Bình Phàm

Chương 13

"Tôi có mua Hot Dog cho em ăn lót bụng buổi trưa", Phong Đình biết cả trưa cậu đi gặp tiểu Nữ vì hướng thang máy xuống là tầng pha cà phê. Đặt bánh vào tay Dương Phàm, anh đi lại chỗ mình ngồi xuống.

"Cảm ơn anh...", cậu không nhìn anh.

Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhai và tiếng uống nước của Dương Phàm. Mắt cậu to tròn, trừng trừng nhìn vào một khoảng không vô định, thất thần đến khi cái hot dog bị xử lý sạch sẽ chỉ còn lại giấy gói, cậu cũng không biết mà há miệng tính cắn vào mồm.

Anh dõi theo hành động của cậu mà dở khóc dở cười, chủ động đi đến lấy giấy gói và ly nước không từ tay cậu, đem bỏ thùng rác rồi hướng cậu mà hỏi "Em làm sao vậy?".

"Ách, thất thần thôi. Anh chưa từng thấy ai thất thần à?", cậu giật mình, bĩu môi quay mặt đi, tiếp tục không nhìn anh và đáp. Anh cười không cho ý kiến.

Từ lúc trưa cho đến khi tan tầm, căn phòng bỗng chốc chìm vào không khí lạnh nhạt và cứng ngắc... Vì anh nhận ra bảo bối của mình đến liếc cũng không thèm liếc mình một cái!

"Em làm sao vậy?", thắt dây an toàn cho cậu, Phong Đình khó hiểu hỏi qua.

"Tôi không sao.", cậu nghiêng đầu qua kia tránh ánh mắt anh, đến khi anh ngồi vào ghế và khép cửa xe thì cậu chuyển tầm mắt ra cửa sổ nhìn cây cối và đường phố. Anh khẽ hằng giọng "tôi tự tin rằng tôi đến hơn cả cây cối".

Cậu phì cười, tính trừng anh nhưng nhớ ra gì đó nên vẫn thủy chung hướng ra ngoài cửa sổ, lầm bầm "đồ tự luyến". Anh thấy cậu tay chống cằm nhìn ngoài kia mà không lườm nguýt hay nhìn anh lấy một cái, tâm trạng anh thoáng chốc xuống dốc không phanh và mặt đen dần đi, "lại chọc gì bảo bối rồi?!", anh đã nghĩ như thế.

Dừng xe trước cổng nhà, không để anh kịp động tay, Dương Phàm đã nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe và ba chân bốn cẳng đi thẳng vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, để Phong Đình một mình với tay vươn ra giữa không trung tính giúp cậu tháo dây an toàn. Anh kiên nhẫn hút một ngụm khí lạnh, thu tay về và đi cất xe rồi mới vào trong nhà.

Phong Đình với tay bật công tắc đèn, cả căn nhà sáng trưng nhưng tuyệt nhiên không có bóng người nào cả. Anh khẽ cau mày, đi các phòng tìm Dương Phàm. Đến phòng ngủ, anh xoay nắm cửa thì nhận ra là đã bị chốt từ bên trong...

Anh lục tìm chìa khóa cửa, tra chìa, tự nhiên mà mở cửa phòng ra. Đập vào mắt là Dương Phàm an vị trên giường, đang chúi mặt vào laptop. Anh bước đến ngồi cạnh cậu.

"Đang làm gì?", kéo cậu vào lòng, đổi lấy mấy cái vùng vẫy giận dỗi, anh bất đắc dĩ kìm cậu trong lòng mình, tựa cằm lên mái tóc mềm mềm của Dương Phàm.

"Tôi làm gì thì kệ tôi"

Phong Đình quyết định tự nhìn laptop của cậu, là phần mềm nào đó cùng với bản vẽ Vintage hôm bữa. Anh bừng tỉnh, xoay cậu lại đối mặt anh, trụ cằm cậu cưỡng ép ngẩn mặt lên "Em đang tìm cách phục hồi chữ ký bị xóa?".

Dương Phàm hờ hững nhìn hướng khác, mấp máy môi "phải". Phong Đình lờ mờ đoán ra lí do bị cậu giận dỗi nhưng anh vẫn không hề biết vụ bút ghi âm. "giận tôi vì không phạt tiểu Nhi?", anh khẽ cười hôn trán cậu.

"Không, tôi không giận anh", cuối cùng cậu cũng đành nhìn anh, rồi lại cúi đầu nghiêng người cọ mặt vào lòng anh để anh xoa nhẹ lưng cậu. "Tôi chỉ phòng hờ và tìm cơ hội giúp tiểu Nữ.." và tự giúp chính mình.

Anh nheo mắt nghe giọng cậu ngày càng nhỏ dần, xoa lưng cậu trấn an, Phong Đình thỏa hiệp "tôi không xen vào việc của em, cần tôi hỗ trợ gì thì nói tôi biết". Cậu nghĩ rằng anh sẽ hỏi lí do vì sao tránh mặt anh..v..v nhưng anh lại không hỏi đến cùng mà chỉ cười. Thật sự thì việc thức thời không nhìn mặt anh cũng có một phần giận dỗi trong đó, rồi lại có một phần tránh né anh vì anh dám giấu diếm cậu cây bút ghi âm kia.

"Đi tắm để ăn tối, còn việc phục hồi chữ ký thì tối hẵng làm", anh đánh mông cậu một cái khiến cậu giật thót, tức giận mà trừng anh "đáng ghét!".

Đến khi tiếng phòng tắm đóng lại, Phong Đình thu hồi nụ cười nơi khóe môi, mặt bình tĩnh như mọi khi và đứng lên đi chuẩn bị đồ cho cậu thay, đặt trên giường, anh xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Vẫn như mọi khi ăn xong thì xem ti vi, anh giúp cậu thoa thuốc làm mờ sẹo còn cậu thì ngả ngớn như người không xương tựa vào gối ở sofa.

"Có cần tôi nhờ người giúp em phục hồi chữ ký không?", vừa hỏi vừa cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu. Dương Phàm ôm lấy cổ anh, chủ động hôn đáp lại, vươn chiếc lưỡi nhỏ vói vào khoan miệng của anh, cùng lưỡi anh quấn quýt dây dưa trao đổi mật dịch, khuôn mặt dần ửng hồng, ánh mắt thì đọng nước lấp lánh xoáy vào mắt anh, dù cảm giác hít thở không thông dần tìm đến nhưng cậu vẫn ương ngạnh ôm chặt cổ anh, Phong Đình phải nắm tay cậu gỡ ra thì Dương Phàm mới chịu buông. "a..." một tiếng rồi nằm bẹp trên sofa, cậu hé môi thở dốc không ngừng.

Phong Đình câu môi cười, bồng Dương Phàm lên và đi vào phòng ngủ, đặt cậu lên giường, xoa đầu cậu "làm chuyện của em đi, tôi vào thư phòng xem mail". Dương Phàm mím môi ủy khuất, lại nữa, chỉ có lần trúng xuân dược thì mới cùng nhau, còn lại hầu hết anh chẳng chịu cùng nhau gì cả.

Kéo lap đến gần mình, Dương Phàm tiếp tục chuyên tâm mà phục hồi chữ ký từ mấy vệt xóa mờ mờ. Nhàm chán đánh ngáp một cái, cậu lại suy nghĩ vẩn vơ về Dương Mai. Tại sao chị ta lại hại mình rồi tỏ vẻ giúp đỡ mình... Dương Phàm nghĩ đến... nếu muốn biết ngọn ngành thì có phải hay không cậu cần lội về quá khứ để tìm hiểu.

Phụ nữ thật khó hiểu.

Đi đến tủ đồ, lục tìm thùng đồ cũ mang từ nhà Uy Nghi sang, cậu lấy cuốn nhật kí ra lật xem với mong muốn rằng bản thân từng ghi chép lại manh mối nào đó. Tiếng điện thoại reo lên, Uy Nghi gọi đến cho cậu. Dương Phàm kẹp cuốn nhật ký ngay nách, cầm điện thoại nhấn nút nghe còn bản thân thì rì rì bò lại lên giường.

"Alo Dương Phàm, cậu bên đó ổn hết không?"

Cậu đóng máy tính lại, tìm tư thế nằm thoải mái vừa lật lật nhật ký vừa tiếp lời Uy Nghi "ổn cả".

"Phong Đình có bênh vực cậu không? Đôi cẩu nam nữ kia còn bắt nạt cậu chứ? Công việc có nhàm chán quá không? Vết thương lành lại hết chưa đó?..." cô hỏi tới tấp, hỏi không ngừng nghỉ.

"Cô nương... Tôi và cô chỉ mới rời nhau gần một tuần, cô đừng làm như tôi và cô cách nhau tận thiên thu ngàn năm như vậy chứ", Dương Phàm dở khóc dở cười.

"Uầy, gì chứ tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù Phong Đình đã hứa hẹn với tôi bảo hộ cậu an toàn nhưng tôi vẫn lo lắng lắm!", Uy Nghi le lưỡi đáp.

Dương Phàm cười rộ lên "tin tưởng Phong Đình thế, tôi nhớ trước đây cậu đâu kể tôi nghe về Phong Đình gì đâu".

"Ủa, Phong Đình ngày trước là học trưởng của chúng ta, người mà cậu thầm thương trộm nhớ, là anh của Phong Minh đấy... Cậu có thể quên được mối tình đầu của mình sao? Là di chấn vụ tai nạn lần đi picnic kia để lại?!", Uy Nghi khó tin hỏi, đau lòng khẽ thở dài.

"Phong Đình là học trưởng...?", Dương Phàm cảm giác ngạt thở, sắc mặt thoáng trắng bệnh đi, cậu sao lại quên chuyện quan trọng như thế chứ.

"Ừ... Dù cậu năm lần bảy lượt nhắc đến anh ấy đều dùng chữ học trưởng nhưng ai nghe cũng biết đó là Phong Đình...", cô đảo mắt đáp, chuyện cậu bạn thân mình hâm mộ và thầm mến Phong Đình, cả lợp, cả khối đều biết, đến mức Dương Mai từng đến nói cô rằng khuyên nhủ Dương Phàm giúp cô ta đừng si tình Blap Blap gì đó, đương nhiên chuyện này là bí mật.

"Uy Nghi, mai tôi ghé tiệm bánh nhé"

Tận 12 giờ Phong Đình mới vào phòng, giúp Dương Phàm tắt đèn phòng ngủ và tự mình leo vào chăn, vươn tay kéo cậu vào lòng ôm ngủ. Trong bóng tối, trừ tiếng thở đều của Phong Đình thì chỉ có con ngươi to tròn trừng to của Dương Phàm. Cậu thiếu điều thức trắng đêm, chẳng biết vì thông tin vừa tiếp nhận từ Uy Nghi hay người ôm cậu ngủ là học trưởng cậu từng đơn phương nữa.

Lúc Phong Đình rời giường thì Dương Phàm còn chưa chịu dậy. Đến khi anh đến dỗ dành cậu thức dậy, vẫn quyết tâm không chịu rời giường.

"Hôm qua mấy giờ em ngủ?", anh trụ hàm của Dương Phàm, giúp cậu đánh răng. Nhận ly nước từ tay anh, cậu súc miệng sạch sẽ.

"Chiều nay... Chiều nay... Tôi ... Em có hẹn với Uy Nghi"

Câu trả lời không đúng trọng tâm, Phong Đình vắt khô khăn ướt, nâng mặt cậu lên giúp cậu lau mặt, niết qua đôi môi khô, lau qua đôi mắt còn nhắm chặt không chịu ở ra của Dương Phàm rồi cưng chiều cắn nhẹ chóp mũi cậu.

"Ừ, chiều tôi chở em qua chỗ Uy Nghi, chúng ta mua đồ ăn qua ăn tối chung với nhau, lâu rồi không gặp con bé"

Cậu từ từ hé mắt "không cần, chúng ta và Uy Nghi không gặp nhau gần một tuần thôi, đừng làm như cách tận thiên thu xa nhau ngàn năm vậy", nhìn cậu khinh bỉ bĩu môi, anh bật cười, cúi xuống cắn môi của cậu rồi trao nhau nụ hôn buổi sáng.

"Vậy khi nào về thì gọi tôi đón", ôm eo cậu đỡ ra nhà bếp ăn sáng, lấy cái muỗng đặt vào tay cậu.

Cả hai bắt đầu dùng bữa sáng hài hoà rồi cùng nhau đi làm như khi. Triệu Nghi đã chặn đường của Dương Phàm, làm mặt xấu nói rằng trưa hãy đi ăn cùng bọn họ, nhìn cậu ngày càng gầy đi kia kìa, Dương Phàm cười cười thuận theo, cậu gật đầu như giã tỏi.

Như đã báo trước, khi Dương Phàm vừa buông máy tính, đứng lên vươn vai giãn cơ chuẩn bị đi ăn trưa thì thư ký đã bật tung cửa, nắm tay cậu kéo xuống căn tin, Phong Đình mặt hắc tuyến bước nhanh theo sau.

"Cậu không biết đâu tiểu Phàm, hôm qua không có cậu ngồi đây thế là hai ba cô gái trong công ty muốn tới ngồi chỗ cậu, họ ghen tị á!", Triệu Nghi xắn thịt gà trong dĩa, không ngừng kể chuyện.

"Rồi chị đây lại phải lớn giọng đuổi đi! Ối giời ạ, hên là gái có gia đình rồi chứ mà còn ế ngóc mỏ hả, chị đây bị gán mác là la sát luôn! Khỏi ai dám cưới hỏi nữa thì khổ thôi!", thư ký nhìn quanh và trừng mắt cảnh cáo khi có mấy cô gái lại lăm le nhìn qua bên đây.

Dương Phàm phải nén lại cảm giác muốn cười phun cả đồ ăn ra bàn, Phong Đình hiện đang ngồi cạnh cậu, vuốt lưng thuận khí cho bảo bối nhà mình, tiện thể hằng giọng nhướng mày với thư ký. Triệu Nghi nhận được tín hiệu mật, lập tức phóng lại ánh mắt cho Đình tổng 'tôi đang thử lòng bảo bối nhà anh xem cậu ấy có độc chiếm hay ghen không í mà ~' rồi vùi đầu ăn ăn ăn.

Dương Phàm len lén nhìn Phong Đình, cậu vừa nhai thịt gà vừa khắc họa lại hình ảnh học trưởng trong lòng vài năm về trước, khi còn nhận thức nhau và còn đơn phương anh, mặt cậu lại thoáng chốc ửng hồng.

"Tao nghe nói lần sinh nhật tiểu Nhi có chơi thật hay thách với đám người kia, con nhỏ đó bị thách thức là bỏ thuốc thúc tình vào ly nước lọc của Đình tổng ấy", hai người xa lạ chẳng biết vô tình hay cố ý cầm khay đi ngang qua chỗ ngồi của Dương Phàm. Cậu thoáng cảm giác không khí trầm đυ.c lạnh lẽo đi.

"Thế mà giờ nó còn sống yên thế? Quấy phá mà được tiểu Nữ bảo vệ dữ, chị em hảo tốt!", người còn lại chậc lưỡi.

"Chớ vội hâm mộ, tao nghe nói tiểu Nhi bàn với hội chị em của nó là lợi dụng tiểu Nữ rồi đạp tiểu Nữ đi để ngồi lên ghế của tiểu Nữ đấy!"

Tiếng nói hai người kia xa dần, cuối cùng cũng chỉ nghe bọn họ nói "chờ xem kịch vui, không cần báo cho ai biết là được rồi".

Dương Phàm, Triệu Nghi cùng Phong Đình đồng thời ngẩn mặt lên nhìn nhau, mặt Phong Đình thiếu điều đã âm trầm đến phát lạnh.

"Chuyện này...", Triệu Nghi hứng thú nhếch môi, "... chúng ta cũng nên chờ kịch vui vậy".

Dương Phàm gật nhẹ đầu, cậu lại cắm mặt vào thịt gà, chiều này lại có chuyện kể Uy Nghi nghe, đồng thời hỏi cô chút chuyện và nhờ cô giúp đỡ, vậy cũng ổn đi.

_____

Lời tác giả: xin lỗi đã bỏ bê mọi người lâu quá, năm mới khoái hoạt nhé