"Lý Nhiên! Nhanh tay nhanh chân một chút!"
Tiếng cô cô từ xe đẩy thức ăn vang lên đầy thúc giục, khiến cho đứa nhỏ cao gầy có chút luống cuống tăng nhanh tốc độ bưng mấy phần đồ ăn. Tóc Lý Nhiên vốn dĩ dài đến eo lại bị chính nàng cắt đi chỉ còn ngang vai, lúc này đem toàn bộ cột lên phía sau đầu, thoạt nhìn thập phần sạch sẽ cùng thanh thuần. Năm nay nàng 9 tuổi, bất quá vì không đủ chất dinh dưỡng trường kỳ vì vậy nhìn chẳng khác một đứa nhỏ bảy, tám tuổi là bao.
Nhà cô cô ở vùng ngoại thành, hằng ngày phải đi một quãng đường khá xa để đên trước cổng trường cao trung này bán thức ăn cho đám học sinh. Bởi vì buôn bán khó khăn, dân xung quanh toàn là người nhập cư nên một ngày bán chỉ đủ cho cả nhà sinh hoạt ba bữa. Lý Nhiên tự giác biết bản thân sẽ không có chỗ tốt, liền cắn răng nghỉ học theo cô cô đi bán để đổi lấy hai bữa no.
"Dạ! Cháu biết rồi!"
Lý Nhiên rướn người đáp lại cô cô bên này, sau đó tay nhỏ thoăn thoắt thu dọn hộp giấy học sinh để lại. Vốn dĩ da nàng rất trắng, dù cho dang nắng mấy năm nay cũng không chút nào ảnh hưởng. Nhưng Lý Nhiên lại gầy đến đáng thương, có đôi khi bưng hai ba chén thức ăn cùng lúc sẽ không nhịn được run rẩy hai tay. Một phần vì không đủ sức, một phần vì quá đói bụng.
"Ê! Cho năm chén đậu hũ đi!"
Một đám học sinh kéo nhau ngồi vào bàn đối với Lý Nhiên gọi, thanh âm đùa giỡn lộ ra thập phần khinh thường. Lý Nhiên cơ bản sẽ không để tâm nữa, nàng lặng lẽ nở nụ cười công nghiệp chạy đến chỗ cô cô bày sẵn mâm chờ đậu hũ được múc rồi đem ra.
Lúc Lý Nhiên dọn chén đậu hũ ra bàn, một bàn tay to lớn liền kéo cổ tay nàng ngăn lại. Có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Lý Nhiên liền bị một tên nam sinh trong số đó kéo lại gần.
"Ây u, con nhỏ này cũng xinh xắn đó chứ!"
Hắn vươn tay nắm chặt cằm nàng không cho chạy trốn, thấy vậy một đám bạn của hắn cũng theo đó nhìn chằm chằm nàng sau đó cười cợt.
"Không nghĩ đến là tiểu mỹ nhân nha!"
"Cậu có muốn con bồ gϊếŧ cậu không mà lại đi trêu gẹo con gái người ta hahaha..."
Đây không phải lần đầu Lý Nhiên gặp phải loại chuyện này, bất quá cảm xúc khó chịu trong lòng vẫn như cũ khiến hai hốc mắt nàng trở nên hồng thuận. Mặc dù tự nhủ là không được khóc, nàng cũng không thể nhịn được nhíu mi.
"Các anh bỏ ra... Tôi còn phải đi bưng thức ăn tiếp..."
Ngữ khí yếu ớt cầu xin càng khiến cho bọn nam sinh kia hứng thú. Lần này có người thậm chí còn sờ eo nàng, cư nhiên có xu hướng sờ xuống mông. Lý Nhiên nhất thời kinh hoảng hô to.
"Các người làm gì vậy?"
Lý Nhiên giãy ra khỏi sự khống chế của mấy tên nam sinh bằng tất cả sức lực, làm cho ly trà đá rơi thừ trên bàn xuống vỡ toang, nước cũng bắn tung toé lên quần áo nam nhân cừa nãy đùa giỡn nàng. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lý Nhiên, liền vung tay đánh cho nàng một cái vào đầu khiến nàng ngã nhào trên đất.
"Mày dám làm ướt đồ tao? Con chó hoang!"
Cô cô nàng thấy vậy lập tức chạy lại xin lỗi bọn chúng, đồng thời buông lời mắng chửi nàng nhằm xoa dịu bọn hung hăng kia.
"Các cậu đừng nóng mà! Đứa con hoang không ai dạy dỗ nên không biết điều, các cậu đừng chấp nó!"
Lý Nhiên ngã trên đất trầy đầu gối cũng không có ai quan tâm, cả đám người kia, cả cô cô nàng đều một mực đem nhân phẩm nàng ra trêu đùa. Lý Nhiên lặng lẽ cúi đầu rơi lệ, liền cố gắng đứng dậy.
"Bà dạy lại nó đi! Con mẹ nó thứ láo lếu!"
"Dạ...Dạ..."
Nam sinh kia vẫn tiếp tục chĩa tay vào đỉnh đầu nàng chì chiết, tất cả Lý Nhiên đều chỉ có thể tiếp nhận. Cả người nàng rụt lại về sau. Cô cô lúc này còn đánh nàng thêm một cái rồi quát lớn.
"Con nhỏ này còn đứng đây! Đi bưng thức ăn tiếp đi!"
Lý Nhiên khe khẽ dạ một tiếng, sau đó nhanh chân bưng lên cái mâm bị nàng làm rớt trên đất lúc nãy mà vụt chạy đi. Bất quá trước khi rời đi, nàng còn nghe cô cô mắng thêm mấy câu, đại loại là "Đồ vô dụng! Đồ ăn bám!"
Chậm rãi quẹt đi nước mắt ở khoé mi, nàng mới không cần khóc lóc. Rồi một ngày, Lý Nhiên sẽ trở nên cường đại hơn để không còn bị ai hϊếp đáp nữa. Đứa nhỏ tự hứa với mình, lập tức lấy lại tinh thần tiếp tục tiếp vị khách mới vào bàn khác.
—————
"Tiểu Nhiên...Tiểu Nhiên..."
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Lý Nhiên mơ hồ thấy được thân ảnh của Lưu di phóng đại trước mắt, bộ dáng thập phần lo lắng. Nàng muốn mở miệng đi trấn an rằng bản thân không sao cả, nhưng nửa buổi cổ họng cũng không nói được thành tiếng. Đơn giản là vài thanh âm ú ớ khàn đặc được phát ra, sau đó lại rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh khiến cho Lưu di gấp đến không nhịn được toát mồ hôi.
Ngày đó Giang Thiển đem Lý Nhiên đi Bắc Kinh, sau khi trở về liền một mực trong phòng hơn một ngày mới chịu rời khỏi. Lưu di như thường lệ theo phân phó của Giang Thiển tiến vào, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Cả người Lý Nhiên toàn là máu, toàn thân ngoại trừ gương mặt còn hoàn hảo cũng tìm không ra chỗ lành lặn. Vốn dĩ da Lý Nhiên rất trắng, bị nhiễm phải máu đã khô càng trở nên thập phần quỷ dị. Lưu di thấy Giang Thiển đã ba ngày không trở lại, mà Lý Nhiên mặc dù đã được bôi thuốc mỡ vẫn sốt cao không lùi.
Mấy đêm Lưu di đều không dám chợp mắt, vừa thương cho đứa nhỏ vừa lo lắng cho tính mạng của Lý Nhiên. Lúc này khó khăn lắm mới thấy đối phương tỉnh, lại bị Lý Nhiên mơ hồ như nói sảng doạ sợ.
Lưu di không dám tự mình quyết định cái gì, liền nắm chặt điện thoại trong ngăn tủ phân vân. Giang Thiển mỗi lần đi công tác đều thân mang đại sự, kỳ thật rất cấm kỵ người nhà trong lúc đó liên lạc. Chỉ là nhìn bộ dáng Lý Nhiên co rúc phát lạnh trên giường, Lưu di chung quy không thể làm ngơ.
Ấn mở dãy số duy nhất được lưu trong di động, Lưu di run run kề lên tai đợi tiếng bíp bíp bên kia đầu dây được đả thông. Bất quá sau hai cuộc gọi nhỡ, đầu dây bên kia rốt cuộc có người tiếp.
"Lưu di?"
Lưu di kiềm nén khẩn trương, tận lực gạt bỏ khó xử mà nhanh chóng đáp lại.
"Tiểu Thiển, tình hình tiểu Nhiên tựa hồ không ổn lắm. Con bé sốt cao mấy ngày còn không lùi..."
Phút chốc bên kia như đánh đổ mất vật gì, tạo ra thanh âm rất lớn.
Lưu di sợ hãi nâng cao giọng hỏi lớn.
"Tiểu Giang?"
Trầm mặc vài giây, Giang Thiển mới có thể khó khăn nói ra vài câu.
"Nguyên Lạc sẽ tới, Lưu di theo phân phó của nàng."
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại, Lưu di nhìn màn hình tối đi, trong lòng không thể bớt nổi tia sầu lo. Bà lại vắt thêm cái khăn bông với nước lạnh, cố gắng lau thân thể đầy vết thương của Lý Nhiên tuy rằng biết cũng không giúp ích gì.
"Tiểu Nhiên... Con phải cố gắng lên!"
Phỏng chừng chỉ hơn hai mươi phút qua đi, cửa biệt thự liền bị một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc đẩy mở. Bước chân nàng một mạch hướng về căn phòng đóng kín cửa, tốc độ khẩn trương vô cùng.
Người tới là Nguyên Lạc.
Vốn dĩ đang xử lý mấy tên lưu manh gần đây phá đám Nguyên đường của nàng lại bị Giang Thiển một câu trực tiếp đánh gãy. Lưu di không biết, nhưng Nguyên Lạc rất rõ chuyến đi này của Giang Thiển phải thật lâu mới trở lại. Giang thị không chỉ là bá chủ Tây An, lão phật ra còn bành trướng ra Ireland làm kho tàng trữ vũ khí hạng nặng, lần này đi Ireland là vì cả kho hàng lớn đột nhiên bị cảnh sát tóm được, nếu không giải quyết thoả đáng e là Giang thị sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Thanh âm Giang Thiển trong cú điện thoại kia mặc dù đã bị tận lực đè nén cũng không giấu nổi tia hốt hoảng cùng điên cuồng. Nguyên Lạc không biết tình huống ra sao, chỉ kịp nghe Giang Thiển nói một câu "Đến biệt thự đem Lý Nhiên cứu" liền bị tiếng súng nổ cắt ngang.
Lái xe hết tốc lực đến đây, Nguyên Lạc không chờ một giây nào liền đẩy cửa căn phòng kín kia bước vào. Mùi thuốc lập tức xộc vào mũi nàng, khiến Nguyên lạc dù có quen thuộc với thuốc khử trùng đến mấy cũng không tránh khỏi gay mũi.
Bên trong chỉ có vài đồ nội thất cơ bản cùng cái giường kingsize và sofa dài đặt bên cửa sổ lớn. Cũng không như dự đoán của nàng hỗn độn, bất quá nhìn sắc mặt Lưu di trắng bệch ngẩng mặt nhìn nàng, Nguyên Lạc liền cảm thấy có chuyện không ổn.
"Nguyên tiểu thư... Tiểu Nhiên nàng..."
Dần dần tiến lại gần, nguyên lai trên giường còn một người đang hô hấp khó khăn nằm. Chỉ là nàng nhỏ gầy quá, nhìn không kĩ sẽ bị cả lớp chăn to kệch phủ lên che mất. Nguyên Lạc có chút sững sờ.
Đây là lần thứ hai Nguyên Lạc gặp Lý Nhiên, lần đầu tiên hẳn là lúc Giang Thiển một mực đòi đem Lý Nhiên cứu, tính ra cũng đã sáu năm rồi. Đứa nhỏ năm đó đã lớn đến như vậy, tóc dài màu đen vì mồ hôi thấm ướt mà có chút lộn xộn trên trán, lông mi khép hờ vừa dài vừa cong, chân mày lá liễu cùng với sóng mũi cao thẳng đặt trên đôi môi trái tim xám xịt tạo nên dung nhan yêu kiều khiến người ta sinh ra tâm ý muốn che chở.
Bất quá nhìn vào chân mày nhíu chặt cùng hơi thở yếu ớt, Nguyên Lạc bất giác bừng tỉnh. Chỉ thấy Lưu di đem chăn mở ra, lúc này Nguyên Lạc liền không kiềm nén nổi hít một ngụm khí lạnh.
Cơ thể phát dục rất tốt, bất quá khắp nơi đều là vết thương và vết bỏng không thể khép mài. Có một số chỗ nhìn ra chút thịt thối, hẳn là đã hoại tử rồi. Nguyên Lạc vốn dĩ có tiếng trấn định, giờ phút này liền biến sắc.
"Cái này... Cái này làm sao mà có?"
Câu hỏi ra tới miệng, Nguyên Lạc liền tự mình có câu trả lời. Biết đến sự tồn tại của Lý Nhiên ngoài nàng và Giang Thiển cùng Lưu di thì còn ai chứ? Nghĩ đến Giang Thiển, rồi nhìn lại Lý Nhiên co rúc trên giường cơ thể nóng hầm hập, Nguyên Lạc sắc mặt trở nên phi thường khó coi.
Lưu di đứng bên cạnh không dám nói một lời, chỉ là yên tĩnh. Đó cũng là một loại đáp án.
Nguyên Lạc biết Lý Nhiên cầm cự không nổi rồi, liền không hai lời cẩn thận tìm cái chăn bông trải ra, sau đó ôm Lý Nhiên đặt lên đó, trực tiếp che hết cơ thể trần trụi của đứa nhỏ đi xuống lầu.
"Lý Nhiên... rốt cuộc mấy năm nay em làm sao mà vượt qua đây?"
P/s: Tiểu Nhiên đã trải qua mười mấy năm địa ngục trần gian, sau này mong rằng sẽ có người đem lại cho Nhiên Nhiên hạnh phúc :( Nguyên Lạc thật ra là nhân vật mấu chốt trong truyện, cũng là một người đáng thương...