Người Yêu Siêu Cấp Vương Nhất Bác [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 41: Phiên ngoại 2: Phỏng vấn

-PHỎNG VẤN CP BÁC CHIẾN-

Người được phỏng vấn: Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Người chủ trì cuộc phỏng vấn: Đào Đào

Người dự: Khán giả và độc giả

Đào Đào: (Lật giấy) Cho xin tên tuổi của hai vị.

Đàn anh Vương: Vương Nhất Bác.

Tiêu bánh nếp: Hỏi làm gì?

Đào Đào: Thì, thì đang phỏng vấn mà-- (Chọt chọt tay)

Tiêu bánh nếp: Bà sẽ không đem mấy thông tin này đi bán chứ?

Đào Đào: .......

Đàn anh Vương: Ngoan ngoãn trả lời cho xong, về rồi mua cho em một thùng bánh phô mai.

Tiêu bánh nếp: (Đập bàn) Tiêu Chiến.

Đào Đào: ... Giới tính?

Đàn anh Vương: (Liếc)

Đào Đào: (Lau mồ hôi) Được rồi, giới tính nam...

Khán giả: (Ném cà chua) Bà nội này có thể nghiêm túc chút được không zậy!

Đào Đào: (Tiêu sái lau cà chua trên mặt) Ai nằm trên ai nằm dưới?

Tiêu bánh nếp: Có nhất thiết phải hỏi câu hỏi này không?

Đào Đào: (Giơ điều luật phỏng vấn lên) Điều 24, không được hỏi lại người chủ trì. Bạn học Tiêu, cảm phiền nghiêm túc trả lời câu hỏi.

Tiêu bánh nếp: (Liếc đàn anh Vương) Ảnh nằm trên....

Đào Đào: Vậy còn cậu thì sao?

Tiêu bánh nếp: (Lật bàn) Anh ấy đã on top rồi, tôi đương nhiên sẽ là cái còn lại!

Đào Đào: ( Bị hất trà lên mặt) Khụ... (Tiêu sái lau trà) Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Đối với bạn thì đối phương là người như thế nào?

Tiêu bánh nếp: Tụi tui yêu nhau từ năm tui mới lên đại học, tính ra được 2 năm 2 tháng 29 ngày 24 tiếng. Vương Nhất Bác không phải là một người quá xuất sắc, nhưng lại vừa vặn thích hợp làm một anh người yêu hoàn hảo, sẽ không thường xuyên nói những câu ngọt ngào, nhưng cũng chưa bao giờ để tui chịu ủy khuất, yêu anh ấy vô cùng!

Đào Đào: Oa oa oa oa, ngọt ngào, ngọt ngào quá. (Lấy khăn giấy lau nước mắt) Thế còn cậu thì sao Vương Nhất Bác?

Đàn anh Vương: Dung tục, lười biếng, mất nết.

Tiêu bánh nếp: (Trợn mắt) Này!

Đào Đào: (Lau mồ hôi) Một điểm mà bạn không thích ở người đó?

Tiêu bánh nếp: Không có!

Vương Nhất Bác: Dung tục.

Tiêu bánh nếp: Này!!!

Đàn anh Vương: Đừng có há miệng như vậy, trông em có khác gì con bò không?

Tiêu bánh nếp: Anh, anh, anh....!

Đào Đào: Khụ... Hai vị...

Đàn anh Vương & Tiêu bánh nếp: (Trừng) Sao?

Đào Đào: (Rén) Một điểm mà bạn thích ở người đó?

Tiêu bánh nếp: Điểm nào cũng thích.

Đàn anh Vương: Yêu tôi.

Đào đào: Ỏ (≧▽≦) (Ho nhẹ) Khụ, dự định sau này khi tốt nghiệp của hai người thế nào?

Tiêu bánh nếp: Ra trường rồi xin việc, tốt nhất là vào công ty của đàn anh, như vậy tôi có thể gặp anh ấy mỗi ngày.

Đàn anh Vương: Nuôi em ấy trưởng thành.

Đào Đào: (Phấn khích) Hai người đã từng H bao giờ chưa?

Tiêu bánh nếp: (Quay sang nhìn đàn anh Vương) Đàn anh, đầu bà ta nhất định có bệnh!

Đàn anh Vương: Đừng đánh người bị điên, rất đáng thương.

Đào Đào: Hai vị ơi, câu hỏi...

Đàn anh Vương: (Trừng mắt)

Đào Đào: (Vã mồ hôi) Câu hỏi tiếp theo...

Khán giả: (Ném trứng) Đào Đào, bà có thể có chính kiến một chút được không vậy?!

Đào Đào: Khụ... (Giơ điều luật phỏng vấn lên) Điều 28, không được lảng tránh câu hỏi. Đã, H, chưa?

Đàn anh Vương: Rồi.

Đào Đào: Oa oa oa! (Lấy khăn giấy lau mũi) Rồi thế nào? Cảm nghĩ ra sao? Một ngày H mấy lần? Thích tư thế nào? Làm ở đâu?

Tiêu bánh nếp: (Đỏ mặt) Cái này không có trong thỏa thuận trước đó!

Đào Đào: (Bịt mũi) Có phải... Rất thoải mái không?

Đàn anh Vương: Ừm. (Nghiêm túc đáp) Vì tôi là người đầu tiên của em ấy, nên càng cảm thấy thỏa mãn.

Tiêu bánh nếp: Cánh đồng kia toàn là xanh cỏ, còn nói nữa xin đấm bỏ mẹ anh nha.

Đàn anh Vương: Hơn nữa người em ấy có rất nhiều chỗ mẫn cảm.

Tiêu bánh nếp: (Ném ghế) Sao hôm nay anh nói nhiều dữ vậy!

Đào Đào: (Hô hấp bắt đầu khó khăn) Ví dụ như?

Đàn anh Vương: (Đỡ ghế đang bay đến) Đặc biệt là tai, hôn một cái là người em ấy sẽ mềm nhũn, tư thế thì có rất nhiều, cô muốn hỏi chi tiết tư thế nào?

Đào Đào: Càng chi tiết càng tốt!

Đàn anh Vương: (Vác người Tiêu bánh nếp lên vai) Thôi không rảnh, tôi nhận ra là mình vẫn còn có việc chưa giải quyết xong.

Tiêu bánh nếp: (Giãy giụa) Làm gì vậy? Thả em xuống!

Đàn anh Vương: (Nhìn Đào Đào) Đã trả lời không thiếu một câu, muốn biết chi tiết thì đợi tôi thực hành xong sẽ nói sau.

Đào Đào: (Mơ màng) Duyệt, đại ca...

Khán giả: (Hốt hoảng) Đào Đào... Bà, bà... Trời ơi mũi máu chảy nhiều quá. Cấp cứu, mau gọi cấp cứu!!!

-PHỎNG VẤN NAM NỮ THỨ VÀ PHÁO HÔI-

Người được phỏng vấn: Quý Hướng Không, Trịnh Hân, Cao Lập Thành.

Người chủ trì phỏng vấn: Đào Đào

Người dự: Khán giả và độc giả

Đào Đào: (Hai lỗ mũi bị bịt kín) Cho hỏi tên tuổi ba vị.

Quý nam thứ: Đào Đào, cô bị sao vậy?

Đào Đào: Không sao... Tôi bị ngã.

Trịnh nữ thứ: Trịnh Hân

Quý nam thứ: Quý Hướng Không

Đào Đào: (Liếc qua) Còn cậu?

Cao pháo hôi: Cao Lập Thành.

Đào Đào: (Đỡ trán) Sao tôi không có chút ấn tượng nào với cậu vậy nhỉ.

Cao pháo hôi: ...... Đồ độc ác.

Đào Đào: (Tiếp tục đỡ trán) Được rồi, là lỗi của tôi. (Lật giấy) Ba người nghĩ sao về sự trải nghiệm yêu đơn phương?

Quý nam thứ: (Cười) Thật ra thì rất khó chịu, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ cần thấy cậu ấy hạnh phúc, tôi cũng sẽ thấy yên lòng, hơn nữa người bên cạnh cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi đều rất tôn trọng họ.

Trịnh nữ thứ: Ôi dào Nhất Bác anh ấy đó giờ vẫn phũ tôi mà, nhưng biết sao được, người anh ấy yêu là Tiêu Chiến. Tôi cũng đâu thể xen vào giữa bọn họ được, chỉ có thể ở phía sau ủng hộ cho hai người thôi.

Đào Đào: (Chấm nước mắt) Cảm động quá...

Cao pháo hôi: Tôi... Ban đầu có chút không can tâm... Nếu như tôi có thể bày tỏ với Tiêu Chiến sớm hơn một chút, có lẽ kết cục cũng sẽ thay đổi.

Đào Đào: Oh... Ha ha ha.

Cao pháo hôi: (Siết chặt tay) Nhưng mà tôi không muốn Tiêu Chiến càng trở nên thêm chán ghét tôi... Cho nên bây giờ, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự thật.

Đào Đào: (Liên tục chấm nước mắt) Là lỗi của tôi, lỗi của tôi... Ai ui ai ném đá vào người bà mày zạy?

Khán giả: (Ném đá) Đào Đào, bà là mẹ ghẻ, nhất định là mẹ ghẻ tái sinh!

Đào Đào: (Chóng mặt)

Khán giả: (Hốt hoảng lần thứ 2) Trời ơi, máu! Đào Đào, bà không sao chứ? Mau gọi cấp cứu, cấp cứu!!!

-PHỎNG VẤN CHA MẸ ĐÔI BÊN-

Người được phỏng vấn: Vương Minh Viễn, Lâm Tú Nghiên, cha dượng Tiêu, mẹ Tiêu.

Người chủ trì phỏng vấn: Đào Đào

Người dự: Khán giả và độc giả

Đào Đào: (Cúi cái đầu băng bó xuống) Chào, chào mọi người.

Lâm Tú Nghiên: Đào Đào, cháu bị sao đấy? Có phải là do hứng chịu nghiệp do gọi cô là bà thím suốt đúng không?

Đào Đào: (Khóc không ra nước mắt) Mọi người nghĩ sao về mối quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ạ?

Lâm Tú Nghiên: Bà đây chính là người tác thành cho hai đứa, có công lớn nhất trong mối quan hệ này, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Hai đứa chúng nó yêu nhau, như vậy là đủ, hậu thuẫn thì đã có bà đây lo.

Vương Minh Viễn: Thật ra chỉ cần Tú Nghiên đồng ý, chú cũng đồng ý.

Cha dượng Tiêu: Hừ.

Mẹ Tiêu: Dù sao cô cũng đồng ý rồi. Hôm đấy cô thật sự bị làm cho cảm động. Nếu hai đứa thực lòng yêu nhau, cấm cản cũng không phải là quyết định tốt, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Lâm Tú Nghiên: (Uống trà) Dĩ nhiên rồi. Đã là chiêu trò của tôi thì không thể không thành công.

Cha dượng Tiêu: Là chiêu trò của cô?

Lâm Tú Nghiên: Ấy, Anh nóng như vậy làm gì. Đúng là mưu trò tôi bày ra, nhưng tôi chỉ vẽ đường thôi, người thực hiện là Nhất Bác cơ mà? Tấm lòng chân thành cũng là của nó.

Cha dượng Tiêu: Nếu không phải do bà xã thuyết phục tôi, tôi còn đánh nó thêm vài cái nữa.

Lâm Tú Nghiên: (Đập bàn) Anh dám!

Vương Minh Viễn: Được rồi. (Ấn vai hai người xuống) Sau này thành thông gia rồi, không nên xảy ra thêm xích mích.

Đào Đào: Phải đó. Phải đó. Hôm nay cháu mời mọi người đến đây để phỏng vấn...

Mộ Dung Thu: (Từ đâu mở cửa đi vào) Thế tại sao không mời tôi?

Đào Đào: Cô... Cô Thu, cái này thì... (Vã mồ hôi) Khán giả không muốn mời cô cho nên...

Mộ Dung Thu: (Lao đến phá luôn buổi phóng vấn) Mấy người dám! Vương Minh Viễn, anh dám bỏ tôi! Dám vì cô ta mà li hôn với tôi!

Đào Đào: Cô Thu, ấy ấy ấy đừng cô ơi, buổi phỏng vấn của cháu... (Chạy lại can)

Lâm Tú Nghiên: Cô còn dám đến đây phá đám!

(Hai người lao vào túm tóc nhau)

(Phim trường hỗn loạn, bàn ghế bay loạn xạ)

Đào Đào: Hự! (Bàn bay trúng người)

Khán giả: Trời ơi... Lại máu... Có máu... Đào Đào, bà không phải đã chết rồi chứ? Cấp cứu, mau gọi cấp cứu!!!

-PHỎNG VẤN NGƯỜI QUA ĐƯỜNG-

Người được phỏng vấn: Lâm Nhược Vũ, Lâm Khang Dụ, Triệu Vĩ Kỳ, Trương Hạ Y, Di Dung, bọn côn đồ chương 16+17, bác bán hàng lề đường, sinh viên trường,...

Người chủ trì phỏng vấn: Đào Đào

Người dự: Khán giả và độc giả

Đào Đào: (Toàn thân băng bó) Để mọi người phải đến tận đây phỏng vấn, thật ngại quá.

Trương Hạ Y: (Đặt hoa quả xuống bàn) Bà bị sao đấy? Gặp tai nạn à?

Lâm Nhược Vũ: Bệnh viện này xa chết đi được.

Đào Đào: Khụ, cho hỏi cảm giác của mọi người khi bị nhân vật chính phát cơm chó? Lúc đấy muốn làm gì nhất?

Trương Hạ Y: Phắc! Không ngon cũng phải ăn! Chỉ muốn lao đến tách bọn họ ra lập tức, tốt nhất chia tay luôn càng tốt.

Lâm Khang Dụ: Tôi muốn có người yêu...

Triệu Vĩ Kỳ: Có gì ghê gớm đâu, tôi cũng phát được mà. (Nhìn Di Dung) Nào, hôn anh một cái đi.

Di Dung: Cút.

Bác bán hàng lề đường: Tôi còn nhớ tối hôm đấy đã gần 12 giờ đêm, bọn họ ngồi ăn đến tận 2 giờ sáng, vừa cười vừa nói, chỉ muốn hai đứa ăn nhanh nhanh để tôi dọn hàng, chứ cái thân già này không chịu nổi.

Đào Đào: Mọi người cảm thấy họ xứng đôi bao nhiêu phần trăm?

Tất cả mọi người: (Đồng thanh) 95%

Côn đồ 1: Á à bố nhớ ra mày rồi, mày là con đầu xỏ vụ Vương Nhất Bác đấm tụi tao đúng không?

Đào Đào: (Toàn thân băng bó) Này... Có hiểu lầm gì rồi...

Côn đồ 2: Có biết họ Vương đấm đau thế nào không? Buff gì mà dữ vậy?

Đào Đào: Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, mình xin lỗi mình xin lỗi được chưa?

Côn đồ 3: Còn vênh! (Lao đến)

Di Dung: Làm gì vậy? (Đến can) Người ta còn đang nằm trên giường bệnh đó.

Lâm Nhược Vu: (Bận gọi điện thoại cho người yêu)

Côn đồ 3: (Đẩy Di Dung ra) Biến biến biến.

Triệu Vĩ Kỳ: (Hùng hổ) Sao dám đẩy vợ ông đây!

(Lao vào đấm nhau túi bụi)

(Lâm Khang Dụ bị xô đẩy, lùi lại mấy bước, chuẩn xác ngã lên trên giường bệnh, bình hoa trên bàn lắc lư, chuẩn xác rơi xuống đầu giường bệnh)

Đào Đào: .......

Khán giả: Phắc! Bác sĩ, mau gọi bác sĩ! Đào Đào sắp không ổn rồi!

Lâm Nhược Vũ: (Quay đầu lại) Tiện quá, được cấp cứu luôn tại chỗ còn gì.

______

Đào Đào: (Được mệnh danh là người phỏng vấn thất bại nhất thế kỉ) Còn gì muốn nói với đối phương không?

Tiêu Chiến: Hi vọng chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau đến cuối đời.

Vương Nhất Bác: Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ khi về già của em, cho nên dù có muốn không ở bên cạnh nhau, muốn bỏ đi, anh cũng sẽ tìm được em về.

--- END---

Đào Đào: (Quạu) Đ có gì để nói hết.

Đùa =))) cảm ơn mọi người đã theo dõi đến tận dòng này, ban đầu chỉ tính viết vui vui thôi, còn nghĩ sẽ flop, nhưng đột nhiên một ngày nào đó cmt tăng lên rất nhiều, làm toi cũng có can đảm viết tiếp bộ truỵn xàm xí này 🤣 một lần nữa xincamon tất cả các vị bồ tát đã tiếp sức mạnh cho tui, tạm piệttt và hẹn nhau vào ngày 24 tháng 2 nho