Chương 75
Bảo vệ nghe thấy tiếng kêu cứu, ngẩng đầu lên thấy một đứa bé người đầy máu đang trèo lên cửa sổ, liền báo cảnh sát, đồng thời cũng lao lên tầng để cứu người thì phát hiện ra không mở được cửa, gõ cửa cũng không nghe thấy tiếng hồi đáp từ bên trong. Cuối cùng, cảnh sát dùng công cụ cậy cửa ra, cửa vừa mở ra, tất cả mọi người đều ngẩn người kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.Trong phòng khách đầy máu, vô cùng lộn xộn, có ba người nằm trong vũng máu, một người lớn và hai đứa trẻ, cả ba đều đã chết.
Tiếp đó họ tìm thấy được đứa trẻ kêu cứu khi nãy ở nhà bếp, trên người cậu cũng dính đầy máu, có mấy vết thương do dao gây nên, nhưng cậu vẫn chưa chết, chỉ bị ngất lịm, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại trước sự lay gọi của mọi người. Nhưng thần sắc cậu hoang mang mơ hồ, miệng lẩm nhẩm những câu không ai có thể nghe hiểu được. Cảnh sát vội vàng đưa cậu vào bệnh viện, đồng thời phái một lực lượng cảnh sát lớn phong tỏa hiện trường.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lượt, nói trên người đứa bé này chỉ có mấy vết thương ngoài da, không có vấn đề lớn, ngoài bị sợ hãi quá độ, còn lại không việc gì. Sau khi băng bó xử lý vết thương, tạm thời ở lại bệnh viện để tiêm thuốc chống viêm, quan sát thêm.
Hôm nay Diệp Quân đang ở bên ngoài, nhận được tin tức nói Thịnh Thế Hào Đình có vụ án mạng lớn, chết ba người, chỉ sống sót một người, anh than thở mùa hè năm nay đúng là xui xẻo, có quá nhiều vụ huyết án. Sau đó khi anh biết được người duy nhất sống sót là Chu Triều Dương, xác nhận kỹ lại chính là Chu Triều Dương con trai Chu Vĩnh Bình, mắt anh lập tức sáng rực. Anh thầm suy ngẫm một lượt, đầu tiên là Chu Tinh Tinh, sau đó là vợ chồng Chu Vĩnh Bình, tiếp đến là ba mạng người ngày hôm nay, ba sự việc lớn này đều liên quan tới Chu Triều Dương.
Diệp Quân lập tức đến bệnh viện, bệnh viện đặc biệt dành riêng một phòng bệnh, trong đó có khá nhiều cảnh sát vây xung quanh Chu Triều Dương. Hai mắt Chu Triều Dương đầy tia máu, khắp người đầy máu, trên người có nhiều chỗ bị băng bó, vẫn đang thút thít, nhưng nước mắt đã khô rồi, nét mặt đờ đẫn, toàn thân mềm nhũn nằm trên giường, bên cạnh có một nữ cảnh sát đang luôn miệng an ủi, lau mặt cho cậu, đưa nước cho cậu uống.
Những người cảnh sát vây xung quanh cậu đều lo lắng chờ đợi cậu lên tiếng, bởi vì cậu là người duy nhất sống sót, chỉ có cậu biết xảy ra chuyện gì.
Sau nửa tiếng đồng hồ, thấy tâm trạng của cậu dần dần ổn định, Diệp Quân vội cất lời hỏi: "Cháu sao rồi? Chú đã sai người báo cho
mẹ cháu, cô ấy đang đi từ khu du lịch tới. Bây giờ cháu có thể nói được không?"
Chu Triều Dương há miệng, muốn để phát ra âm thanh, một lúc sau mới khó khăn mở được miệng ra, khuôn mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng: "Tên sát nhân... ông ta muốn gϊếŧ bọn cháu, Phổ Phổ bị ông ta gϊếŧ chết rồi... hu hu... bị ông ta gϊếŧ chết rồi..., Phổ Phổ, Hạo Tử,... bọn họ đều chết rồi..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ông ta... ông ta muốn gϊếŧ bọn cháu."
"Các cháu và anh ta có mối quan hệ gì? Sao anh ta lại muốn gϊếŧ các cháu?"
Chu Triều Dương thở dốc, nói không được rõ ràng: "Bọn cháu... bọn cháu có một đoạn video quay cảnh ông ta gϊếŧ người, bọn cháu biết ông ta gϊếŧ người, ông ta... ông ta muốn gϊếŧ bọn cháu diệt khẩu, ông ta hạ độc gϊếŧ bọn cháu."
"Hạ độc?" Diệp Quân chau mày, nói vẻ nghi hoặc: "Anh ta hạ độc gϊếŧ các cháu?"
"Ông ta... ông ta hạ độc, Phổ Phổ và Đinh Hạo đều bị ông ta hạ độc gϊếŧ chết rồi."
"Hai đứa trẻ kia, đứa con trai tên là Đinh Hạo, đứa con gái là Phổ Phổ à?"
Chu Triều Dương lặng lẽ gật đầu.
"Cháu nói đến đoạn video gϊếŧ người là chuyện gì vậy?"
Chu Triều Dương nói lắp bắp: "Bọn cháu... bọn cháu đến Tam Danh Sơn chơi, dùng máy ảnh quay video, không may... không may quay được cảnh kẻ sát nhân đẩy bố mẹ vợ ông ta xuống dưới núi...".
Diệp Quân chợt chấn động, anh nhớ lần trước khi Nghiêm Lương tìm anh đã có vẻ nghi ngờ cái chết của bố mẹ vợ Trương Đông Thăng không phải là sự cố, lẽ nào thực sự là một cuộc mưu sát?
Diệp Quân vội hỏi: "Đoạn video ở đâu?"
"Trong máy ảnh, chiếc máy ảnh trả lại cho ông ta rồi, ở nhà ông ta."
"Các cháu có đoạn video này, sao trước đây không báo cảnh sát?"
"Bởi vì... bởi vì...", Chu Triều Dương ấp úng, nói vẻ khó khăn, "Không thể báo cảnh sát vì trong video cũng có Hạo Tử và Phổ Phổ, các chú sẽ bắt hai bạn ấy đi."
Diệp Quân chau mày: "Tại sao các chú lại phải bắt hai bạn ấy?"
"Các bạn ấy... các bạn ấy chạy trốn từ cô nhi viện ra, các bạn ấy không muốn phải quay về nữa, nhưng... nhưng bây giờ các bạn ấy đã chết rồi, cháu thực sự không muốn như vậy đâu."
Diệp Quân vô cùng nghi hoặc, nghe lời cậu bé nói không đầu không đuôi, anh chẳng hiểu gì cả, chỉ tiếp tục nhẫn nại tiếp tục hỏi han: "Các cháu có được đoạn video anh ta gϊếŧ người này, cuối cùng sao lại bị anh ta gϊếŧ hại?"
"Bọn cháu...", Chu Triều Dương cúi đầu, "Bọn cháu muốn bán máy ảnh lại cho ông ta để lấy tiền."
Tất cả cảnh sát đều không kiềm được chẹp miệng, ba đứa trẻ này trong tay có được chứng cứ phạm tội của người khác, không đi báo cảnh sát, ngược lại lại dùng chứng cứ này để đi tống tiền kẻ sát nhân?
Diệp Quân hỏi tiếp: "Cho nên hôm nay các cháu đưa máy ảnh đến tìm anh ta, cho nên anh ta gϊếŧ các cháu để diệt khẩu?"
Chu Triều Dương từ từ gật đầu.
"Vậy thì cuối cùng anh ta đã chết như thế nào? Hôm nay ở nhà anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Triều Dương lộ ra nét mặt sợ hãi: "Ông ta hạ độc bọn cháu, Hạo Tử và Phổ Phổ đều trúng độc, phát hiện ra ông ấy hạ độc, bọn cháu... bọn cháu cùng phản kháng, ông ta muốn gϊếŧ bọn cháu. Hạo Tử tìm được một con dao ở dưới gầm bàn, cháu và Phổ Phổ liều mình giữ chặt ông ta, Hạo Tử... Hạo Tử đâm ông ta. Sau đó, hai bạn ấy... hai bạn ấy cũng bị trúng độc chết rồi, hu hu... các bạn ấy cũng chết rồi." Cậu vô cùng đau đớn, ngay lập tức bật khóc thành tiếng.
Trương Đông Thăng hạ độc gϊếŧ người, cuối cùng lại bị đứa con trai lớn nhất tên Đinh Hạo đâm chết sao? Trong lòng Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, sau khi an ủi Chu Triều Dương một hồi, Diệp Quân không kìm được lại hỏi: "Cháu không bị trúng độc sao?"
"Không ạ."
"Anh ta đã hạ độc như thế nào, hai bạn kia đều trúng độc, anh ta không hạ độc cháu sao?"
Chu Triều Dương vừa khóc vừa nói: "Ông ta rót cho mỗi đứa bọn cháu một cốc Coca, trong Coca chắc chắn có độc. Phổ Phổ và Hạo Tử đều uống Coca, cháu vừa mới uống một ngụm lớn, nhớ ra cuốn "Bí quyết tăng chiều cao" mua tháng trước, trong đó ghi là không được uống đồ có ga, sẽ ảnh hưởng đến khả năng hấp thu canxi, nên cháu không nuốt, lập tức chạy vào nhà vệ sinh để nhổ ra. Khi đi ra, nhìn thấy Hạo Tử và Phổ Phổ đều đang ôm bụng, Phổ Phổ nói trong Coca có độc, ông ta liền đứng đó bật cười. Cháu rất sợ hãi, vội vàng lao đến cửa định mở ra để bỏ chạy, nhưng cửa đã bị khóa không mở ra được, ông ta thấy cháu chưa bị trúng độc, liền chạy đến kéo cháu. Hạo Tử lấy được con dao găm ở dưới gầm bàn, muốn liều mạng với ông ta. Ông ta và Hạo Tử lao vào nhau, cháu và Nguyệt Phổ cùng lưu giữ ông ta lại, Hạo Tử đâm chết ông ta nhưng Hạo Tử và Nguyệt Phổ lập tức nằm ngã vật xuống đất, cháu gọi các bạn ấy thế nào, các bạn ấy cũng không còn nhúc nhích được nữa... hu hu...". Trong khoảnh khắc tâm trạng cậu lại lập tức suy sụp.
Nhìn thấy mấy vết thương trên người cậu, những người cảnh sát cũng có thể tưởng tượng ra được những cảnh tượng kinh hồn bạt vía ban sáng.
Người cảnh sát đứng cạnh vội vàng vỗ vai cậu, an ủi, một lúc sau cậu mới bình tĩnh trở lại.
Mọi người đã nghe tạm hiểu được những sự việc xảy ra ngày hôm nay, Diệp Quân hỏi tiếp: "Đinh Hạo và Phổ Phổ mà cháu nói tới, hai bạn ấy chạy trốn từ cô nhi viện ra sao?"
Chu Triều Dương gật đầu.
"Cô nhi viện nào vậy?"
"Cháu không biết, là cô nhi viện ở Bắc Kinh."
"Cô nhi viện ở Bắc Kinh?" Diệp Quân chau mày nói: "Vậy mối quan hệ giữa hai bạn ấy và cháu là gì?"
Miệng Chu Triều Dương khẽ run rẩy nói: "Các bạn ấy là những người bạn tốt nhất của cháu, là người bạn duy nhất của cháu, là người bạn duy nhất có thể nói chuyện."
"Các cháu quen nhau như thế nào?"
"Đinh Hạo là bạn học chung tiểu học với cháu, Phổ Phổ là em kết nghĩa của cậu ấy, các bạn ấy cùng đến tìm cháu."
"Các cháu tiếp xúc với nhau từ khi nào vậy?"
"Từ tháng trước."
"Tháng trước từ khi nào?"
Chu Triều Dương hồi tưởng lại, nói: "Khi bắt đầu nghỉ hè, cụ thể là ngày nào thì cháu không nhớ lắm, cháu phải xem lại nhật ký mới biết."
"Nhật ký?"
"Ngày nào cháu cũng viết nhật ký, tất cả mọi việc cháu đều viết vào trong nhật ký, cháu không nhớ được đâu, cháu mệt quá, chú ơi, cháu muốn ngủ, cháu không ở đây, cháu muốn về nhà, cháu về nhà." Tâm trạng cậu lại mất kiểm soát, khóc lóc rồi lại ho, ho đến độ đỏ lựng cả mặt lên, nhưng giây phút sau thì mặt lại nhợt nhạt, mặt cắt không còn giọt máu, mí mắt sụp xuống hình như đã rất mệt rồi.
Những người cảnh sát đều thấu hiểu, một đứa trẻ trải qua sự việc đáng sợ như vậy, có thể gắng gượng được đến lúc này đã là giới hạn đỉnh điểm rồi.
"Anh Diệp, hãy để cậu bé nghỉ ngơi trước đã, đợi cậu bé tỉnh dậy, hỏi tiếp vậy", những người cảnh sát khác đề nghị. Diệp Quân gật đầu, mặc dù anh rất muốn làm rõ mọi việc nhưng bây giờ cơ thể và tinh thần của đứa trẻ đều mệt mỏi rã rời, anh cũng không nỡ nhẫn tâm truy hỏi tiếp.
Diệp Quân dặn dò mọi người chăm sóc cậu cẩn thận, để cậu ngủ một giấc.
Anh đi ra ngoài, sắp xếp một số công việc, dặn đồng nghiệp đợi sau khi Châu Xuân Hồng đến, bảo cô ta dẫn cảnh sát hình sự về nhà để lấy cuốn nhật ký mà Chu Triều Dương nhắc đến. Cậu ấy ngày nào cũng viết nhật ký, vậy thì qua cuốn nhật ký của cậu, có lẽ có thể tìm hiểu được toàn bộ sự việc.