Chương 35
Buổi tối, Châu Xuân Hồng trở về nhà, nấu mấy món ăn, hai mẹ con Chu Triều Dương ngồi xuống chiếc bàn ăn nhỏ cùng ăn cơm, chiếc quạt treo trên đỉnh đầu đang quay vù vù. Chu Triều Dương từ đầu đến cuối nói rất ít, sau khi ăn xong bèn nói: "Mẹ ơi, con vào phòng đọc sách đây.""Đợi chút, sao hôm nay con lại có vẻ không vui, chẳng nói gì thế?"
"Ưʍ... không có gì, con vẫn ổn mà."
Châu Xuân Hồng nhìn cậu con trai với vẻ khó hiểu, lên tiếng: "Hai người bạn của con về rồi à?"
"Hôm nay vừa mới đi rồi."
"Mấy ngày hôm nay các con chơi vui không?"
"Vui lắm ạ, bọn con đi rất nhiều nơi."
"Ồ, thế... mấy hôm nay bố con có gọi điện cho con không?"
Chu Triều Dương cúi đầu: "Không gọi ạ."
Châu Xuân Hồng khẽ thở dài, nói: "Nếu con rảnh, đến thăm ông bà nội con một chút, nghe nói ông nội con bị trúng gió nặng lắm, có lẽ không qua được năm nay, ông bà đối với con vẫn rất tốt. Tránh để cho Chu Vĩnh Bình nói con không đi thăm ông bà, càng có cớ để không cho con tiền."
"Ồ, vậy ngày mai con sẽ đi thăm. Con chỉ sợ... chỉ sợ đến đó lại gặp phải bà ta, lần trước khi con đến, bà nội nói bà ta sắp đến, bảo con về trước."
Châu Xuân Hồng tức giận hừ một tiếng: "Có thế nào thì con vẫn là cháu trai nhà Chu gia, Chu gia chỉ có mỗi mình con là cháu trai độc nhất, ông nội con nếu qua đời, còn phải cần con chống gậy. Con đến Chu gia là điều đương nhiên rồi. Cô ta đẻ ra con gái, làm sao đến lượt nó nói nhăng nói cuội được, hơn nữa, con gái nó bây giờ cũng chết rồi, thật đúng là ông trời có mắt."
Chu Triều Dương khẽ nghiêng đầu tránh đi: "Mấy hôm nay bố chắc là đang lo việc của con nhỏ đó nhỉ?"
"Chắc chắn rồi!" Châu Xuân Hồng càng nghĩ càng tức giận, "Thấy người ta nói bố con mấy hôm nay ngày nào cũng ở trong xưởng cùng với cô ta khóc thương đứa con gái đã chết. Chu Vĩnh Bình thật nhiều chiêu trò, mẹ quen biết bố con bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy anh ta rơi một giọt nước mắt. Bây giờ con ôn con đó chết rồi, thật không ngờ khóc đến độ như trời sập đến nơi, thật đáng đời! Giá mà anh ta đối xử với con chỉ bằng một phần mười đối với con ôn đó, thì con đã sống thoải mái hơn nhiều rồi."
Chu Triều Dương hạ giọng nói: "Thế thì... thế thì sau này chắc bố sẽ đưa chúng ta nhiều tiền hơn chút nhỉ?"
"Xem lương tâm của anh ta thôi! Chỉ có mình con là con trai, nếu là người khác, cưng chiều con còn chưa hết, làm gì có ai như anh ta, bỏ bê không thèm hỏi han. Cô ta chính là khắc tinh của anh ta, nhìn thấy cô ta thì hồn phách đều tiêu tan hết, sau này có cho con thêm tiền hay không, có lẽ anh ta vẫn phải nhìn sắc mặt của con giặc cái đó!"
Chu Triều Dương mím môi dò hỏi: "Mẹ ơi, mẹ biết con nhỏ đó chết như thế nào không?"
"Chẳng phải là rơi từ Cung thiếu nhi xuống sao, hôm đó chẳng phải con cũng ở Cung thiếu nhi sao?"
"Ưʍ... vâng, lúc đó con không biết là nó, nghe mẹ nói thì con mới biết. Sao nó lại rơi xuống vậy?"
"Nghe nói là bị người ta cưỡng...", Châu Xuân Hồng định nói hai từ "cưỡng bức", nghĩ đến con trai vẫn còn nhỏ, những lời này không được hay, bèn đổi cách nói: "Hình như nói là người nam giới trưởng thành đã xử lý nó, sau đó đẩy nó xuống dưới ngã chết, đồn công an đang điều tra, hôm nay khi mẹ quay về nhìn thấy ở trước cửa hàng ở dưới tầng còn dán thông báo treo thưởng."
"Người nam giới trưởng thành ạ?" Chu Triều Dương ngẩn người, điều cậu lo lắng nhất chính là cảnh sát điều tra ra được manh mối cậu đẩy Chu Tinh Tinh xuống dưới, sao lại vô duyên vô cớ biến thành người nam giới trưởng thành? Bèn vội hỏi: "Có người nào nhìn thấy người nam giới trưởng thành đó không ạ?"
Châu Xuân Hồng lắc đầu: "Không ai nhìn thấy, cho nên mới không bắt được."
"Vậy thì sao lại biết đó là người nam giới trưởng thành?"
Châu Xuân Hồng suy nghĩ một lát, nói vẻ hàm hồ: "Mẹ nghe người khác nói trong miệng con nhỏ đó có mấy sợi lông, theo cảnh sát phân tích ra là của người nam giới trưởng thành."
Chu Triều Dương thoáng nghĩ, lập tức hiểu ra ngay. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy, lông là của Hạo Tử, vậy thì cái chết của Chu Tinh Tinh sẽ không bị hướng sự nghi ngờ vào cậu. Nhưng cậu lại lập tức lo lắng, quyết không thể nào để cho cảnh sát biết được Hạo Tử, nếu không một khi điều tra ra được lông ở trong miệng Chu Tinh Tinh là của Hạo Tử, bắt được Hạo Tử, lập tức tất cả mọi người sẽ biết được cậu chính là hung thủ. Bất luận thế nào, nhất định phải để cho Hạo Tử và Phổ Phổ có một môi trường sinh sống lâu dài, ổn định.
Châu Xuân Hồng lại nói: "Triều Dương, sau này con cũng đừng đến Cung thiếu nhi nữa."
"Vì sao ạ?"
"Bây giờ rất nhiều bậc phụ huynh không dám để con trẻ đi đến Cung thiếu nhi, ở đó có nhiều kẻ biếи ŧɦái."
"Nhưng con là con trai, không sao đâu ạ."
Châu Xuân Hồng nghĩ một lát, nói: "Vậy thì con cũng đừng có một mình chạy đến những nơi vắng vẻ, bây giờ xã hội phức tạp như vậy, loại người nào cũng có, con có biết không?"
"Con biết rồi ạ, con đã lớn như thế này, không có chuyện gì đâu ạ." Chu Triều Dương mỉm cười với Châu Xuân Hồng để cô yên tâm.