với Cừu Phục, lúc đó đặt mày bên cạnh nó thì mày chẳng như Văn Khúc tinh hạ phàm còn gì?”
“Thế bây giờ thì sao?” Nhậm Kiêu tức tối.
Bì Tu: “So với Văn Hi, mày đếch là cái gì cả.”
Hắn lau tay rồi rưới nước sốt lên dưa chuột thái lát, lại bỏ thêm mấy lát ớt: “Được rồi, đừng nói mấy cái này nữa, rốt cuộc mày muốn hỏi gì?”
“Lần trước anh nói phát hiện giao châu ở trong cái quán karaoke Thủy Tinh Cung kia, chuyện rốt cuộc là sao?” Nhậm Kiêu hắng giọng: “Đừng nghĩ nhiều, em chỉ theo chủ nghĩa nhân đạo mà hỏi một câu thôi, dù gì cũng là người cùng tộc với nhau, nên là…….”
Bì Tu nhìn hắn: “Muốn biết thì tự đi mà xem, đống giao châu kia giờ vẫn đang được cất ở sở giám sát đấy, anh gọi điện cho Dương Tiễn bảo hắn dẫn mày vào xem, xem xong thì về nhanh nhé, thằng Cừu Phục ngu si kia đang bận chăm chim, trong bếp còn mỗi mình mày thôi.”
“Em biết rồi.” Nhậm Kiêu nở nụ cười với hắn: “Cám ơn nhiều nha.”
Bì Tu hầm hừ, bưng đĩa đi ra ngoài.
“Ê nè, Văn Hi bảo muốn ăn nộm dưa chuột cơ mà?” Nhậm Kiêu chỉa cằm: “Anh làm cái gì đấy?”
Bì Tu lạnh lùng nói: “Nộm dưa chuột không đủ tao nhã, dưa chuột thái lát mới xứng với em ấy.”
Nhậm Kiêu: …….
Hắn cạn lời nhìn họ Bì bưng đĩa đi ra ngoài, mãi đến tận khi bóng người đi khuất, hắn mới chậm rãi thốt ra ba chữ: “Chập mạch hả……”
Khi Bì Tu bưng dưa chuột bước ra, không khí trên chiếc bàn tròn bên ngoài liền trở nên náo nhiệt, có Bì Tu ở đây, Kim Ngân Đồng Tử như có thêm sức mạnh, dù ngồi chung với năm con khỉ cũng không sợ nữa.
Thật ra không thể trách bọn nó được, chủ yếu là tại con khỉ Tôn năm xưa vung một gậy tạo ra bóng ma tâm lý cho mấy đứa nhỏ này.
Nhậm Kiêu bưng canh đi ra sau cùng, lúc ngồi xuống bàn mới phát hiện trên bàn có thêm một bộ bát đũa, liền thắc mắc hỏi: “Trưa nay Bì Thiệu Đệ về nhà ăn cơm à?”
Văn Hi đáp: “Đó là cho Na Tra đấy, trưa nay anh ta…….”
Y chợt qua sang nhìn Bì Tu, hỏi: “Có phải tối qua anh quên gọi điện cho anh ta không?”
Bì Tu cũng nghệt mặt: “Vậy giờ tôi gọi cho cậu ta còn kịp không?”
“Kịp cái cục cứt!” Giọng Na Tra vọng vào từ ngoài cửa, y chậm rãi vịn tường bước từng bước tới, sát khí toàn thân không che giấu nổi.
Bì Tu lấy ghế cho y, Na Tra vừa đặt mông ngồi xuống là liền bắt đầu chửi đổng, một cái miệng không đủ tam thái tử liền biến ra ba cái đầu, ba cái miệng đồng thời chửi liến thoắng, Cừu Phục sợ hãi bò lồm cồm về phòng, xách con Quán Quán ra cho nó nghe giáo dục.
Đợi Na Tra mắng sướиɠ rồi, Bì Tu mới bỏ tay ra khỏi tai Văn Hi.
“Hôm qua gọi cả Quan Thế Âm tới cơ à?” Bì Tu áy náy nên chủ động rót nước cho Na Tra: “Uống nước cho nhuận họng này.”
Na Tra giơ ba ngón tay: “Quan Thế Âm, Nhiên Đăng, Thích Ca, cả ba hợp lực. Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác của con khỉ Tôn năm xưa khi bị niệm Khẩn Cô Chú rồi.”
“Sau đó có tra hỏi ra gì không?” Bì Tu hỏi.
Na Tra liếc Kim Ngân Đồng Tử ngồi bên cạnh, trực tiếp truyền âm cho Bì Tu: “Tôi phát thề rằng Linh Lung tháp không ở trong tay tôi, hơn nữa còn ám chỉ bọn họ đi tìm Thao Thiết.”
Y vỗ vỗ vai Bì Tu: “Anh yên tâm, không quá hai ngày nữa, lệnh truy nã tên khốn Đào Đề kia sẽ rải rợp trời cho coi, quảng cáo trị vảy nến nhiều bao nhiêu thì tôi có thể khiến bọn họ dán truy nã nhiều bằng bấy nhiêu.”
Tuy rằng Linh Lung tháp không phải tháp của mình, thế nhưng mẹ thì là mẹ của mình.
Na Tra nghĩ thầm phen này giăng thiên la địa võng như thế, để xem tên ham ăn Thao Thiết kia trốn được đi đằng nào!