Đừng Làm Thế

Quyển 1 - Chương 3


Trời trở lạnh cơn gió đầu mùa đông…tôi đứng nhìn ra phía hàng cây đang rụng lá dưới sân trường…Mình có anh trai …

Trà mỉm cười khi nhìn thấy Phong đứng dưới cổng trường…Phong ngẩng lên nhìn rồi cười nhẹ…Trà vẫy tay cười rạng rỡ

“Anh,em ở đây…”

Phong cũng đứng vẫy tay,Trà đi ra tự nhiên quàng tay Phong khiến Phong ngỡ ngàng

-Đi thôi anh,chà…xe mới luôn đẹp thật đấy

-Bố mới tặng anh lúc sáng …màu đỏ có vẻ k hợp với anh

-Hợp mà ,anh hợp em đảm bảo đấy,bố là người rất có thẩm mỹ…

-Đó là bố còn đây là phần của em đi nào

Phong ngạc nhiên nhìn bàn tay của Phương đưa ra nắm lấy bàn tay của anh ta trong ngày đầu đông…Phong cười nhẹ bất giác chạy theo Phương dưới hàng cây lá rơi phủ khắp con đường …Phương dắt Phong lên xe buýt…

-vậy xe

-xe anh ai bê đi được đâu lát qua lấy ,em muốn đi xe buýt một lần mà chưa có dũng khí …

Phong cười nhìn vẻ ngây thơ của Phương…ngồi trên xe buýt Phương cứ ngủ gật gù …Phong đỡ khi thấy Phương gục xuống lần đầu tiên,Phương mở mắt gãi đầu ” đến chưa anh”

-chưa đâu

-đi lâu thật…(nói xong lại nhắm mắt)

Phương ngủ nghiêng đầu tựa vào vai Phong khiến cho anh ta cảm thấy bối rối…quay sang nhìn vào ô cửa kính trên xe phản chiếu gương mặt Phương…Phong nắm chặt tay anh ta thở dài vẻ buồn bã…

Đến nơi là tòa trung tâm thương mại …Phương đưa cho Phong rất nhiều áo sơ mi sặc sỡ…

-anh k mặc đâu màu này

-anh của em đẹp trai thế này k mặc hơi phí,chuẩn cool boy luôn nhỉ ,cô gái nào yêu anh thì quá là ok luôn

-em k ngại khi chúng ta kp cùng huyết thống sao,ý anh là k chê anh là con rơi

-rơi gì mà rơi,anh là anh trai em mà,em trân trọng điều đó

Phương nói câu đó làm Phong thấy ngại,anh ta đi vào trong thì điện thoại reo anh ta đổi sắc mặt…

“vĩnh ông ta bị bệnh tim rất nặng dù đã phẫu thuật 3 lần ,giờ chỉ cần có điều gì đó sốc là hắn ta gục ngã”

-tôi biết rồi…cúp máy đây…

Bên ngoài Phương gọi lớn ” anh ngủ ở trong đó luôn rồi hả”…

Phong bước ra anh ta đổi sắc mặt và đổi thái độ

-Chúng ta về thôi

-Ơ chưa xong mà

-Anh còn có việc phải làm…

Gương mặt Phong nghiêm nghị anh ta vội vã rời khỏi trung tâm thương mại…Phương ngồi trên taxi trở về nhà nhớ lại Phong khi nãy thái độ khác hẳn k còn ánh mắt hiền từ như lúc ban đầu…

Tại nhà Phương mẹ của Phương cứ ngủ mê man,thức được một chút lại ngủ…như một người đang bị ngấm thuốc mê…bà mở mắt nhìn người đanh đứng cạnh

-Chị là ai

-Tôi là người chăm sóc Phong khi mẹ thằng bé mất,từ giờ tôi sẽ phụ trách trông nom nhà cửa giúp ông Vĩnh

-Còn chị Hiền đâu

-Chị ấy có việc gấp nên xin nghỉ hẳn rồi ,bà chủ cứ yên tâm mà ngủ nhé…tôi tên là Thơ…

Người phụ nữ đó cười nhếch mồm xoa xoa đầu mẹ của Phương và lại nhỏ gì đó vào cốc nước trên bàn…

Phong đến một căn biệt thự trong khu vip,người phụ nữ chạc hơn 40 thấy Phong liền ôm chầm lấy

-Con về rồi đấy à,mẹ nhớ con quá đến mức k chịu được mà gọi con về…chuyện gì ra chuyện đó đúng k nào …

Người phụ nữ vuốt ve má Phong rồi dùng lưỡi của mình liếʍ nhẹ vào môi Phong…Phong nắm chặt tay …

-Nếu đi quá lâu sẽ dễ bị phát hiện

-Trời …tất cả sắp nằm trong tay chúng ta đến nơi rồi mẹ đã sắp xếp tất cả việc của con là bước thẳng như mẹ nói…đơn giản mà

Người phụ nữ ăn mặc hở hàng dùng tay bóp vào phần dưới của Phong xoa xoa nhẹ…” nào con trai lại đây”…

Bà ta quay đi Phong bế lên rồi thấy nụ cười đầy vẻ xảo trá của người phụ nữ đó…anh ta đóng rầm cửa phòng…

Người phụ nữ vòng tay vào cổ Phong khi anh ta đặt lên giường,Phong hôn vồ vập bà ta từ cổ ,anh ta tụt quần thì người phụ nữ đó bảo khoan…

-Trong này thì để em,cho em gọi anh là anh được không

Vẻ mặt Phong đầy vẻ kinh tởm người đàn bà này,anh ta nhắm mắt cho người phụ nữ cúi xuống mυ'ŧ từng chút dươиɠ ѵậŧ của Phong…bà ta chậm rãi hôn nhẹ lên đầu dươиɠ ѵậŧ…” Chúng ta mãi mãi bên nhau nhé anh”

Phong xoay bà ta lại rồi đưa dươиɠ ѵậŧ của mình vào quan hệ dập mạnh như một cỗ máy k cảm xúc

“ A…A…mạnh nữa lên anh…em chết vì anh mất “…

Tôi trở về nhà thấy mẹ gương mặt tái đi ngồi đờ đẫn ở sân vườn

-Con về rồi mẹ…mẹ ốm ạ

-Phương …mẹ cảm thấy cơ thể k khoẻ nhưng đi khám lại chẳng sao…mẹ ngủ suốt và mẹ thấy rất mệt…

-Chắc tại mẹ nghĩ nhiều quá đấy

-K đúng chúng ta có giúp việc mới con phải để ý

Người giúp việc tên Thơ bê ly nước hoa quả ra vẻ đon đả “ chào cháu,cháu Phương đúng không,cô là Thơ trc đây chăm sóc Phong giờ ông Vĩnh thương tình đưa về làm giúp việc cô mừng lắm,có gì sai xót cháu bảo cô nhé”

-À vâng cháu chào cô…

Tôi thấy mẹ cầm tay tôi giật nhẹ…Thơ gạt tay mẹ ra khỏi tay tôi

-Bà chủ k khoẻ để tôi đỡ bà lên phòng…

-Tôi tự đi được chị k cần ( mẹ Phương đứng lên thì ngã dúi dụi)…

Tôi đỡ mẹ vội vàng …

-Để cháu đưa mẹ lên phòng

-Thôi để cô..cháu đi thay đồ đi vi khuẩn bám vào người mẹ cháu k tốt,cháu đi cả ngày rồi mà bụi bám vào nhiều lắm

-À dạ vâng,vậy phiền cô

Người phụ nữ đó đưa mẹ Phương lên phòng rồi đưa cho ly nước “ Nào uống đi,uống vào sẽ bớt mệt hơn”…

Cô ta cứ ấn cốc nước vào mẹ Phương khi bà k còn sức lực đỡ chiếc cốc…

Phong trở về nhà Phương anh ta lên thẳng phòng rồi tắm rửa cào người đến đỏ ửng…anh ta đấm tay vào tường “ mẹ kiếp con mụ già đó …”

Tắm xong Phong ra ngoài thì thấy cốc sữa chua trân châu trên bàn kèm tờ giấy “ anh uống đi em thấy a có vẻ k vui,em đi chơi đây “…

Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy Phương đang tự lái chiếc xe mui trần ra ngoài…anh ta nhìn chữ viết rồi mỉm cười và ngồi ăn một mình …” mình muốn có cô gái ấy “…

Anh ta vừa ăn vừa nói như vậy gương mặt lừ lừ…

Tại quán bar Phương nhẩy múa đến điên cuồng theo điệu nhạc…Sơn cứ ôm eo thì Phương lại đùa cợt với các bạn khiến Sơn k thoải mái…

-Sao em vui vậy

-Có anh trai nên đang vui nè

-Em thích nó à,trông như thằng nhà quê

-Anh ngáo à,ăn nói như điên,anh trai em đấy

-K cùng mẹ khác máu tanh lòng đó

-Ai bảo khác máu,chúng em chung dòng máu,chả biết gì…cùng bố hiểu chưa…anh toàn nói linh tinh,say rồi thì về trước đi…

Đoàng…tiếng súng trên tầng hai nổ,hai đám người va chạm nên gây chiến…cả quán nhốn nháo bỏ chạy…Một tay cầm súng quát lên “ ngồi xuống,đứa nào ở đây con nhà giàu đeo kim cương đồng hồ xịn đưa tất đây,đứa nào lệch bố bắn bỏ mẹ “

Phương và các bạn bị bắt cúi đầu ,cô nhanh tay ấn tin nhắn cho Phong “ anh ơi cứu em ở đây cno có súng”…

Phong gọi lại luôn thì tên cầm súng tóm cổ Phương nhấc lên “ đưa máy đây,ái chà đồng hồ,nhẫn vòng cổ của mày giá trị đấy nhỉ,cave hay con nhà giàu đây”

-Mày tuổi gì nói chuyện với tao…

Phương vừa dứt lời thì hắn tát bốp vào mặt Phương,Phương đỏ lừ mặt

-Tuổi con chó nhé con ranh

-nhìn mày giống chó thật…

-Mẹ con đĩ này thích chết ( tên cầm đầu giữ súng của tên này lại)

“ Đi thôi quán này k được ngu rồi”

-Anh em mình ngán thằng nào đâu anh,mấy cái thằng ranh trên kia em bắn vỡ sọ một thằng rồi …sao anh tự dưng xoắn

-Quán này của thằng đó,thằng đó gớm lắm…đi thôi…

Tiếng vỗ tay từ ngoài cửa một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm gương mặt đẹp trai như tài tử điện ảnh…” Muộn rồi”

Câu nói kèm ánh mắt của người đó đập vào mắt tôi…tôi như bị rung động trước một người đàn ông…

Trên con đường Phong phóng xe rất nhanh ,điện gọi đến “ Sao rồi vụ mày giúp bà mẹ nuôi”

“ Tao k giúp bà ta nữa,tao sẽ nhân cơ hôi này tách khỏi bà ta”

“ Điều gì khiến mày có gan vậy”

“ Tao có mục đích của chính mình rồi “

Hình ảnh Phong phóng xe đi,Phương lặng nhìn người đàn ông mặc vest đen trong quán bar…Tất cả sẽ là một vòng xoáy nghiệt ngã đau đớn của số phận …

– [ ]

---------