Vì chờ chú út bay qua đến nơi là hai ba ngày sau nên trong thời gian này, Dương Phàm lại bận rộn tranh phần Phong Đình, thay anh chọn mẫu mặt hàng và lại tìm ra được những mẫu vẽ có chữ ký bị xoá đi!
"Đình ơi... Lại có chữ ký bị xoá kia kìa...", cậu mệt mỏi tựa vào lòng anh, khẽ thở dài. Phải có cách nào đó để lôi tiểu Nhi ra phạt chứ mà cứ lợi dụng tiểu Nữ như này, sau này không đơn thuần là ăn cắp bản vẽ, đến cái ghế êm ái của tiểu Nữ có khi bị cướp đi nữa là.
Giúp cậu xoa mi tâm, anh cười nói "tôi tin em có thể nghĩ ra cách gì đấy". Uy Nghi đã dặn Phong Đình rằng không được động tay thay Dương Phàm làm gì cả, hết thảy hãy để cậu ấy tự làm để có thể trưởng thành thì tốt hơn.
Dương Phàm đã nghĩ ra nhiều cách, vạch nhiều việc có thể xỏ được tiểu Nhi để dạy cô ta một bài học nhưng cách nào cũng đều có lỗ hổng hoặc sơ hở. Cậu nằm ườn ra bàn, vò vò tờ giấy vạch lung tung và quăng vào sọt rác... Trước giờ toàn là bị Dương Mai lợi dung, có bao giờ lợi dụng ai đâu nên đối với cậu việc hại người là việc rất đau não!!!!
Chẳng lẽ suy ngẫm lại hồi đó Dương Mai hại mình chuyện gì rồi bắt chước theo?... Dương Phàm ngồi thẳng người dậy, ý kiến khá là tệ nhưng cậu vừa nghĩ đến thì đã nghĩ ra cách rồi, chỉ cần tiểu Nữ chịu giúp đỡ thôi. Đỡ trán mà nhìn Phong Đình, cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng dán chặt lên người, anh bất đắc dĩ rời mắt khỏi tài liệu mà ngước lên.
"Anh... có quen ai cũng bên mảng thiết kế mà thuộc tập đoàn khác không Đình, em có thể mượn những mẫu thiết kế Vintage cũ chưa tung thị trường được không anh?"
"Không cần liên hệ qua tập đoàn khác, bên mình cũng có, công ty nước ngoài có mấy mẫu, được làm thành sản phẩm rồi nhưng chưa đưa vào sử dụng vì Khổng Di không cho chú út tung ra thị trường...", anh mở ngăn kéo lấy ra một văn kiện cũ, đưa cậu. "Cần trợ giúp thì cứ nói tôi", không phải là làm trái lời Uy Nghi mà là đứng sau âm thầm hỗ trợ bảo bối tránh khỏi hiểm nguy.
Lấy những mẫu mặt thiết kế ra khỏi văn kiện, cậu không khỏi tròn mắt trầm trồ, thật là tinh tế nha! Từ màu sắc cho tới kiểu dáng, đúng chuẩn Vintage, cảm giác chẳng khác gì đang xem thiết kế của tiểu Nữ cả... thật tuyệt. Cậu buông đồ xuống, chạy đến bên anh và hôn thật sâu vào môi anh bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Cừu tự dâng thân lên miệng, sói không ăn là sói ngu. Phong Đình ôm siết vòng eo mảnh khảnh của cậu, chủ động hôn đáp lại, nhấn nuốt đôi môi mỏng của Dương Phàm, giày vò cướp hết dưỡng khí mà cậu có. Dương Phàm mặt ửng hồng, vì không thở nổi nên hơi giãy giụa muốn thoát ra nhưng cậu thoáng cứng người.
Tay Phong Đình luồn vào trong áo sơ mi của cậu, bàn tay thô ráp chai sần do cầm bút nhiều vuốt ve làn da mềm mịn như mang dòng điện từ từ xâm nhập vào trong cơ thể cậu. Luyến tiếc rời khỏi đôi môi, tiến xuống nhũ tiêm nhạy cảm vì động chạm của ngón tay mà cách lớp áo cương cứng lên trong không khí. Anh hé môi ngậm đầu nhũ của cậu đồng thời ngậm luôn áo sơmi mỏng.
"A... Đình, còn giờ làm...", cậu cố kìm nén mà đẩy anh ra. Phong Đình khẽ cau mày, quyết bồng cậu lên mang đến ghế sofa rồi đặt cậu xuống, bản thân thì đè phía trên nhanh tay lột phăng cái áo của Dương Phàm, mặc kệ cậu van xin, sợ hãi, anh vẫn càn quét đến cùng.
Sau một hồi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Dương Phàm hoàn toàn chìm trong bể tình sâu thăm thẳm!!!
"Ân... Hừ...", khẽ vặn vẹo thắt lưng, tiểu huyệt tiếp nhận hai ngón tay mà hé ra nuốt vào, một chân cậu gác lên thành ghế, chân kia thì vắt bên hông anh, Dương Phàm khó chịu cựa người để ngón tay vào sâu hơn, bất mãn mà nức nỡ "Đình... Đình... Không đủ...", cậu vươn tay ôm lấy cổ anh, để anh hạ chân cậu xuống và đỡ cậu ngồi đối mặt anh. Hai ngón tay quả thật tiện đà mà niết vào sâu bên trong vách tràng, chạm đến điểm mẫn cảm kia, tiểu huyệt thêm thít chặt, nam căn thì không ngừng rỉ ra bạch trọc, Dương Phàm uất hận trừng nhìn Phong Đình, thảnh thốt
"Bộ yếu sinh lý sao mà rề rà quá vậy?! A...!!!", oằn nguội suýt ngã ngửa ra sau, cậu không tin nổi anh dám một lúc cùng đâm cự long vào trong lúc hai ngón tay chưa rút ra. Khẽ hút một ngụm khí lạnh, lại vặn vẹo eo cố thả lỏng, anh từ từ rút hai ngón tay, trả tiểu huyệt cho cự long của mình.
"Ô... Động... Động động đi Đình...", khẽ nỉ non.
Phong Đình nhếch môi, hôn nhẹ lên dấu răng ở cần cổ Dương Phàm, anh thì thầm vào tai cậu "một là van xin quyến rũ, hai là tự động xem nào".
Dương Phàm là tiểu thụ ở thế bị động, không phải dụ thụ. Cậu miễn cưỡng chọn phương án hai, ngẩn mặt hớp từng ngụm không khí, tay vịn vai anh cố gắng nâng người lên rồi ngồi xuống, tiểu huyệt không ngừng nhả ra rồi lại nuốt vào cự long nhưng điểm đặc biệt vẫn chưa được chạm đến.
"A... Ân... Đình... Lão công... A...", cậu mệt mỏi muốn ngả ra sofa thì anh đỡ lưng cậu lại, để Dương Phàm tựa đầu lên vai mình, anh nắn hai cánh mông đầy đặn đàn hồi, giúp cậu nâng lên rồi hạ xuống, mỗi cú thúc là trúng ngay điểm đặc biệt kia khiến Dương Phàm hoàn toàn lạc vào cõi thần tiên...
"A... Ưʍ... Đình... A....~~"
Đến khi cả hai cùng phát tiết xong, cậu hoàn toàn tựa vào lòng anh mà lim dim ngủ, mặc kệ là ban ngày, đang trong giờ hành chính nữa.
"Đứa ngốc, tôi không yếu, tôi là đang nhẫn nhịn không ăn mục xương em", anh khẽ cười vuốt tóc cậu, dùng khăn giấy xử lý sạch cho cả hai rồi sai Triệu Nghi đi đổ rác. Phong Đình đắp áo khoác bành tô của mình lên người Dương Phàm, sau lần làʍ t̠ìиɦ này thì sinh lực bị hút cạn hoàn toàn vì đã lâu lắm không vận động mạnh mẽ nên cậu đã ngủ một mạch đến khi tan tầm.
Triệu Nghi đau khổ mà cằn nhằn "anh có thể kìm nén được không?! Sắp tới có chú út cùng người thư ký kia nữa! Tâm hồn nhỏ bé của em sao mà chịu nổi chứ!!!!". Phong Đình đang giúp Dương Phàm cài lại áo khoác khi cậu còn ngái ngủ, anh bật cười "em không nói quá lên đi, chú út và thư ký Khổng dù tinh lực thật sự tràn trề nhưng họ cũng sẽ không ở tại nơi này mà vận động đâu".
Triệu Nghi đảo mắt xem thường "anh không biết sao? Lần đầu họ về đây là từ thang máy đến phòng làm việc, có lần kia thang máy hư, chú anh vừa làm vừa bồng thư ký lên lầu!!! Em khi ấy tính xuống lầu thế là đành nghẹn uất chờ họ lên! Không kể phòng vệ sinh nữa... Tại sao lại ngay phòng vệ sinh nam tập thể mà làm, không vào phòng vệ sinh riêng ở tầng này chứ, báo hại em bị mắng vốn là có viên chức không đúng đắn, cầu tra xét xử lý nghiêm minh... Em là người khổ! Không phải anh!!", cô thiếu điều chưa khóc bày tỏ nỗi lòng của bản thân.
"Ngoan, chịu đựng, tháng này anh tăng lương ", Phong Đình trấn an Triệu Nghi. Mắt cô lập tức phát sáng "một năm!", đây là vờ đáng thương đeer đoạt voi, có voi rồi đòi tiên. Phong Đình chấp thuận, dẫu gì Triệu Nghi cũng quen dọn dẹp tàn cục của hai người kia rồi, cũng nên có phần thưởng.
Về đến nhà, Dương Phàm không muốn ăn mà tiếp tục ngủ, Phong Đình bất đắc dĩ giúp cậu tắm rửa, tiện ăn đậu hủ trong phòng tắm, lại pha sữa dỗ cậu uống lót bụng, xong anh cũng lên giường bật laptop xem công việc, để Dương Phàm bên cạnh có thể an tâm mà ngủ.
Có những loại người sống về đêm, sống không khác gì con cú con quỷ. Khi Phong Đình cùng Dương Phàm đã nắm tay nhau tiến vào mộng đẹp thì điện thoại của anh vang lên. Phong Đình thấy bảo bối cựa quậy lầm bầm khó chịu, anh vội bắt điện thoại, là cuộc gọi video từ chú út, anh không muốn nghe máy vì mỗi lần chú gọi vid thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp để khoe cả.
Bất đắc dĩ cắm tai nghe, bắt điện thoại "dạ chú út, tới rồi sao?". Đúng như dự đoán, từ tai nghe trừ tiếng cười hảo sáng của chú còn có những tiếng động quen thuộc, tiếng rêи ɾỉ mị hoặc từ giọng của người quen thuộc- Khổng Di.
"Ngày mai chú ghé công ty nhé! Ban trưa tới thì quên nhắn con! Giờ nhớ nên gọi luôn kẻo quên!!", từ điện thoại hiện lên video của người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt dù còn vươn chút tính khí trẻ con nhưng cười lên lại khiến người ta căng thẳng. Nhìn đủ biết họ đang làm trò con bò gì, Phong Đình khẽ thở dài "chú nhìn thời gian giúp con cái đi, bảo bối nhà con đang ngủ... Chú út là người nhà còn khách sáo cái gì, đến thì cứ đến khỏi báo con!".
Lại tiếng cười không rét mà run vang văng vẳng bên tay, lần này video đổi cảnh... Chú ấy chẳng còn quan tâm cháu mình còn nhìn chăm chú, người đàn ông đặt điện thoại xuống, nâng chàng trai lên ôm chặt lấy mình, mạnh mẽ mà luận động.
"Ô... A... Điện thoại... Ngài... A... Chưa tắt...", ánh mắt mê man lại dụ hoặc của Khổng Di hướng vào màn hình như nhìn vào Phong Đình. Anh cười cười dời tay khỏi nút ghi, nhấn kết thúc.
Lúc chui vào chăn lại thì Dương Phàm cựa mình, cọ vào lòng anh, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì thào hỏi "ai mà gọi rồi rên kinh thế anh...".
Phong Đình bật cười hôn trán cậu "ngủ đi", anh phủi bay suy nghĩ nhờ Khổng Di giúp Dương Phàm luyện cách dụ hoặc khi làʍ t̠ìиɦ để tăng tình thú hơn. Dương Phàm của anh, cứ ngoan ngoãn thụ động để anh ăn ăn yêu yêu là tốt rồi.
Ngay lập tức sáng hôm sau, Triệu Nghi khóc không ra nước mắt đi đón tiếp Phong tổng cùng thư ký Khổng Di trong lúc Phong Đình chưa đến. Cô cứ thấp thỏm là hai người kia sẽ đè nhau ra bất chợt giữa phòng nữa thì khổ. Khổng Di đi quanh phòng Phong Đình xem, sạch sẽ, ngăn nắp, đến khi mở ngăn tủ ra thì tập văn kiện cũ đã chẳng còn "này, ngài không phải là âm thầm đem tung mấy sản phẩm do em thiết kế ra rồi chứ?".
"Sao có thể? Bảo bối thử tìm bên bàn kia xem?", chỉ chỉ bàn máy tính của Dương Phàm. Khổng Di đầy sức sống mà chạy qua nghịch ngợm, trong ngăn kéo đúng thật là có tập văn kiện cũ cùng với tờ giấy kế hoạch vẽ nghệch ngoạc. Khổng Di cầm xem, cong môi cười hứng thú 'Oh, ra cũng thông minh phết! Mình nên giúp cậu ấy trước một bước để cậu ấy không cần động tay a~ tiểu Nữ ơi~~ Khổng Di nhớ nàng~~~'.
Phong tổng nhìn thư ký của mình hào hứng bỏ ra ngoài, người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng mà nâng tách cà phê nhấp nhẹ, cà phê ở công ty cháu trai lúc nào cũng hoàn hảo.
______
Cuối cùng cũng vào được chuyện sóng to gió lớn o(`ω' )o dạo này tớ lại đào một cái hố sâu thăm thẳm.. Sau khi gõ ra chữ 'quyển 1', cảm giác trời đất quay cuồng 'д' ; Tớ còn đang nghĩ đến ngoại truyện: Khổng Di thật ra đã chết rồi, trong thân xác cậu hiện tại là... Một nam sủng dễ thích nghi, yêu tiền, yêu vải lục trang sức, bị hãm hại mà trọng sinh, dùng trí nhớ cơ thể này và khéo léo của bản thân để leo lên giường ông chủ, ôm đùi nhà băng.
Tớ từng không tin một ngày một chương... Cho tới hôm nay cái chương này xong, tớ tin rồi. 囧