Cái chương này có thể coi là 1 cái phiên ngoại :)))
Chương 16: Tao diễm hộ sĩ câu dẫn bác sĩ ba ba + chuỗi hạt PLAY
"Trần chủ nhiệm, lần này thay đổi thiết bị mới từ trên xuống dưới, để các hộ sĩ chúng tôi tự mình sử dụng cho các vị bác sĩ xem, tôi chủ yếu phụ trách giới thiệu với ngài." Trần Thanh nhìn chủ nhiệm ba ba nghiêm túc, tận chức tận trách kể rõ nhiệm vụ của mình.
Trần ba ba từ một đống tư liệu bệnh án ngẩng đầu lên, tràn ngập uy nghiêm nhìn nhi tử mặc trang phục hộ sĩ, "Nga? Thiết bị gì?"
Mặt Trần Thanh lập tức liền đỏ, ấp úng nói không ra lời.
Trần chủ nhiệm nhìn thân nhi tử nói không nên lời, trách cứ nói, "Ấp a ấp úng giống cái bộ dáng gì, con hiện tại là một cái hộ sĩ hẳn là có chức nghiệp hành vi thường ngàycủa mình."
"Là.. Là đồ dùng bảo vệ sức khoẻ ", Trần Thanh ức chế không được nội tâm e lệ nói cho ba ba.
Trần chủ nhiệm chần chờ một hồi, cảm thấy nơi nào không thích hợp, vẫn là nhanh nhẹn nói, "Lần sau dứt khoát chút, đi thôi, thiết bị ở đâu?"
Trần Thanh bị ba ba giáo huấn đến ngoan ngoãn đưa tới một gian phòng bệnh để đồ dùng, nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, trong lòng hoảng loạn không thôi, khóe mắt đuôi lông mày mang lên một tầng xuân tình mông lung, không muốn xa rời lại sợ hãi nhìn bóng dáng phụ thân cường tráng trước mắt, hai chân điều mặc tất chân màu trắng chân nhịn không được vuốt ve hai cái.
Trần chủ nhiệm quay đầu lại nhìn nhi tử đột nhiên có điểm vũ mị, không được tự nhiên khụ một tiếng, "Phải dùng thiết bị gì, bắt đầu đi."
Mặc áo bác sĩ blouse trắng cấm dục thành thục nam nhân liền đứng ở nơi đó, khiến Trần Thanh có một loại áp bách vô hình cùng tình sắc câu dẫn, trong phòng giống như tràn ngập hormone của ba ba làm hắn mê say không thôi.
Hắn đi đến trên cái giường lớn duy nhất trong phòng, từ tủ đầu giường cầm lấy tới một chuỗi hạt màu tím vốn dĩ hẳn là chính hắn bỏ vào trong, thế nhưng ma xui quỷ khiến , đưa tới trong tay Trần ba ba, có hơi hoảng, "Chủ nhiệm phải đem cái này bỏ vào tiểu huyệt..." Nói xong khẩn trương cúi đầu.
Trần ba ba cảm thấy rất không thích hợp, "Chúng ta là phụ tử, cái này không quá thích hợp, ta trước.."
"Chẳng lẽ muốn cho bác sĩ khác tới làm sao? Anh anh anh ~ con không cần ~ ba ba, cầu ngài ~ con không nghĩ.." Trần Thanh đánh gãy lời chối từ của Trần ba ba, nửa mang khóc nức nở cầu xin .
Trần chủ nhiệm nghe được để nam nhân khác tới làm nơi đó của nhi tử mình, lập tức nhăn mi lại, còn không bằng chính mình tới... Ít nhất không thể để cái mềm mại nhi tử này bị người khác khi dễ, từ nhỏ liền tương đối mềm yếu, cũng mất công hiện tại là cấp dưới của mình, còn có thể giúp đỡ chút.. Ai.
"Đừng khóc... Ba ba đã biết, ba ba tới, đến trên giường nằm." Trần Thanh theo lời quy củ nằm thẳng ở trên giường, khẩn trương nhìn chằm chằm Trần ba ba nghiêm túc mang bao tay, hơi hơi có thể nhìn ra tới có chút khẩn trương, thân mình đột nhiên liền mềm mại một đoạn.
Trần chủ nhiệm đeo bao tay cao su trên ngón tay nhỏ dài khớp xương thô to, hơi hơi cau mày, đi tới mép giường, Trần Thanh ngượng ngùng mở ra váy hộ sĩ hồng nhạt bao lấy mông cùng tuyết trắng tất chân trên đôi chân thon dài gợi cảm, run rẩy đặt ở hai sườn trên giường Trần chủ nhiệm, khẩn trương trong mắt đẹp thủy quang liễm diễm tình, trên mặt đẹp trắng nõn diễm sắc kinh người.
"Kêu ta chủ nhiệm, không chịu nổi thì kêu ba ba, nghe được sao?" Nhìn đến Trần Thanh nhẹ giọng đáp ứng rồi, lúc này mới cúi thân xuống, nhìn qυầи ɭóŧ màu trắng còn điểm xuyết ren trắng, lại không tán đồng nhíu mày, ngay sau đó nghĩ đến tuổi hài tử đại khái vốn dĩ chính là thích có dụ hoặc, bày ra chút thứ phong tình, liền không nói chuyện.
Tay đem váy đẩy lên, hoàn toàn lộ ra đùi ngọc nhi tử trắng nõn thon dài cùng cái mông màu mỡ, Trần chủ nhiệm kinh ngạc với xúc cảm tốt đẹp của cái mông nhi tử, không khỏi dùng sức xoa nhẹ hai cái.
"A! Chủ nhiệm ~~" Trần Thanh buột miệng thốt ra yêu kiều rêи ɾỉ đánh gãy động tác Trần chủ nhiệm, "Chủ nhiệm ~ thật thẹn thùng ~ thế nào làm ~~"
Nhìn chính mình nhi tử xấu hổ cả người đều run lên, thân mình đều biến đỏ lên, bất đắc dĩ an ủi nói, "Ngoan, đừng sợ, ba ba sẽ không thương tổn con, ân?" Nói xong bỏ đi bao tay cao su, dùng độ ấm thích hợp nhất an ủi thân thể Trần Thanh, từ khuôn mặt mặt xấu hổ thuận theo đến vòng eo mảnh khảnh lại đến đĩnh kiều mượt mà mỹ mông cùng tuyết trắng tất chân chân. Vuốt ve một chút, tuy rằng Trần Thanh bị sờ xuân triều thay nhau nổi lên, bạch cơ mang phấn, nhưng xác thật không hề run rẩy, thuận theo phục tùng phảng phất như một con mèo con lười biếng, tiếp thu chủ nhân yêu thương.
Trần Thanh cảm giác thân mình bản thân bị sờ một mảnh tê dại, chỉ có thể tiếp nhận ấm áp dưới đại chưởng của ba ba, Trần Thanh chần chờ một hồi, vẫn là chậm rãi đứng dậy, đối với ánh mắt dò hỏi của ba ba ngượng ngùng nói, "Thực xin lỗi, con quá khẩn trương, chúng ta có thể bắt đầu rồi.. Chủ nhiệm", nói xong chủ động mở ra đôi chân gợi cảm.
Trần chủ nhiệm hoàn toàn cởi bao tay ra, được Trần Thanh phối hợp cởi ra qυầи ɭóŧ gợi cảm nghịch ngợm, cau mày đưa tới trên tay Trần Thanh, ngừng thở nhìn hạ thể thân nhi tử, đóa hoa phấn nộn phía dưới dươиɠ ѵậŧ tinh xảo nhạt màu hoa môi khẩn trương mấp máy, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng đâm thọc một chút hoa môi e lệ.
Trần Thanh một tay nâng kiều mềm thân thể, một tay ôm váy bị vén lên, cảm thấy thẹn nhìn động tác chủ nhiệm ba ba, "A ~~"
"Đau?" Trần chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn ánh mắt nhi tử ướŧ áŧ.
"Không đau ~ chính là...... Chính là... Không có việc gì, chủ nhiệm đến đây đi." Trần Thanh ngượng ngùng nói bên trong l*и da^ʍ đã phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠, lại đυ.ng vào hai cái liền phải chảy ra, sợ ba ba cảm thấy hắn dâʍ đãиɠ.
Trần chủ nhiệm lại đột nhiên sờ lên đầu vai Trần Thanh, đối với biểu tình Trần Thanh mê mang e lệ, tận chức tận trách làm một cái ba ba chỉ đạo nhi tử, "Thanh Nhi đầu tiên làm phía dưới ra nước sẽ tốt một chút, có hiệu quả bôi trơn."
"A ~ làm ra nước ~~ con..." Trần Thanh lại mị lại thẹn, chính mình đã kết hôn, tuy rằng ba ba vẫn luôn không thích lão công, chính là mình cũng là nhân thê (người đã có chồng), ba ba thế nào đột nhiên như vậy... Chính là thật sự rất thích ba ba ~
Trần Thanh làm bộ ngây thơ nhìn ba ba, "Chủ nhiệm ~~ như thế nào đều được."
Trần ba ba trên mặt đối với Trần Thanh đặc biệt nghiêm túc, nhưng là trong lòng đối với đứa con trai này vẫn là thập phần sủng nịch, "Con là một hộ sĩ phụ khoa, bài chuyên ngành làm thế nào. Để tay trên ngực xoa chậm một chút, đúng, nhẹ một chút. Chậm rãi... Đảo quanh."
Trần Thanh bị ba ba nhìn chằm chằm tự an ủi, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ rối loạn xúc động, nghĩ luôn luôn ở trước mặt ba ba chính trực nghiêm túc làm càng nhiều sự tình phóng đãng, hạ tiện câu dẫn hắn.
"Ân a ~~ chủ nhiệm ~ là như thế này sao ~~ cái vυ' bị xoa thật thoải mái ~ ân ha ~~ chủ nhiệm ~~ ân ân" ngón tay Trần Thanh nhỏ dài trắng nõn thật sâu rơi vào béo mập nhũ thịt, phóng đãng lại khắc chế rêи ɾỉ không ngừng dụ hoặc thân sinh phụ thân của mình, nhìn phụ thân không nói lời nào, Trần Thanh kiều mị nhìn chằm chằm ba ba, từ cổ một viên một viên cởi bỏ nút thắt đồng phục hộ sĩ màu hồng nhạt, thân thể mềm mại mặc nội y vàng nhạt cứ như vậy bại lộ trong không khí, ánh mặt trời nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi trên thân hình trắng nõn mê người, không khí kiều diễm làm người ngừng hô hấp.
Áo hộ sĩ hở cổ hồng nhạt lỏng lẻo treo ở trên vai thon gầy mượt mà, tay nhẹ nhàng nâng lên một đôi cự nhũ mê người, mê say cách nịt ngực vàng nhạt nhào nặn, đại vυ' giống như đu đủ làm Trần ba ba xem không rời được mắt, hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm nhũ mương sâu không thấy đáy cùng núʍ ѵú anh hồng mềm mại lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt ba ba chuyên chú tinh tế nhè nhẹ coi gian, làm Trần Thanh càng thêm mẫn cảm đắc ý xoắn thân hình như rắn nước, run rẩy một đôi ngạo nhân hào nhũ.
Ngón tay Trần Thanh mảnh dài với vào nịt vυ' véo nhéo tao núʍ ѵú xinh đẹp, nhanh chóng vòng quanh vuốt tiểu viên tinh tế, ngẫu nhiên trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiều nộn đầṳ ѵú, dâʍ ɭσạи dùng sức bắn một chút, chịu không nổi giơ lên cổ thon dài, "Ân a ~~ a a a ~ chủ nhiệm ~~ thật thoải mái a ~ ân ha ~~ núʍ ѵú lại bị véo ~ ân a ~ có véo sưng hay không ân a ~~ chủ nhiệm cho nhân gia ân ha ~ nhìn xem sao ~~"
Trần chủ nhiệm bị tao lãng mỹ diễm nhi tử làm sợ ngây người, nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm khàn khàn, "Được, chủ nhiệm xem xem cho con", chân quỳ gối xuống giữa hai chân Trần Thanh, bàn tay thô to thay thế tay Trần Thanh đùa bỡn đĩnh bạt đại vυ', từ dưới hướng lên trên nhào nặn, đại vυ' phiếm vầng sáng lung lay chuyển vòng lay động tâm thần hai người.
"Như vậy nhìn không tới, cởi ra đi, cởi ra ta giúp con hảo hảo nhìn một cái có véo sưng lên không, nơi kiều nộn như vậy nên đối đãi cẩn thận." Trần chủ nhiệm nghiêm túc hướng dẫn Trần Thanh.
Trần Thanh theo lời chậm rãi cởi nịt ngực, ném ở dưới giường, mị tình bằng phẳng đem bộ ngực cao ngất đưa đến trong tay Trần ba ba, kiều thanh nói, "Chủ nhiệm ~~ mau nhìn xem nhân gia~ như vậy là có thể thấy được ~~ núʍ ѵú đau quá ~" tay cũng đỡ trên cánh tay rộng lớn, khoảng cách giữa hai người càng gần.
Trần ba ba nhìn đầṳ ѵú kiều nộn bị véo lại hồng lại sưng, giống như anh đào chín mọng như tản mát ra hơi thở thối nát, Trần ba ba yêu thương sờ sờ tao núʍ ѵú sưng to, "Nói với con phải yêu quý chính mình, một chút đều không nghe lời", nói xong oán hận lại bóp nãi tiêm một chút.
"Ân a ~ không cần ~ đau quá ~ Thanh Nhi biết sai rồi ~~ chủ nhiệm núʍ ѵú đau quá ~~" Trần ba ba thấy nhi tử làm nũng căn bản không có biện pháp, cúi đầu xuống vươn đầu lưỡi liếʍ láp trên đầṳ ѵú đáng thương, đầu lưỡi linh hoạt từ các góc độ ma xát an ủi núʍ ѵú dâʍ ɭσạи, đem đầṳ ѵú cùng chung quanh nhũ thịt đều mạnh mẽ hít vào trong miệng. Trần Thanh mị thanh da^ʍ kêu, tay chặt chẽ nhéo quần áo ba ba, hồn phách thoải mái đến phải bị hút ra, dâʍ ɖị©ɧ ào ạt từ trong tao động chảy ra dính ướt hoa môi, ướŧ áŧ dính ở trên cánh hoa, "Ân a ~ chủ nhiệm ~~ không được ~ ân ha ~~ vυ' da^ʍ thật thoải mái ~~ nãi tiêm phải bị hút rớt a a a ~~~ chủ nhiệm ~~ không cần cắn ~ thật ngứa a ~ ân ha ~ chủ nhiệm ~ xoa thật thoải mái ~~ l*и da^ʍ ra nước ~~ ân ha ~~ chủ nhiệm ~~"
Trần ba ba không bỏ được hút một ngụm làm núʍ ѵú càng thêm đỏ tươi, không bỏ được dời đầu đi, trên cao nhìn xuống trang phục hộ sĩ của nhi tử sắp bị cọ rớt ở phía dưới chính mình dâʍ ɭσạи vặn vẹo thân thể, dâng lên vô hạn kɧoáı ©ảʍ cùng tự hào. Ôn nhu xoa xoa vòng eo trơn trượt của nhi tử, nhìn l*и da^ʍ rốt cuộc phiếm ra dâʍ ɖị©ɧ mê người, đồng phục bác sĩ to rộng che khuất hạ thể hơi hơi cương cứng.
"Tay đã tiêu độc rồi..." Một bên nói một bên không lưu tình chút nào trêu đùa hai môi l*и dính vào nhau, phá vỡ mị thịt khẩn trí ướt hoạt, kiên định đâm vào.
"Ân a ~ vào được ~ vào được ~~ thật thô ha ~ ê a ~ chủ nhiệm không cần moi ~~ moi đến l*и da^ʍ muốn nát ~~ ân a ~~ chủ nhiệm nơi đó ân ha a ~~ thật thoải mái ~ còn muốn ~~" tận mắt nhìn thấy nhi tử bị du͙© vọиɠ khống chế không biết xấu hổ ở dưới thân mình trằn trọc rêи ɾỉ, hai chân mở lớn tùy ý chính mình dùng ngón tay gian da^ʍ l*и da^ʍ hắn, Trần ba ba lại cảm thấy hết sức liêu nhân, từng là một đứa nhóc giờ cũng đã trưởng thành thành một cái vưu vật có thể dụ hoặc thân sinh phụ thân của mình.
Trần ba ba trên mặt vẫn là bình tĩnh nghiêm túc hỏi, " Đồ dùng thứ nhất là chuỗi hạt, phải không?"
"Ân a ~ đúng vậy ~ chủ nhiệm ~~ mau tới ân a ~~" Trần ba ba cầm chuỗi hạt màu tím, "Không phải hộ sĩ dạy cho bác sĩ sao?"
"Là ~~ a ~ chủ nhiệm ~~ không cần đâm ~~ đem ân ha viên hạt châu thứ nhất nhét vào l*и da^ʍ, sau đó ân a ~~ hảo trướng ~~ thông qua âʍ đa͙σ co rút lại cùng mấp máy a a a ~~ đem tất cả chuỗi hạt tử đều nhét vào tới ~~ ân a ~ giống như vậy ~~ ân ân ~" Trần Thanh kịch liệt co rút lại môi l*и hồng nhạt, không ngừng mυ'ŧ vào viên hạt châu tiếp theo, dùng sức bẻ ra hai chân, để ba ba nhìn l*и da^ʍ nhi tử của mình là như thế nào không biết liêm sỉ mấp máy.
Thời điểm nhét vào hạt châu cuối cùng, Trần Thanh thật sự là không được, mồ hôi thơm đầm đìa kiều thanh cầu xin ba ba, "Chủ nhiệm ~~ tiểu huyệt không được ~~ thật trướng ~ quá lớn ~~ ân ha chủ nhiệm ~~ người giúp nhân gia ~~"
Ngón tay Trần ba ba thô ráp trực tiếp đem tao âm đế nhéo lên, lại làm nó chính mình trở về, không ngừng nghiền xát chọc ngoáy, l*и da^ʍ chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy kịch liệt mấp máy, nhất khai nhất hợp "Ba" một tiếng nuốt vào một viên chuỗi hạt cuối cùng.
"A a a ~ ê a ~~ chịu không nổi ~~ thật trướng ~ ahh a a a ~~ ba ba" Trần Thanh chịu không nổi dựng thẳng hông, dươиɠ ѵậŧ tinh xảo hung hăng co rút lại hai cái, bắn ra cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên của hôm nay, khóe mắt cũng bị kɧoáı ©ảʍ làm chảy ra vài giọt nước mắt, lại bị Trần ba ba yêu thương lau đi.
"Đây là chứng minh thoải mái, không có việc gì, thuyết minh sản phẩm bệnh viện chúng ta khai phá thực thành công." Trần ba ba an ủi diễm lệ Trần Thanh, "Chậm rãi đi, kế tiếp làm cái gì?"
Trần Thanh lười biếng kiều mị nằm ở trên giường, l*и còn hàm chứa lượng lớn chuỗi hạt, thoáng uốn éo động sẽ có mượt mà cứng rắn hạt châu ma xát thịt ruột mẫn cảm cùng tao điểm, róc rách dâʍ ŧᏂủy̠ từ khe l*и chảy ra.
"Ha ~ kế tiếp ~~ chủ nhiệm ~ không cần xem ~ ân ha ~ thật mắc cỡ ~~"
"Không phải dạy cho ta sao? Không xem thế nào có thể học được."
"Ân ~~ kia chủ nhiệm muốn nghiêm túc xem nga ~~" Trần Thanh khẩn trương dắt tay ba ba, rất sợ ba ba cự tuyệt hắn, may mắn không có, Trần Thanh đem bàn tay ba ba to rộng đặt ở khe l*и chính mình, chặn đường ra chuỗi hạt, theo sau ngồi ở trên tay ba ba, nhanh chóng vặn lên thân hình như rắn nước, "Ân ha ~~ trên hạt châu có thành phần thuốc ~ ân a ~ như vậy có thể xúc tiến âʍ đa͙σ đối thuốc bảo dưỡng hấp thu ân ân ~~ làm âʍ đa͙σ trở nên tinh xảo ướt mềm, nhan sắc phấn nộn ân ha ~~ chủ nhiệm ~~ thật trướng thật ngứa ~ chủ nhiệm ~~ hơn nữa có thể a a ~ gia tăng phu thê hai bên tình thú ân a ~ chủ nhiệm ~ lão công ~ anh ha ~~"
"Không được kêu lão công, kêu ba ba."
"A a a ~ ba ba lão công ~ cái vυ' hoảng đến thật là lợi hại ân a ~~ bàn tay ba ba thật thô ~~xát đến l*и da^ʍ miệng l*и đau quá ~~ nha ba ba ~~ nhịn không được ~~ muốn ném ~~ chủ nhiệm ~ ba ba ê a ~" đột nhiên ngón tay thọc vào đem chuỗi hạt đâm tới chỗ mị thịt càng sâu, dâʍ ɭσạи xoắn chặt ngón tay, phun trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm bàn tay ướt đẫm, chuỗi hạt cũng bị bài trừ hơn phân nửa.
Trần Thanh vô lực lay động lên xuống, phong tình vạn chủng ngã xuống trong l*иg ngực ba ba, đầy đặn đại vυ' cũng đè ở trên mặt luôn luôn uy nghiêm của phụ thân, Trần ba ba cái gì cũng chưa nói, chỉ là cầm lấy phần đuôi chuỗi hạt, dùng sức một cái hạt châu cùng mị thịt cao tốc ma xát, hạt châu bị rút ra. Trần Thanh lại duỗi thẳng eo, gắt gao ôm đầu ba ba, lại nho nhỏ cao trào một hồi.
"Ân a ~ không cần ~ nha ~~ ba ba ~ thực xin lỗi ~ nhi tử quá vô dụng, lại cao trào ~ ahh ~ vốn dĩ hẳn là lại tiểu huyệt chính mình bài xuất ra ~ ba ba" Trần Thanh áy náy dựa vào trong l*иg ngực ba ba, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập phong tình để lộ ra nhè nhẹ tự trách cùng khổ sở, nước mắt lưng tròng hướng Trần ba ba nhận sai.
"Không có việc gì, con không làm sai, như vậy ta đại khái cũng có thể hiểu biết."