Hoắc Dương đang thắc mắc sao Dư Lạc ra ngoài lâu lắc, vừa ngẩng đầu thì thấy anh đẩy cửa vào phòng, tay phải cầm thuốc mới mua còn tay trái cầm cơm bệnh viện. Dư Lạc để thuốc và hộp cơm chỗ tủ đầu giường rồi cầm bình nước nóng đi rót nước sôi. Anh lấy cốc giấy dùng một lần mà bệnh viện cung cấp từ trên tủ, sau đó đổ vài viên thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ lên khăn giấy sạch.
Hoắc Dương xem anh làm việc vặt đâu ra đấy mà mặt không cảm xúc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mình. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần nhưng vẫn không ngăn được cái miệng: "Ngại quá, bắt cậu phải làm mấy chuyện này. Tôi tự làm được mà." Hắn định nhấc tay trái lên sờ mũi theo thói quen nhưng vừa giơ tay lên đã đau đến nỗi kêu ra tiếng.
Ngoảnh lại thì thấy Dư Lạc dừng tay rồi cau mày nhìn hắn: "Đừng nghịch, bị phồng chỗ tiêm là phải truyền lại."
Giờ Hoắc Dương còn xấu hổ hơn.
Hai người cứ chìm trong yên lặng tới khi Dư Lạc bưng bữa cơm nóng hổi tới cái bàn nhỏ trên giường bệnh của Hoắc Dương, sau đó nâng đầu giường cao lên để hắn dựa vào giường ăn. Hoắc Dương mừng thầm vì y tá cắm kim truyền dịch bên tay trái, nếu không chẳng lẽ hôm nay định để Dư Lạc bón cho mình. Hai thằng đàn ông đút cơm cho nhau đúng là oái oăm thật đấy. Hắn được thể nghĩ vẩn vơ khuôn mặt đứng đắn nghiêm túc của Dư Lạc rồi không nhịn được cười. Dư Lạc vào lúc này đang quay người lại mở cửa sổ cho thoáng, bởi vậy không chú ý đến biểu cảm khó hiểu của người phía sau.
Tuy ăn trưa hơi vội, nhưng thời gian này Hoắc Dương bôn ba bên ngoài suốt nên đồ ăn không cay nồng thì cũng nhiều dầu mỡ. Bỗng dưng được ăn đồ do bệnh viện làm lại cảm thấy hương vị thanh đạm hơn nhiều. Sau bữa ăn, Dư Lạc gọi y tá tới rút kim. Hoắc Dương uống thuốc xong thì đi lại một lúc rồi kéo ghế ngồi ở đối diện giường bên.
Dư Lạc không nhìn hắn mà chỉ chúi mắt vào viên gạch dưới chân, làm Hoắc Dương cũng cúi đầu nhìn theo. Ấy là một viên gạch men rất bình thường, được điểm tô bởi hoa mai nơi bốn góc và hoạ tiết chữ Hồi ở chính giữa.
"Hôm nay bắt cậu tới đột ngột vậy có ảnh hưởng công việc không?" Hoắc Dương còn băn khoăn nên lại chủ động nói lời cảm ơn.
Dư Lạc có vẻ hơi gượng gạo: "Hôm nay không có lớp."
"Vậy thì tốt." Cảm giác tội lỗi của Hoắc Dương cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Hắn chẳng hay biết hôm nay diễn đàn khoa Toán Đại học W đang sốt xình xịch. Giáo sư Dư trước nay chưa từng đến muộn về sớm, vậy mà giữa giờ học nhận cú điện thoại xong thì chào một tiếng rồi đi mất dạng, thậm chí bỏ quên âu phục trên lớp, mà bộ âu phục đẹp đẽ bị bỏ lại ấy tựa như một phần trên người thầy vậy. Chuyện này lan ra ngoài làm mọi người đoán già đoán non, tự hỏi không biết cú điện thoại kia do người quan trọng dường nào gọi tới.
"Ngô Hạ bảo cậu ấy cho cậu số của tôi." Cuối cùng Dư Lạc cũng thôi nhìn viên gạch dưới đất.
Hoắc Dương không ngờ anh biết chuyện này nên chỉ đành cười to: "Lúc trước cậu ấy có nhắc đến, nhưng mà đúng lúc tôi nghĩ cậu bận nên không quấy rầy cậu được. Sau này tôi không khách sáo nữa, hahaha." Trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn lần này thì còn lâu mình mới gọi cho Dư Lạc.
Dư Lạc ngẩng mặt nhìn hắn, hàm dưới hơi động đậy nhưng cuối cùng lại không nói gì. Ánh mắt ảm đạm và thẳm sâu của anh để lộ một chút mất mát nơi đáy mắt, thế nhưng anh dời mắt đi rất nhanh rồi bình thản đáp lại như thường: "Ừm."
Rất lâu về sau, Hoắc Dương vô tình mở Bộ sưu tập dưới cùng trong ứng dụng âm nhạc trên máy Dư Lạc. Trong ấy chỉ có bài "Xuân thu" của Trương Kính Hiên. Khi đó, hai người đã ở chung trong căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, còn nuôi một con Husky. Vào buổi hoàng hôn ngày ấy, Hoắc Dương vừa ôm con chó hơn hai tuổi vừa ngồi trên thảm trải sàn nghe đi nghe lại ca khúc này: "...Anh chẳng đa sầu đa cảm vì em, không việc gì phải hối tiếc. Em không bước qua vạn dặm cùng anh, câu chuyện chẳng đủ tình tiết để tiếp tục. Mái tóc chưa nhiễm sương, bị cảm lạnh cũng là lỗi tại anh, tại anh ấu trĩ." (1)
(1) Bài hát là lời tâm sự của một chàng trai yêu đơn phương không được đáp lại. Anh rất đau đớn, nhưng vì anh và người kia chẳng là gì của nhau, anh cảm thấy mình còn chẳng có tư cách được đau khổ (Zhihu)
Trong khoảnh khắc ấy, Hoắc Dương bỗng hiểu ánh mắt Dư Lạc nhìn mình trong phòng bệnh ngày ấy.
Bộ sưu tập kia có tên là "Dương".
Dư Lạc giúp hắn xử lý thủ tục nhập viện và mời một cô hộ lý khoảng năm mươi tuổi tới chăm. Bởi cấp trên gọi điện giục anh về tham dự hội nghị chuyên đề của nghiên cứu sinh nên anh phải quay lại trường. Trước khi Dư Lạc đi, Hoắc Dương nói: "Hôm nay làm phiền cậu quá, đợi tôi xuất viện sẽ mời cậu ăn cơm, đến lúc đó..."
"Mai tôi còn qua, cậu vẫn chưa thay quần áo sạch." Dư Lạc ngắt lời hắn một cách bình tĩnh.
Hoắc Dương há hốc mồm sửng sốt nhìn Dư Lạc vẫy tay rồi cầm chìa khoá xe ra khỏi phòng. Sau tiếng "cạch" của chốt cửa, trong phòng chỉ còn lại mình hắn.
Dường như...cứ thế quay về quan hệ trước kia.
Tần Lượng gửi tin báo mình xong việc rồi nên mai sẽ qua thăm. Hoắc Dương hơi muốn bảo cậu ta mua giúp vài bộ quần áo, nhưng nghĩ tới ánh mắt Dư Lạc nên lại do dự, cuối cùng mới nhắn lại "Ok".
Không biết có phải vì bệnh viện yên tĩnh không mà hôm ấy Hoắc Dương ngủ cực kì ngon. Trong giấc mơ, mình đang ngồi trên lớp, còn cậu bạn bên cạnh cứ đến giờ học là chẳng thèm để ý đến mình. Trong phòng rất oi bức, vì điện áp thấp nên chiếc quạt trần cũ cứ kẽo kẹt mà chẳng có sức chuyển động.
Hình như thầy đang giảng bài mẫu, bạn cùng bàn chép đề toán sột soạt trên vở. Hoắc Dương không muốn nghe giảng Toán nên lôi quyển "Bá tước Monte Cristo" (1) đã rách bìa ra đọc say sưa.
(2) "Bá tước Monte Cristo" là cuốn tiểu thuyết phiêu lưu của nhà văn người Pháp Alexandre Dumas. Câu chuyện kể về một người đàn ông (tên thật là Edmond Dantès) bị tù oan, sau đó vượt ngục, kiếm được một gia tài rồi đặt mục tiêu trả thù những kẻ đã đẩy ông vào tù.
"Dantès nhìn từng cục bùn xám tro mà tim đập thình thịch vì vui sướиɠ. Đương nhiên, cái gọi là cục bùn thực ra cũng chỉ là mấy hạt be bé, nhưng làm nửa giờ đã được cả nắm. Một nhà toán học có thể tính được, nếu đào hai năm với tốc độ này mà không đυ.ng phải nham thạch thì có thể đào được đường hầm rộng gần một mét, dài gần bảy mét..."
Có người đυ.ng vào tay hắn.
"Kẻ tù tội hối hận đã để thời gian trôi qua vô ích mà không biết tận dụng, chỉ sống một ngày dài như một năm trong niềm hi vọng, trong lời khẩn cầu và cả nỗi tuyệt vọng."
"Bị giam trong nhà tù này tới gần sáu năm, trong thời gian này dù có làm chậm hơn nữa cũng há có chuyện gì không làm nổi?..."
Tay lại bị đυ.ng vào. Hoắc Dương còn chưa kịp ngẩng đầu thì trán đã bị một cục phấn đập vào.
"Ôi, đau quá!"
Hoắc Dương bừng tỉnh. Cơn đau trong mộng cảm giác chân thực vô cùng. Cái người đứng bên giường hắn còn đang duỗi tay lơ lửng trên không chưa kịp rút về. Hoắc Dương nhắm mắt lại vài giây cho tỉnh ngủ, tới lúc mở mắt ra thì não cũng bắt đầu khởi động. Lúc hắn thấy rõ người tới thì kéo chăn che kín người. Tần Lượng ôm tay nhìn hắn khinh bỉ: "Sáng sớm tôi đã bay qua thăm mà cậu ngứa mắt tôi như thế. Xin hỏi còn liêm sỉ không vậy?"
Hoắc Dương vẫn không nhúc nhích.
"Tôi quan tâm bệnh tình của cậu, đã thế còn đánh thức cậu dậy. Lỗi do tôi hở?" Cậu ta nhún nhún vai, không thèm để ý Hoắc Dương nữa: "Cơn giận lúc mới ngủ dậy của anh Hoắc đúng là không tầm thường, vừa dậy cái là chiến tranh lạnh luôn."
Tần Lượng xoay người bật TV. Tuy TV ở bệnh viện chuyển kênh tới lui cũng chỉ phát tin tức, nhưng cậu ta chẳng ngại gì, chỉ ngồi chơi di động với thái độ dửng dưng trong lúc chờ Hoắc Dương tự dỗi xong. Giữa lúc trong phòng vang lên giọng đọc bản tin của phát thanh viên, bỗng có tiếng gõ cửa. Hoắc Dương chỉ kịp vén chăn chứ chưa nói được câu nào thì Tần Lượng đã nhanh nhẹn ra mở cửa.
Bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, hai tay đều cầm theo đồ, một bên là túi, bên kia hình như là hộp cơm? Tần Lượng dời ánh mặt nghi ngờ khỏi đống đồ rồi ngẩng lên quan sát người trước mặt, lúc này mới dần trợn tròn mắt.
Người đến lại là bạn cùng lớp nhiều năm không gặp, Dư Lạc.