"Em dạo này lộng hành quá đấy"
"Chẳng phải do anh dung túng sao?"
Dương Phàm nằm trong lòng Phong Đình, nghịch nghịch mặt anh. Hôm nay cậu đã nhập vai ác trong phim cổ trang, nhập vai ác trong mấy phim hay chiếu lúc 7 giờ tối nên cậu rất ư là thoả mãn.
nha~ cậu cũng muốn có múi bụng và cơ ngực như này... Sờ đến bụng anh, cậu thoáng than nhẹ.
Anh nắm bàn tay nghịch ngợm của cậu lại "sờ nữa là tôi không đảm bảo em còn mặc quần áo nguyên vẹn đâu".
"Ách..."
Khi hai người đang ân ân ái ái thì tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí màu hồng này.
"Anh đừng phá... Uy Nghi gọi em rồi", tránh né móng vuốt của anh, cậu ngồi lên nhận điện thoại.
"Tôi tra được chuyện cũ cho cậu, còn có gặp lại bạn bè,đe dọa vài con để lấy lời khai về những chuyện xấu ngày trước mà cậu không biết nữa."
Dương Phàm sững người "a... Gửi qua Mail của Phong Đình, máy của anh ấy đang mở sẵn". Chuyện xấu sau lưng sao? Cậu biết nhưng cậu không rõ ai đứng sau những trò đùa đó, suốt những năm đi học cậu đã sống một cách mờ nhạt nhất có thể, chẳng hiểu sao đôi khi vẫn dính thị phi... Đỉnh điểm là chuyện thích Phong Minh, chẳng biết ai đồn ầm lên vì ánh mắt cậu nóng bỏng nhất vẫn là dành cho Phong Đình.
Có mail mới đến.
"Anh đừng có đậu hủ em nữa! Mau tránh một bên để em xem mail nha!!", Dương Phàm gỡ móng vuốt của Phong Đình, quyết liệt ôm máy qua góc giường mà nghiền ngẫm những thứ trong mail.
Phong Đình từ từ ngồi bên cạnh cậu, cùng cậu đọc mail...
[ mùng ** tháng ** năm ****, ngày mà tiểu X, tiểu M, tiểu N cùng Dương Mai kêu mọi người làm lớp học bị bẩn hơn mọi khi, đút lót đồ ăn cho cô bé cùng trực với Dương Phàm để cô bé viện cớ về sớm, bỏ cậu ấy ở lại một mình dọn dẹp].
"A! lúc ấy về em bị mẹ rầy một trận! Chị Dương Mai đã đến giải vây cho em!", cậu sững sốt.
[ mùng ** tháng ** năm ****, trường tổ chức hội thể dục thể thao, Dương Mai nói rằng đến ngày con gái, nghĩ cách để Dương Phàm giúp cô kiếm điểm cộng, còn cô thì nằm ở phòng y tế chơi game].
Anh xoa cằm, "đây chẳng phải là lúc em xin anh chia điểm cho chị gái sao? Ra là chị em dựng mưu nhỉ".
[ mùng ** tháng ** năm ****, Dương Mai đồn rằng em trai cô thích Phong Minh, em trai cô bị bệnh khó chữa, mong mọi người đừng nói ra để em ấy bớt đau buồn blap blap...]
[ mùng **, tháng **, năm ****. Dùng mĩ nhân kế nhờ vả nhóm đầu gấu đánh Dương Phàm].
"... Đây là sau khi em không kịp làm bài giúp Dương Mai...", mặt cậu kiểu 囧. Ra chị cậu thù vặt và hèn mọn như vậy sao?!
[ ... Hàng loạt tội sau lưng Dương Phàm]
[ mùng ** tháng ** năm ****, tai nạn xảy ra khiến tinh thần của Dương Phàm hoảng loạn vì khi ấy cậu bị thương nặng nhất, Dương Mai nói bác sĩ tâm lý đang điều trị cho em cô rằng em trai cô cần quên một người nếu không em ấy sẽ tự sát mất và bác sĩ phải khiến Dương Phàm không nhớ rằng mình có qua trị liệu tâm lý... bác sĩ đồng ý giúp cô...]
Mặt cậu dần trắng bệch, Dương Phàm hít một ngụm khí lạnh, cố trấn tĩnh bản thân mà đọc tiếp.
[ mùng **, tháng **, năm ****. Quản lý quán bar nói đúng thật khi ấy vừa pha chế vừa vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Dương Mai và một người nào đó khác. Cô ấy nói gì đó mà lên giường với ai đó, chuốc rượu, chuốc thuốc gì đó và sau đó quả thật có tốp những chàng trai đến quán, một người trong số họ về phía Dương Mai, yêu thương mà hôn nhẹ lên môi cô. Theo như miêu tả, quả thật là Phong Minh].
Dương Phàm gập mạnh máy tính lại, cậu còn nhớ rõ ngày ấy, kỉ niệm ngày họ yêu nhau nhưng Phong Minh lại phải ra ngoài đi xã giao gì đó không thể bên cậu được, hắn đi qua đêm nên đêm đó cậu lại đối mặt bóng đêm mà nấc nhẹ từng tiếng.
Bất đắc dĩ thay cậu xem tiếp, Phong Đình vừa lia chuột trượt xuống vừa vỗ về xoa nhẹ lưng cậu. Dương Phàm ủy khuất vùi vào lòng anh tìm cảm giác an toàn, cậu ghét cảm giác tìm ra sự thật. Khi mà cảm thế giới đều biết, chỉ cậu là không biết gì.
"Oh? Phong Minh cá cược bạn bè rằng em sẽ tỏ ra như thế nào nếu hắn lấy Dương Mai..."
Anh đưa mắt nhìn tiểu bảo bối trong lòng, khẽ thở dài thương tiếc. Bé con này... Phải chịu đựng bao nhiêu chuyện rồi chứ.
"Ngoan, về phần Phong Minh, tôi sẽ thay em lấy lại công đạo. Còn Dương Mai thì tùy em tính toán", Phong Đình hôn lên gò má đã ướt đẫm lệ từ bao giờ của Dương Phàm.
Dương Phàm không cam lòng mím môi lắc đầu, "em muốn phải là em trả thù...".
"Em mệt mỏi quá rồi, để tôi thay em gánh một trận được không?", dỗ dành trấn an và thuyết phục Dương Phàm. Đến khi cậu miễn cưỡng mềm lòng gật đầu anh mới tắt laptop, thương yêu cậu một lúc lâu trước khi đi ngủ.
Ngay hôm sau, Dương Phàm tìm đến Uy Nghi. Họ hẹn nhau ở một quán Bar trong hẻm nhỏ, ở vị trí cách biệt mọi người. Uống rượu giải sầu, cùng tự hỏi cách nào để xuống tay với người nhà mình.
"Chị ta thẳng tay với cậu, cậu còn lo lắng gì?", Uy Nghi niết nhẹ ngón tay lên thành cốc.
"Nhưng chị ta là chị ruột, tôi nghĩ chắc có một phần tình cảm chị em còn sót lại...".
"Đồ ngốc, chị ta muốn cậu biết ơn và thương yêu chị ta thì có. Chị ta lợi dụng cậu thôi Phàm à", Uy Nghi cười khẩy, cô đã từng ghét Dương Mai, hiện tại càng khinh bỉ coi thường cô ta hơn.
"Cỡ một tháng nữa là chị ta sinh rồi, hay là tha thứ đi?"
Dằn mạnh cái ly xuống bàn, Uy Nghi giật giật khoé môi " ai đã từng noi tôi rằng không phải bình phàm? Ai từng hùng hùng hổ hổ muốn trả thù vậy?! Khi đó cậu bị ai nhập hả Phàm?! Để giờ nhu nhược thế?"
"Vì tôi chưa từng trả thù!"
"Cứ cầm dao gϊếŧ người sẽ thành kẻ gϊếŧ người. Cậu chỉ cần dùng cách mà Phong Minh và Dương Mai từng làm với cậu để đối đãi trả lại họ là huề thôi", Uy Nghi chậc lưỡi, Dương Phàm quả thật còn quá trẻ để phải nhúng tay vào chuyện ác.
Cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nâng ly rượu xanh ngọc Bích trên tay, khẽ nhếch môi cười nhẹ "a~ trả lại những gì họ gây ra sao? Có quá dễ dàng rồi không?".
Uy Nghi lắc đầu. Chuyện khó nhất chính là ép người lương thiện làm việc ác, như bắt người câm học nói, người điếc học nghe, huống chi Dương Phàm lại bị ám ảnh vừa khỏi... Cô chỉ sợ sẽ bức điên cậu.
Dương Phàm lại thuyết phục Phong Đình chống lưng cho mình chứ không muốn anh thay mình xử Phong Minh.
"Tôi đi hốt tàn cuộc cho em", Phong Đình đã ôn nhu cười và nói như vậy khiến cậu càng quyết tâm hơn kết thúc chuyện này.
Cậu đi gặp tiếp thêm vài người có kinh nghiệm làm chuyện ác để hoàn thành chuyện này, cậu thật sự mệt mỏi. Một Tiểu Nhi là quá đủ rồi, một Dương Mai là quá đủ rồi, một Phong Minh là quá đủ rồi. Dương Phàm đã nghĩ cậu có khi nào sẽ bị họ làm điên đầu hay không...
"Đứa nhỏ sáng suốt, hỏi anh xong thì hỏi luôn Triệu Nghi nhé~ cô ta cũng là kẻ ác không hơn gì anh đâu~", Khổng Di cười hì hì, xoa rối tóc Dương Phàm.
"Dạ dạ! Anh mau kể em nghe đi!!", tránh né tay Khổng Di, Dương Phàm làm mặt xấu đe dọa khiến chàng trai cười càng tươi hơn, sảng khoái nói "Được!".
Khổng Di kể về cách mà chàng trai đã leo lên chức thư ký tổng giám đốc, vừa hèn mọn lại vừa thanh cao. Chàng trai từng muốn chết tâm, từng đau lòng nhưng vốn dĩ cuộc sống chẳng bao giờ công bằng nên chẳng còn cách nào khác là dựng mưu.
"Đây vốn là bí mật, chẳng hiểu sao anh có cảm tình với em nên kể ra đó. Đừng nói lại với ngài ấy, ngài ấy sẽ buồn và trừ lương anh nga...", Khổng Di đáng thương hề hề mà ôm ôm Dương Phàm để cậu vỗ nhẹ lưng chàng trai mà an ủi.
"Anh còn cực hơn em nữa.. Aizz, mưu kế của em là dùng của người khác, còn mưu của anh do anh nghĩ ra, thật đáng khâm phục mà", Dương Phàm gật gù suýt xoa.
"Phụt, mưu kế của anh là bắt chước phi tần hoàng hậu trong phim cung đấu mà em!" (*)
Dương Phàm đang cảm phục thì tiếp tục tròn mắt mà suýt ngã khỏi ghế. Khổng Di có thể áp dụng mưu kế từ cung đấu sao?! Thật là thành phần nguy hiểm!!
Cậu tiếp tục tìm kiếm Triệu Nghi.
"Sao? Cậu bị ngốc hử Tiểu Phàm, chị không có gì để kể đâu", Triệu Nghi quay lưng đi cất sổ sách.
Dương Phàm nghịch vạt áo của mình, nhẹ đáp lời "chuyện con trai chị, Khổng Di có kể em nghe...".
Tiếng đồ vật rơi rớt vang lên, Dương Phàm bị Triệu Nghi dùng lực lôi kéo vào phòng nghỉ của cô, khoá trái cửa, mặt hắc tuyến nhìn cậu, hỏi "tên hãm kia còn kể gì cho cậu nữa?".
Gãi má, mặc niệm cho Khổng Di vài giây, Dương Phàm rì rì nói "kể rằng chị đã một tay giằng co với chồng, một tay giữ lại đứa con đang ngã khỏi cầu thang và dùng phép màu nào đó đẩy chồng chị té xuống thay cho đứa con..."
"Coi The Ring đi rồi sẽ biết, chuyện cũ đó có thể đúc kết chị đây là kẻ xấu?!", nhếch môi cười khẩy, Triệu Nghi kéo ghế đến ngồi lên, ra dáng chị đại mà nói "muốn nghe kể thật sao? OK cưng, chị chiều!".
"Con trai chị ra đời khi chị năm ba đại học. Ừ, đừng làm cái bản mặt ngạc nhiên như thế, chị cũng bị người ta hãm hại chuốc thuốc thôi! Cha thằng nhỏ là loại đàn ông khốn nạn. Lấy chị về cũng chẳng thương yêu gì đâu~ vì trách nhiệm với thương hại chị thì có... Hắn hay tụ tập với lũ Phong Minh đấy! Chơi gái thâu đêm nữa!"
"Chị không quản vì một mình chị có thể nuôi thằng bé, thằng nhỏ cũng coi Phong Đình là cha nuôi chứ không xem gã kia là cha ruột. Thằng bé đã từng tuyên bố 'chỉ có một mình Triệu Nghi là mẹ con thôi!'. Chị cũng chỉ cần cuộc sống bình yên".
"Sao chị không li hôn?...", Dương Phàm khó hiểu.
Triệu Nghi khẽ chậc lưỡi.
"Thằng nhỏ là cháu đích tôn của nhà bên đấy. Họ cấm chị li hôn và tìm cách bắt cóc nó"
Ngừng một chút, Triệu Nghi đăm chiêu nhìn Dương Phàm.
"Em biết khi người ta bị tước đoạt đi điều quý giá nhất của mình, họ sẽ như thế nào không? Nhẹ thì đau khổ tủi thân khóc lóc. Nặng thì phần người mất đi, phần con xuất hiện. Không may, chị thuộc loại thứ hai", Triệu Nghi cong mắt cười.
"Chị đây là kẻ ác~"
_______
(*) là chú thích: Khổng Di với chú út sẽ có truyện riêng nhé.
Tớ cắt tới khúc Triệu Nghi tự nhận là kẻ ác để m.n tự do suy nghĩ xem ác như thế nào :"> tớ nói ra lại mất hay.
Thông báo nhỏ : còn 2 chương nữa là kết thúc chính văn nhé. ;;v;; hứa là kết thúc thỏa mãn đôi bên, tác giả là mẹ kế, ha ha ha ha.