Chương 47
Mười giờ sáng, Trương Đông Thăng quay trở về nhà mới, chỉ cảm thấy toàn thân như tê dại.Mấy ngày hôm nay, tối nào anh ta cũng phải trực đêm, chỉ tranh thủ lúc ban ngày quay trở về nghỉ ngơi một lát, nhưng tâm trạng của anh ta thì rất tốt.
Từ Tịnh chết trong lúc lái xe đi làm, đây chính là tình huống lý tưởng nhất trong kế hoạch của anh ta. Và hôm kia, sau khi thi thể Từ Tịnh được hỏa thiêu, anh ta đã triệt để yên tâm.
Bây giờ toàn bộ cả gia tài nhà họ Từ, bao gồm năm căn nhà và không ít tài sản gửi tiết kiệm đều thuộc về một mình anh ta rồi.
Sự phản bội của Từ Tịnh, việc dan díu với người đàn ông đó, tất cả những sự việc này đến giờ xem ra chẳng là gì cả. Vốn dĩ anh ta rất yêu Từ Tịnh, kết hôn với cô là việc hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ cảm giác hạnh phúc này đã hoàn toàn biến mất. Trong lòng anh ta từ lâu đã không còn Từ Tịnh nữa rồi.
Có lẽ có người sẽ nghi ngờ anh ta, hoặc là nói sau lưng anh ta là người đàn ông ở rể có số may mắn, thừa kế toàn bộ tài sản của Từ gia. Nhưng điều này cũng chẳng sao cả, bởi vì đây chỉ là hai vụ tai nạn ngoài ý muốn hết sức bình thường, bất luận ai nghi ngờ anh ta, thậm chí điều tra anh ta cũng chả có tác dụng gì, bao gồm cả thầy Nghiêm Lương.
Bởi vì anh ta biết rất rõ, trừ khi anh ta tự mình nói ra, nếu không, không có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh hai vụ này không phải là sự cố, mà là mưu sát. Đương nhiên chứng cứ vẫn còn một thứ, lại là chứng cứ chí mạng nhất, chính là chiếc máy ảnh khốn kiếp nằm trong tay ba đứa tiểu quỷ đó. Làm thế nào để đối phó với ba đứa tiểu quỷ này là điều khiến Trương Đông Thăng vô cùng khổ não. Dạo này anh ta nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được cách xử lý ổn thỏa, nguyên nhân chính là do ba đứa tiểu quỷ này quá giảo hoạt, tính cảnh giác rất cao, ba đứa chưa bao giờ gặp mặt riêng với anh ta cả, mỗi lần đều để lại một đứa. Nếu như cả ba đứa cùng gặp mặt riêng với anh ta, anh ta có thể trực tiếp khống chế cả ba đứa bọn chúng, sau đó ép hỏi ra được chiếc máy ảnh ở vị trí nào. Cuối cùng là gϊếŧ chết bọn chúng, lấy đi máy ảnh rồi hủy xác xóa dấu vết. Như vậy thì tất cả mọi sự việc đều rất kín kẽ, không chút sơ hở. Nhưng mỗi lần đều chỉ có hai đứa, mặc dù anh ta có thể khống chế được hai đứa, ép hỏi ra được đứa còn lại ở đâu, nhưng anh ta không thể nào gϊếŧ chết được một đứa còn lại ở bên ngoài giữa thanh thiên bạch nhật. Một khi hành động thất bại, mối quan hệ giữa anh ta và ba đứa tiểu quỷ bị rạn nứt, bọn chúng chắc chắn sẽ không cần đòi tiền nữa, mà sẽ báo cảnh sát luôn.
Xem ra việc đối phó với ba đứa tiểu quỷ này vẫn cần phải lên kế hoạch lâu dài, đợi sau khi lo xong tang lễ hãy tính, đến lúc đó cố lấy lòng ba đứa bọn chúng, triệt tiêu tâm lý cảnh giác của chúng, rồi sẽ tiến hành.
Anh ta vươn vai, đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta nhìn vào màn hình chuông cửa, thấy Chu Triều Dương - một trong ba đứa tiểu quỷ đang đứng ở dưới lầu, lần này chỉ có một mình nó.
Tên tiểu quỷ này chắc chắn là đến để đòi tiền rồi.
Anh ta đang do dự liệu có nên để nó vào hay không, Chu Triều Dương đã mở miệng nói: "Chú, chú à, cháu biết chú đang ở trên lầu, xe của chú vẫn đang đỗ ở dưới kìa."
Trương Đông Thăng cười khẩy một tiếng, đành phải phát ra giọng nói thân thiện: "Chào anh bạn, lên đi!"
Đợi Chu Triều Dương bước vào cửa, Trương Đông Thăng chào mời: "Cháu uống chút gì nhỉ, Coca nhé? À, chú nhớ cháu không uống nước ngọt có ga, vậy thì uống nước hoa quả nhé?"
Chu Triều Dương nhận lấy cốc nước hoa quả anh ta đưa, ung dung uống nửa cốc, nói: "Cháu cảm ơn!"
"Ừm, lâu lắm không gặp, các cháu vẫn ổn chứ? Có phải hết tiền không? Chú sẽ đưa trước cho các cháu một ít, còn về ba mươi vạn tệ, chú tạm thời chưa gom đủ, hãy cho chú thêm một chút thời gian nữa có được không?"
Chu Triều Dương bình thản kéo ghế ra, ngồi xuống nói: "Không sao đâu, hôm nay cháu đến không phải là để đòi tiền."
Trương Đông Thăng thoáng kinh ngạc: "Vậy thì cháu đến để..."
"Cháu muốn biết vợ chú đã chết như thế nào?"
Trương Đông Thăng chợt chau mày, tiếp đến liền cười khổ não, ngồi xuống đối diện Chu Triều Dương, ngắm nghía cậu thật kỹ: "Sao cháu biết được vợ chú qua đời rồi?"
Chu Triều Dương bình tĩnh nói: "Cháu nhìn thấy trên bản tin thời sự, cũng nhìn thấy chú."
"Ồ, thì ra là vậy!", Trương Đông Thăng thể hiện ra nét mặt đau thương: "Bác sĩ nói vợ chú dạo này thần kinh suy yếu, cho nên lúc lái xe đã bị đột tử, ôi, chú cũng không biết phải nói thế nào nữa."
"Chắc là chú rất vui mới phải?"
Trương Đông Thăng trợn trừng mắt nói: "Cháu có biết ăn nói không?"
Chu Triều Dương mỉm cười, nét mặt không hề sợ hãi: "Lần trước hai người đó là bố mẹ vợ của chú, bây giờ vợ chú cũng chết rồi, chú là người đàn ông ở rể, tất cả những xe cộ đồ đạc đều là của chú rồi chứ, chú chẳng phải là nên vui mừng sao?"
Trương Đông Thăng hừ mũi, mím môi nói: "Đúng vậy, bố mẹ vợ đúng là do chú gϊếŧ, nhưng vợ chú và bọn họ không giống nhau,
chú rất yêu vợ mình, cô ấy bị đột tử, không phải do chú gϊếŧ, chú rất đau khổ vì cái chết của cô ấy. Bố mẹ vợ và vợ không giống nhau, sau này cháu lớn lên kết hôn thì đương nhiên hiểu cảm giác của chú."
Chu Triều Dương gật đầu, chuyển đề tài: "Dạo này chú thực sự là đi công tác à?"
"Đúng vậy, chú trợ giảng ở vùng núi Lệ Thủy, hôm vợ chú xảy ra chuyện, chú nhận được điện thoại mới vội vã trở về."
"Thực sự là như vậy à?"
"Đương nhiên rồi, nhưng cháu hỏi những việc này làm gì?"
"Cháu muốn biết được cách gϊếŧ một người, khi chú đang trợ giảng ở vùng núi, làm thế nào có thể khiến cho một người ở cách xa như vậy chết đi được, hơn nữa lại đột ngột đột tử vong trong quá trình lái xe, giống y hệt như một sự cố ngoài mong muốn."
Trương Đông Thăng nghiến chặt răng: "Chú nói với cháu rồi, vợ chú là bị đột tử, không giống như lần trước, chú đúng là đang trợ giảng ở vùng núi, đồng nghiệp đều có thể làm chứng cho chú. Nếu như cháu nghi ngờ là chú gϊếŧ vợ mình, nửa tháng trước chú đã không còn ở trong thành phố Ninh rồi, trong khoảng thời gian này, chưa bao giờ quay trở về, làm sao có thể gϊếŧ người được."
Chu Triều Dương vẫn nhìn anh ta với vẻ rất trấn tĩnh: "Đây chính là lý do cháu muốn hỏi chú cách thức gϊếŧ người để đề phòng sau này chú cũng dùng chiêu này để đối phó với bọn cháu, cháu nhất định phải hỏi cho rõ."
Trương Đông Thăng nói vẻ ủ dột: "Chú đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi, vợ chú là bị đột tử, là sự cố ngoài mong muốn, hoàn toàn không liên quan đến chú, mặc cháu tin hay không."
Anh ta rầu rĩ, châm một điếu thuốc và bắt đầu hút. Cho dù việc anh ta gϊếŧ chết bố mẹ vợ đã bị ba đứa tiểu quỷ này biết, nhưng anh ta không muốn ba đứa tiểu quỷ này biết thêm bí mật của mình, cho nên quyết không thể thừa nhận vụ án mạng lần thứ hai.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên, Trương Đông Thăng đứng dậy nhìn, trên màn hình không ngờ lại hiện lên hình ảnh Nghiêm Lương. Theo lý mà nói Nghiêm Lương phải chờ đến hôm phát lễ tang mới đến, hôm nay đã đến rồi, hơn nữa lại còn đến nhà mới để tìm anh ta? Nghiêm Lương chắc là không biết được địa chỉ nhà mới của anh ta, lúc này lại có thể tìm được đến đây, liệu có phải đang nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của Từ Tịnh hay không? Anh ta chợt trở nên căng thẳng, nếu như lúc này chỉ có một mình anh ta ở nhà, anh ta sẽ không hề căng thẳng, bởi vì cho dù Nghiêm Lương có nghi ngờ anh ta thì cũng không có chứng cứ nào cả. Nhưng bây giờ trong nhà anh ta lại còn có Chu Triều Dương, trong tay tên tiểu quỷ này lại nắm giữ chứng cứ trực tiếp hành vi phạm tội của anh ta, ngộ nhỡ không cẩn thận nói lộ ra, cho dù chỉ là nói lộ một chút thôi, thì với trí tuệ và độ nhạy cảm của Nghiêm Lương, nói không chừng lại tìm được ra manh mối.
Anh ta vốn định giả vờ không có nhà, định không mở cửa, nhưng một giây sau đã dập tắt suy nghĩ này, bởi vì tên tiểu quỷ cũng đã nhìn thấy xe đỗ ở dưới lầu, biết được có người ở bên trong, Nghiêm Lương không thể nào không biết, như vậy chỉ có tăng thêm sự nghi ngờ của ông ấy mà thôi.
Anh ta vội vàng quay sang nói nhỏ với Chu Triều Dương: "Chú có một người bạn chuẩn bị lên đây, lát nữa cháu không được nói gì, có được không?"
Chu Triều Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt lo lắng của anh ta, mỉm cười, nhưng lại lắc đầu: "Cháu không đồng ý, trừ khi chú nói cho cháu biết chú gϊếŧ vợ chú như thế nào, nếu không cháu không chắc chắn có xảy ra sai sót gì đâu đấy."
Trương Đông Thăng cuống lên: "Là đột tử!"
Chu Triều Dương vẫn ngoan cố nói: "Chú không nói thật, thì cũng đừng mong cháu sẽ phối hợp."
Chuông cửa tiếp tục vang lên, còn vang lên giọng nói của Nghiêm Lương: "Đông Thăng, mở cửa!"
Trương Đông Thăng quay lại nhìn màn hình, bực bội nói: "Được, người là do tao gϊếŧ, tao thừa nhận rồi, đã được chưa, mày có thể nghe lời được không?"
"Chú gϊếŧ người như thế nào?"
"Dùng thuốc độc, sau này sẽ nói tỉ mỉ với mày!"
Chu Triều Dương hào hứng đáp lời anh ta: "Được, cháu hứa với chú."
Trương Đông Thăng vội ấn nút đồng ý, nói vào bộ đàm: "Thầy Nghiêm, cửa mở rồi, mời thầy lên!"
Chu Triều Dương cười hỏi: "Hay là cháu trốn vào chỗ nào bên trong?"
Trương Đông Thăng suy nghĩ một giây, vội lắc đầu: "Không được, ngộ nhỡ không trốn kĩ bị phát hiện ra lại càng khó giải thích, cháu cứ nói cháu là học sinh của chú, đến mượn sách tham khảo về đọc, có được không?". Tiếp đó anh ta tiện tay cầm mấy cuốn Toán Lý đưa cho cậu.
"Không vấn đề!" Trên mặt Chu Triều Dương thoáng hiện lên sự vui mừng, đắc ý.
Trương Đông Thăng chau mày, thoáng nghĩ bộ dạng của tên nhóc này sao lại giống với con nhóc đó thế, nửa tháng trước, tên tiểu quỷ này hình như không có tính cách này mà.