Hậu Bách Niên

Chương 10: Dạo phố

"Lý Nhiên, mau vào đây."

Giang Thiển cường thế đem đứa nhỏ ôm vào lòng đứng dưới mái hiên bên vệ đường. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tuy chỉ lưa thưa vài hạt, bất quá cũng khiến Giang Thiển lo lắng đến nhíu mi. Lý Nhiên thực dễ dàng cảm lạnh, mà mỗi lần đổ bệnh đều kéo dài rất lâu, nàng thực chán ghét những thứ khiến Lý Nhiên khó chịu. Giang Thiển mới là người duy nhất được toàn quyền với Lý Nhiên chứ không ai khác hay tác nhân nào khác.

Ngày quốc khánh ngoài đường phố đều tấp nập nhộn nhịp, hàng quán mở cửa từ rất sớm để chào đón khách. Bắc Kinh thậm chí còn phồn hoa hơn Tây An, vì vậy dòng người qua lại làm Giang Thiển có cảm giác bất an về Lý Nhiên. Nàng sợ ai đó sẽ va trúng đứa nhỏ, ai đó sẽ tiếp xúc cùng đứa nhỏ, cho nên trên ngũ quan của nàng thuỷ chung chỉ bày ra vẻ lãnh mạc xa cách.

Máy bay đáp lúc xế chiều, nàng liền vội vội vàng vàng đưa Lý Nhiên về khách sạn tắm rửa. Chiều tối liền nắm tay đem Lý Nhiên ra đường phố dạo chơi trong tâm lý căng thẳng.

Lý Nhiên vẫn như thường ngày đạm mạc, bất quá có thể nhìn ra tia cao hứng nhàn nhạt trên ngũ quan thanh tú kia, thậm chí là một chút chờ mong cố gắng được che lấp. Mặc dù chân Lý Nhiên không tốt, Giang Thiển cũng không nề hà cùng đứa nhỏ chậm rãi bước đi.

Lúc này nhìn bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt hơn, đôi con ngươi sáng sủa của Lý Nhiên chợt chuyển u ám. Giang Thiển đứng bên cạnh luôn đặt sự chú ý lên Lý Nhiên làm sao không nhận ra, nàng nhu tình vuốt tóc đứa nhỏ, ngữ khí có phần hoà hoãn hơn.

"Đợi chút nữa hết mưa chúng ta sẽ đi tiếp, được không?"

Người trong lòng chợt động, gật đầu nhẹ nhàng tỏ ý tán đồng. Giang Thiển phi thường vui vẻ vì sự dịu ngoan của Lý Nhiên, tay càng thêm siết chặt eo đối phương ghì vào l*иg ngực.

Qua hơn mười phút mưa bắt đầu ngớt, Lý Nhiên có chút chần chừ không biết nên làm thế nào, đành giật nhẹ góc áo Giang Thiển đánh lên sự chú ý. Người đang ôm nàng chợt bừng tỉnh khỏi trầm mặc, bên môi chậm rãi nở nụ cười nhìn không ra cảm xúc.

"Muốn đi tiếp sao?"

Bị nhìn ra ý tưởng, Lý Nhiên có chút vui vẻ cùng ngượng ngùng đáp lại.

"Ân."

Giang Thiển bật cười, liền nắm tay Lý Nhiên từng bước rảo qua các con phố trung tâm.

"Đi thôi."

Khắp nơi đều treo đầy đèn và quốc kỳ, không khí sau cơn mưa lại thập phần náo nhiệt, tựa hồ vài hạt mưa không làm sao gột đi niềm hân hoan của người dân. Bởi vì thật lâu không có vận động kịch liệt như vậy, hai bên má Lý Nhiên lúc này đã ửng hồng một mảnh như quả đào mọng nước, trên trán cũng túa ra một tầng mồ hôi mỏng khiến cả cơ thể nhỏ bé trông giống như đứa nhỏ vô cùng khả ái.

Lý Nhiên có kiềm nén tâm tình, bất quá dường như vô dụng trong mắt Giang Thiển. Nàng thực thích những cửa hiệu bánh ngọt đầy màu sắc đang trưng bày các loại bánh kem hình thù ngộ nghĩnh. Có lẽ đã qua rất lâu rồi không có cố gắng hồi tưởng,

nàng đã quên mất cảm giác được thưởng thức một cái bánh kem cùng gia đình và bạn bè rồi.

Lúc này nhìn thấy các loại bánh nhiều tầng sắc màu sặc sỡ, Lý Nhiên nhịn không được thả càng chậm bước chân cố gắng níu kéo. Giang Thiển cảm thấy tốc độ tựa hồ càng chậm, liền quay đầu tìm tòi nguyên nhân. Chẳng qua khi nàng thấy Lý Nhiên một mực nhìn chằm chằm cửa hiệu bánh kem bên đường, nàng liền nhịn không được thất thần trong chốc lát.

Bất quá chỉ là mấy giây, nàng liền bất ngờ đem đứa nhỏ tiến thẳng vào tiệm bánh kem dưới sự hốt hoảng của Lý Nhiên.

"Xin chào quý khách, quý khách cần loại bánh nào?"

Tiến ra tiếp là một cậu thanh niên mang tạp dề làm bánh, gương mặt phi thường sáng sủa cùng dễ gần. Nhưng lúc cậu bé kịp thời nhận ra ngũ quan quá mức nổi bật của hai người mới đến, nhất thời hai má liền trở nên đỏ ửng ngượng ngùng. Bởi vì Giang Thiển rất cao, tóc dài màu đen của nàng được cột thành đuôi ngựa phía sau đầu càng làm lộ ra gương mặt góc cạnh tinh xảo, mà Lý Nhiên theo sau lại mang đến một cảm giác thanh mát khác với dung nhan thuần khiết xen lẫn ưu thương, thật khiến người ta muốn bảo hộ che chở.

Giang Thiển không quan tâm đến lời cậu thanh niên, nàng trực tiếp lướt đem Lý Nhiên lướt qua đến quầy bánh kem.

"Em thích cái nào?"

Trước mặt Lý Nhiên bày ra thật nhiều loại bánh hình thù khác nhau. Nào là loại một tầng, hai tầng, ba tầng, thậm chí có loại xây thành hình căn nhà nữa. Lý Nhiên nhất thời bị choáng đến không có cách nào lựa chọn, nàng khẩn trương nhìn Giang Thiển, lại bối rối nhìn mấy chục loại bánh trước mặt mà trầm mặc.

"Mỗi hình lấy một cái, tất cả đóng gói đưa đến địa chỉ này."

Lúc Lý Nhiên còn bận rộn đưa ra lựa chọn, Giang Thiển đã đem danh thϊếp khách sạn và tờ chi phiếu cho cậu thanh niên, trên đó ghi một số tiền thật lớn khiến cậu ta kinh ngạc không thôi.

"Quý khách, toàn bộ bánh cũng không cần nhiều tiền như vậy..."

Đổi lại câu phản kháng của cậu thanh niên là một tràng hương khí dần biến mất trong không khí, bóng dáng của Giang Thiển và Lý Nhiên đã không còn trong tiệm rồi.

"Chúng ta đi ăn tối đi. Em muốn ăn gì?"

Đã bốn năm Lý Nhiên không bước ra cửa, nàng đã sớm quên đi thế giới bên ngoài đã từng có cái gì thú vị rồi. Vì vậy cả hai liền rơi vào trầm mặc lần nữa. Giang Thiển thu vào từng ánh mắt khác thường của Lý Nhiên, cư nhiên lại thấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm cây kem của một hài tử đang được mẹ dắt tay qua những cửa hàng đồ chơi, có chút dở khóc dở cười vì du͙© vọиɠ rõ nét trong đáy máy của đứa nhỏ nhà nàng.

Lý Nhiên đã không còn nhớ nổi hương vị ngọt lành của những que kem ốc quế kia nữa, bởi vì những gì tươi đẹp nhất đã theo năm sáu tuổi của nàng trôi đi bởi sự tan nát của cả gia đình nàng. Sau này được cô cô thu về, nàng chỉ biết lằm lũi phụ giúp việc buôn bán, thậm chí ba bữa còn không được no chứ nói gì đến việc được ăn kem, được dạo phố như bao đứa trẻ khác. Giờ phút này nhìn thấy que kem dâu vani tan chảy trong miệng hài tử lướt qua, nàng có chút không nhịn được khao khát.

Từ khi biết nhận thức, nàng thiếu thốn thật nhiều thứ đến đáng thương hại. Ngay cả tri thức cơ bản nhất là đọc chữ đều là nữ nhân ma quỷ bên cạnh một tay giáo huấn nàng, tuy Lý Nhiên thực căm ghét bị Giang Thiển dày vò, bất quá cũng không thể phủ nhận Giang Thiển mang đến cho nàng rất nhiều thứ, ở bên đối phương, nàng như con chim hoàng oanh hoàn hảo bị giảm lỏng cho chiếc l*иg không thể trốn thoát vậy.

"Chúng ta không thể ăn kem làm bữa tối được, bất quá tôi sẽ mua cho em sau khi chúng ta ăn xong."

Thình lình bị Giang Thiển kéo vào lòng gắt gao, từng lời nói như rót mật vào tai Lý Nhiên đáng lẽ sẽ khiến bất kì nữ nhân nào ghen tị, nhưng đối lập, Lý Nhiên lại tự cho rằng bản thân kỳ thực rất tội nghiệp. Nàng phục hồi tinh thần bước theo Giang Thiển đến một nhà hàng truyền thống, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ đủ kê bảy tám cái bàn gia đình nhưng lại phi thường sạch sẽ.

Hai người ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ, Lý Nhiên lúc này cùng với ánh nắng mặt trời lúc chiều tà hiện ra vô cùng thuần khiết và thanh tú, đương nhiên thành công hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn lại đây. Cộng thêm khí tràng không tầm thường của Giang Thiển, quán ăn mới vừa yên tĩnh lại có thêm phần sinh khí hơn.

Giang Thiển tuỳ tiện gọi ba món mặn thanh đạm, một món xào và một món canh, bàn ăn mấy chốc đã đầy ắp toàn là hương khí khiến vị giác sôi trào. Hai người một người thưởng thức một người ngắm người còn lại, chẳng mấy chốc đã qua đi hơn hai mươi phút.

Sức ăn của Lý Nhiên không lớn, tự nhiên không thể dùng hết chỗ thức ăn trên bàn, mà Giang Thiển lại yêu cầu khắt khe trong ẩm thực, vì thế động đũa cũng không bao nhiêu. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ gắp cho Lý Nhiên ít thức ăn bổ dưỡng, ngoài ra chén cơm của nàng thậm chí còn chưa vơi đi một nửa.

Đợi Lý Nhiên đặt chén cơm xuống, Giang Thiển liền gọi tính tiền, sau đó kéo Lý Nhiên xuống lầu hướng tiệm kem nổi danh Bắc Kinh đi tới.

Hàng chờ mua kem dài đến nỗi vòng qua con phố tiếp theo khiến Giang Thiển có chút chần chờ. Nhưng nghĩ đến ánh mắt mong chờ của Lý Nhiên khi nãy, nàng quay đầu liền tính toán đem Lý Nhiên vào một quán cà phê vắng người gần đó.

"Em ở đây, tôi sẽ trở lại ngay."

Sau đó bóng dáng Giang Thiển nhanh chóng biến mất ở cửa, Lý Nhiên có chút mờ mịt ôm lấy tách trà hoa cúc ấm áp mà phục vụ vừa đem tới. Vì sao Giang Thiển lại tuỳ tiện để nàng ở đây mà không sợ nàng bỏ trốn? Câu hỏi này Lý Nhiên thậm chí không cần tự vấn đã có câu trả lời, chính là nàng trốn không khỏi. Dù nàng có đi tới chân trời góc bể, Giang Thiển cũng sẽ tìm được nàng rồi trói chặt bên người, hay nói cách khác là đối phương đã bẻ gãy mọi sự giãy giụa của nàng bằng bốn năm giam cầm cùng tra tấn.

"Vị tiểu thư này, có thể cho tôi ngồi chung không?"

Lý Nhiên bị thanh âm của một nam nhân gọi lại từ cơn thất thần, nàng ngẩng mặt, lập tức nhìn thấy một người đàn ông tây trang phẳng phiu đứng bên cạnh bàn, trên ngũ quan lộ ra tia chờ mong cùng một chút ngượng ngùng. Bất quá nàng còn chưa kịp trả lời, từ phía sau nàng lại là một tràng thanh âm lãnh mạc đến mức có thể đâm xuyên qua tâm bất kỳ kẻ nào dám cùng nàng đối diện.

"Lý Nhiên."

Giang Thiển đứng phía sau tên nam nhân, hai đồng tử co rút kịch kiệt khống chế sát ý toả ra, bờ vai vì phẫn nộ mà trở nên căng gồng cứng ngắc khiến Lý Nhiên không khỏi sinh ra sợ hãi...

P/s: Thật ra mối quan hệ của Tiểu Nhiên và tiểu Thiển rất vi diệu. Một mối quan hệ không có ngọt ngào, không có phản kháng, không có khúc mắc, không có bất kỳ thứ gì ràng buộc ngoại trừ bản thân hai đứa cả. Giang Thiển sủng ái Lý Nhiên không lý do, nhưng nàng lại có nhiều lý do khiến bản thân lâm vào mâu thuẫn. Gọi là một chứng bệnh tâm lý cũng không sai.